Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế

Chương 212




Nói xong, cô thông qua Viện nghiên cứu Alpha gửi tin nhắn cho Hứa Vân Thâm. Mặc dù Hứa Vân Thâm rất muốn chiếm hữu phòng thí nghiệm 011 mà Hứa Lê tặng cho anh ta nhưng nếu chỉ để mọi người vào tham quan thì anh ta không đến nỗi không cho, vì vậy Hứa Lê đã đưa giáo sư Ngụy vào phòng thí nghiệm 011. Còn giáo sư Phương thì sao? Thì Liên Dương Diễm đi cùng. Sau đó thì tình hình của giáo sư Phương tái diễn.

Giáo sư Ngụy vừa vào đã sờ những thiết bị nghiên cứu, lẩm bẩm: "Quả nhiên là đồ tốt.”

Hứa Lê nhắc nhở: "Ở đây đã có chủ rồi.”

“Là ai? Tôi có thể cùng anh ta đến đây làm thí nghiệm không?”

Giáo sư Ngụy lập tức hỏi.

Hứa Lê: "... Cái này con không biết, con có thể hỏi giúp giáo sư nhưng phòng thí nghiệm này không chỉ có một.”

"Vậy là con định chia cho ông già này một phòng sao?”

Giáo sư Ngụy được đà lấn tới.

Hứa Lê: "...”

Im lặng một lúc, cô chân thành hỏi: "Giáo sư Ngụy, giáo sư quên những gì con nói rồi sao? Mở một phòng thí nghiệm mới rất tốn kém.”

"Không sao, căn cứ có tiền.”

Giáo sư Ngụy tỏ ra rất hào phóng.

Hứa Lê: "... Vậy thì con phải nói chuyện với chỉ huy căn cứ.”

Thực ra có thể không chỉ nói chuyện với chỉ huy căn cứ mà còn phải nói chuyện với các căn cứ khác.

Tất nhiên, những điều này không cần phải nói với giáo sư Ngụy. Hứa Lê không nán lại đây quá lâu, nhanh chóng kéo giáo sư Ngụy đi. Thực sự là kéo. Nếu không phải Hứa Lê là người có năng lực, sức khỏe lớn thì chưa chắc đã kéo được giáo sư Ngụy.

Mà khi cô trở lại phòng thí nghiệm 021, cô thấy Giáo sư Phương vẫn đang âu yếm vuốt ve những thiết bị nghiên cứu, dù biết Hứa Lê đã trở lại cũng không dành cho Hứa Lê một ánh mắt, chỉ rất chân thành hỏi: "Tiểu Lê à, con xem có thể bán những thứ này cho căn cứ không?”

“... Không được.”

Viện nghiên cứu của cô, bán sạch cho căn cứ thì sao?”

Hơn nữa nguồn năng lượng của những thứ này không giống với điện năng chúng ta sử dụng, mang về giáo sư cũng không dùng được.”

Hứa Lê nói sự thật. Đặc biệt là một số thiết bị đặc biệt, sử dụng năng lượng chứ không phải điện năng thông thường.

Nếu thực sự mang về, căn cứ cũng không dùng được. Giáo sư Phương càng uất ức hơn: "Vậy là con đưa chúng tôi đến đây chỉ để xem sao?”

“Cũng không phải, có chuyện gì chúng ta cứ tìm chỉ huy căn cứ trước, cùng nhau nói thế nào?”

Hứa Lê không muốn giải thích ngay bây giờ, chủ yếu là lát nữa gặp chỉ huy căn cứ chắc chắn còn phải nói lại một lần nữa. Cô chỉ nói: "Nếu giáo sư Phương và giáo sư Ngụy muốn đến đây làm việc, con cũng rất hoan nghênh.”

"Thật sao?”

Chuyện bất ngờ xảy ra, giáo sư Phương và giáo sư Ngụy đều rất ngạc nhiên. Hứa Lê: "Thật.”

Cuối cùng cũng dỗ dành được hai ông già, Hứa Lê đưa họ rời khỏi Viện nghiên cứu Alpha. Kết quả vừa ra ngoài đã bị vây xem.

Tất nhiên Hứa Lê chọn vào bằng đường nào thì ra bằng đường đó, sau khi bị vây xem, cô cũng không hoảng sợ, ngược lại nhìn về phía Liên Dương Diễm. Liên Dương Diễm: "...”

“Không có chuyện gì, mọi người giải tán đi.”

Thân phận đội trưởng đội đội Dị chiến của Liên Dương Diễm rất có trọng lượng, chủ yếu là những người ở đây cũng biết thân phận của Liên Dương Diễm, sau khi Liên Dương Diễm lên tiếng, mặc dù họ có chút do dự nhưng phần lớn mọi người cũng đã lui về, chỉ có đội trưởng đội hộ vệ này là không đi, anh ta vẻ mặt nghiêm túc: "Đội trưởng Liên, tiểu thư Hứa Lê, tôi có thể biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”