Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 64




Chỉ là vừa định bỏ vào, đột nhiên phản ứng lại: "Đúng rồi, cậu cũng mang theo một ít chứ?”

“Tôi không cần, ba lô của tôi đã đầy rồi.”

Hứa Lê không để ý: "Tôi vốn đã mang theo không ít đồ.”

Dương Trình Trình không hỏi nữa. Cậu nhét một số đồ ăn vào ba lô, chủ yếu là bỏ ba hộp bánh quy, hai ổ bánh mì, cũng nhét vào hai chai nước, chai nước đã uống còn nửa chai thì để ở túi bên hông ba lô. Hứa Lê thấy cậu thu dọn xong, mới bước xuống lầu.

Vì biết Trương Hưng cũng sẽ về cùng nên Hứa Lê tất nhiên là đi tìm Trương Hưng. Nghỉ ngơi một buổi sáng, trạng thái của Trương Hưng trông đã tốt hơn nhiều, khả năng phục hồi này khiến Hứa Lê nghi ngờ, sao lại giống như... Nhưng Trương Hưng vừa nhìn thấy Hứa Lê, tiền vui vẻ nói: "Tiểu Lê, em đến rồi à? Đây là khẩu s.ú.n.g mà đoàn trưởng chuẩn bị cho em, bên trong đã có năm viên đạn, ở đây có hai mươi viên, em cầm trước đi, đến căn cứ rồi thì trả lại anh số đạn thừa.”

Sự chú ý của Hứa Lê lập tức chuyển hướng, cô nhìn khẩu s.ú.n.g nhỏ gọn hơn so với s.ú.n.g lục thông thường trong tay Trương Hưng, mắt sáng lên: "Cảm ơn.”

Trương Hưng xua tay: "Lại đây, anh dạy clem dùng.”

"Được thôi!”

Mặc dù Hứa Lê biết dùng nhưng không sao, cô có thể giả vờ không biết dùng, đi học một chút.

Thực ra cái gọi là dạy Hứa Lê dùng của Trương Hưng, cũng chỉ là nói cho cô biết cách mở khóa an toàn và nói cho cô biết nòng s.ú.n.g chỉ được hướng vào kẻ địch, những người khác và những người không liên quan khác không được tùy tiện hướng vào.

Hứa Lê gật đầu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: "Anh yên tâm, em sẽ không dùng lung tung.”

"Tốt. Đây là d.a.o quân đội của em, em xem có cầm vừa không, nếu không vừa thì anh cầm hộ em trước.”

Trương Hưng lấy ra một con d.a.o quân đội.

Dao quân đội còn được gọi là d.a.o găm quân dụng, tổng chiều dài khoảng ba mươi cm, đối với Hứa Lê thì đúng là hơi to nhưng cũng không đến mức cầm không được, Hứa Lê nhìn trái nhìn phải, dứt khoát treo lên ba lô đeo chéo, vỗ vỗ, rất hài lòng: "Được rồi!”

Trương Hưng nhìn cô đeo một con d.a.o đi lại khoe khoang, không hiểu sao lại không nỡ nhìn thẳng, anh suy nghĩ một chút: "Về sau anh sẽ bảo người làm cho em một cái thắt lưng, có thể đeo vào thắt lưng.”

Hứa Lê: "Được ạ.”

Trương Hưng và Hứa Lê đang nói chuyện, Dương Trình Trình và Dương Nam Nam vẫn đang đợi ở phòng khách bên ngoài, cũng không đợi lâu, bên điểm cứu hộ đã tổ chức những người sống sót đã cách ly lên xe chuẩn bị rời đi. Ngoài một số ít xe việt dã quân sự và xe tải quân sự, phần lớn các phương tiện đều là xe khách, xe buýt mà họ thu thập được. Tất nhiên, nếu tự có xe, muốn tự lái xe đi theo, họ cũng không từ chối.

Hứa Lê không có xe, cô cùng anh em Dương Trình Trình lên một chiếc xe khách nhỏ, xe khách nhỏ giới hạn chở 13 người nhưng thực tế bên trong có gần hai mươi người, không chỉ ngồi kín chỗ mà trên sàn cũng ngồi mấy người. Ngoài tài xế và hai người lính cầm súng, cùng ba đứa trẻ Hứa Lê, mười mấy người khác đều là những người bị thương nặng, quấn đầu hoặc tay treo chân khập khiễng. ——Trương Hưng cũng là một trong số đó.

Số lượng người sống sót đợt đầu không ít, có hơn hai nghìn người, cho dù trừ những người tự lái xe đi, số người còn lại cũng rất đông, người đông thì chuyện không ít. Hứa Lê nhìn từ cửa sổ thấy những người xếp hàng lên xe bên kia đang cãi nhau, lúc đầu còn có người muốn hòa giải, cuối cùng phát hiện càng cãi càng dữ, thế là tiếng s.ú.n.g vang lên, tất cả mọi người đều sợ hãi không dám lên tiếng.