Quá trình cắt vô cùng trơn tru, không thấy chút gì là khựng lại. Chín dị năng giả trên xe: "...”
Chết tiệt! Mặc dù bọn họ không phải là dị năng giả hệ kim nhưng cũng quen biết dị năng giả hệ kim mà? Những đi năng giả hệ kim mà bọn họ quen biết, có lẽ trước mặt Hứa Lê ngay cả em trai cũng không tính là?
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã phát hiện ra sự khó chơi của những con chuột biến dị này. Chúng sẽ gặm nhấm đồng loại. Những con chuột biến dị mà Hứa Lê g.i.ế.c c.h.ế.t căn bản không khiến chúng sợ hãi, ngược lại những con chuột biến dị xung quanh tao tới bắt đầu ăn xác đồng loại.
Mà sau khi ăn xác đồng loại, những con chuột da đỏ có thể thấy bằng mắt thường đã lớn hơn, những con chuột lớn cũng lớn hơn một vòng.
"Chẳng lẽ chỉ cần có đồ ăn, chúng có thể liên tục mạnh lên sao?”
Những người nhìn thấy cảnh này đều rùng mình.
Hứa Lê liếc anh ta một cái: "Cho nên hỏa công mới là biện pháp thích hợp nhất, tiếp tục hỏa công, tốt nhất là g.i.ế.c nhiều chuột biến dị, khiến chuột vương sốt ruột, diệt chuột vương mới là quan trọng nhất.”
"Vâng!”
Nghe bọn họ đáp lời, Hứa Lê mới sờ túi: "Tiểu Kim, cùng tôi đi, hay tự mình ra ngoài?”
Tiểu Kim cọ cọ tay cô, biểu thị nó muốn tự mình ra ngoài.
Hứa Lê trầm ngâm một chút: "Cũng được nhưng nếu nhìn thấy chuột vương, nhớ gọi tôi.”
"Xì xì!”
Tiểu Kim gật đầu.
Sau đó nó từ trên xe lơ lửng xuống, đợi đến khi rơi xuống đất, đã là con rắn lớn đường kính ba mét, dài trăm mét. Nó vừa đáp xuống đã đè c.h.ế.t không ít chuột biến dị, hơn nữa còn là loại đè bẹp. Hứa Lê thấy vậy, hét lên: "Tiểu Kim, chờ chút, tôi mang Trầu bà nhỏ đến cho cậu, vừa vặn giúp cậu nhặt tinh hạch.”
Tiểu Kim nghe vậy, thấy cũng có lý.
Hứa Lê liền thông qua Viện nghiên cứu Alpha trở về một chuyến, điểm rơi của Hứa Vân Thâm vẫn luôn ở biệt thự, vừa vặn để Hứa Lê có thể mang Trầu bà nhỏ ra. Vài ngày không gặp, Trầu bà nhỏ đã lớn không ít, trông xanh tươi mơn mởn.”
Trầu bà nhỏ em đi giúp Tiểu Kim đào tinh hạch không? Cũng giống như trước đây, các em tự phân chia số lượng tinh hạch.”
Trầu bà nhỏ nghe vậy liền phấn chấn, nó nhanh chóng nhổ rễ của mình ra, vội vàng quấn lên cánh tay Hứa Lê.
Chỉ là vì bây giờ nó đã lớn không ít, cũng không thể quấn hết lên người Hứa Lê. Đến cấp bốn, Trầu bà nhỏ đã không còn cần đất lắm, nó lắc lá biểu thị lập tức đi, Hứa Lê bật cười, mang theo Trầu bà nhỏ lại chuyển một chuyến, đợi đến khi lên xe lơ lửng, cô ném Trầu bà nhỏ đi, vừa vặn ném lên người Tiểu Kim. Trầu bà nhỏ rất thành thạo quấn chặt mình vào vị trí gần cổ Tiểu Kim, sau đó những nhánh lục lậu nhanh chóng lan ra. Phần lớn nhặt tinh hạch trên mặt đất, một phần nhỏ cũng đang g.i.ế.c chuột biến dị.
Tinh hạch của những con chuột biến dị cỡ mèo đại khái bằng tinh hạch của thây ma cấp một, những con lớn hơn thì bằng tinh hạch của thây ma cấp hai, những con nhỏ hơn thì còn nhỏ hơn nữa. Nhưng có Trầu bà nhỏ ở đây, những tinh hạch nhỏ như hạt gạo cũng không tha, đều thu gom cẩn thận. Trầu bà nhỏ phóng to lá, sau đó cuộn lại thành vật chứa tinh hạch tốt nhất, dù sao nó cũng có nhiều lá. Nhưng đợi đến khi Tiểu Kim thực sự chạy khắp nơi, nó không còn để ý đến việc tự mình g.i.ế.c chuột biến dị nữa, mà chỉ nhặt tinh hạch.
Hơn nữa... Những con chuột biến dị này cơ bản đều là cấp một cấp hai, thậm chí còn không đến cấp một, không phá vỡ được phòng ngự cấp sáu của Tiểu Kim nhưng Trầu bà nhỏ mới cấp bốn, hướng biến dị cũng không phải phòng ngự, trong số những con chuột biến dị đó vẫn có những con có thể cắn được.