Ngay lúc Tư Lăng núp ở một bên quan sát con Kim Cương Viên kỳ lạ này thì Truyền Sơ cùng Pháp Lãng bên kia cũng truyền đến tin tức. Họ đã tìm được tới hang của Kim Cương Viên, mà bên cạnh hang còn có một cây Dưỡng Hồn Thảo trưởng thành nữa. Hai người cũng tiện thể nói cho Tư Lăng biết, bọn họ rất may mắn gặp được tình huống cộng sinh thú Kim Cương Viên của Dưỡng Hồn Thảo không ở nhà, có vẻ là đi kiếm ăn.
Không, nó không phải đi kiếm ăn, mà là đi trang điểm ăn diện để hấp dẫn khác phái tới.
Tư Lăng ở trong lòng yên lặng chăm chọc, bất quá hắn vẫn đem tình huống mình nhìn thấy chia xẻ cho hai người, vui một mình không bằng mọi người cùng vui mà.
Kim Cương Viên là yêu thú sống đơn độc, bình thường sẽ tự hoạch định lãnh địa của bản thân. Trong một lãnh thổ tuyệt đối sẽ không có hai con Kim Cương Viên. Dù cho có đến kỳ phát tình của chúng nó, bình thường sẽ chỉ là Kim Cương Viên cái cho phép con đực mà nó vừa ý đến lãnh địa cùng nó giao phối, chờ kỳ giao - phối qua đi, Kim Cương Viên đực sẽ bị con cái không chút chậm trễ đuổi ra khỏi lãnh địa. (Tư Lăng cảm khái: Thực sự là nữ cường nha. Còn một mình một yêu (yêu thú) đảm nhận trách nhiệm nuôi nấng con trẻ, cũng chẳng cần con đực ở bên cạnh lãi nhải lằng nhằng). Vì lẽ đó nên bình thường Kim Cương Viên con từ khi sinh ra đến lúc trưởng thành, có vẻ cả đời cũng chưa từng nhìn thấy cha mình, cũng không biết phụ thân là ai.
Dựa theo suy đoán trên, vậy cái hang mà bọn Truyền Sơ tìm được có vẻ chính là sào huyệt của con Kim Cương Viên này. Vấn đề hiện tại là, làm thế nào giấu diếm được Kim Cương Viên để đào Dưỡng Hồn Thảo đi. Giữa Linh thảo và cộng sinh thú luôn có một loại liên hệ nào đó không giải thích được, chỉ cần có người động vào linh thảo, lập tức cộng sinh thú sẽ biết được, sau đó trực tiếp giết tới. Trừ khi địa điểm quá xa, cộng sinh thú không cách nào tới kịp; nhưng mà bình thường cộng sinh thú hộ vệ cho linh thảo cao cấp sẽ không vô duyên vô cớ mà rời khỏi linh thảo chúng nó bảo vệ quá xa.
Ba người thương lượng với nhau, Truyền Sơ cùng Pháp Lãng đều quyết định nên thừa dịp Kim Cương Viên không ở nhà mà đào lấy Dưỡng Hồn Thảo, nhất thiết phải lấy được nó đi trước khi Kim Cương Viên phát hiện trở về. Đương nhiên, nếu có tình huống khác, cũng phải chuẩn bị chiến đấu thôi.
Vì vậy Tư Lăng ở lại chỗ này tiếp tục theo dõi con Kim Cương Viên, còn Pháp Lãng thì bố trí một cái trận pháp có thể ngăn cách khí tức ở xung quanh Dưỡng Hồn Thảo, cũng tranh thủ thêm nhiều thời gian hơn để Truyền Sơ đào linh thảo. Phải biết, linh thảo cấp càng cao thì lúc đào càng phải chú ý, bất kể là công cụ đào đến kỹ thuật đào đều phải hết sức cẩn trọng, nếu làm hư dù chỉ một sợi rễ thì công hiệu cũng bị suy giảm, cho nên lúc đào linh thảo cần phải cẩn thận vô cùng.
Hai nhóm phân công hành động rõ ràng, nhiệm vụ của Tư Lăng là ngay khi phát hiện Kim Cương Viên có khác thường thì cần ngăn cản nó nhằm tranh thủ thời gian cho nhóm Truyền Sơ. Tuy rằng Tư Lăng cảm thấy nhiệm vụ này có áp lực khá lớn, nhưng trong ba người bọn họ thì ngoài hắn ra không còn ai làm được nữa. Truyền Sơ phải đích thân đào linh thảo, Pháp Lãng phải bố trí trận pháp, Tư Lăng không có chuyện gì làm nên chỉ có thể đi theo dõi thôi.
Tư Lăng trốn trên một cây cổ thụ tươi tốt ở khe núi cách đó không xa, vỗ tấm Liễm Tức phù trên người, đem khí tức hoà làm một thể với thiên nhiên, thật ra thì cũng không sợ con Kim Cương Viên kia phát hiện. Yêu thú Trọng Thiên ngồi xổm ở trên bả vai hắn vui sướng vẫy đuôi, một bộ dáng nóng lòng muốn so đấu; có vẻ là móng vuốt lại ngứa, muốn đi gây chuyện một tý đây. Mà lúc bình thường không có người, Tiểu Yêu Liên cũng không tiếp tục trốn ở trong tay áo, trực tiếp bò đến một bên bả vai khác của Tư Lăng, vừa gặm linh quả vừa tán gẫu cùng Tư Lăng.
“Tư công tử, con Kim Cương Viên này vừa vặn là yêu thú thuộc tính Kim, Cửu Chuyển Linh trận của huynh không phải còn thiếu hồn thú thuộc tính Kim sao?”
Tư Lăng vuốt cằm đánh giá con Kim Cương Viên, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Hồng, ngươi không cảm thấy cái mục tiêu này quá cao sao? Một con yêu thú cấp 5 là được rồi, không cần tới cấp 7 đâu. Chờ tu vi của ta tăng thêm, có năng lực thì lại đổi hồn tinh sang hồn yêu cao cấp hơn vậy.” Nói cho cùng, vẫn là vấn đề thực lực thôi.
Đại để là trải qua mấy ngày nay toàn gặp phải yêu thú cấp cao, làm cho ánh mắt Tiểu Yêu Liên cũng nâng cao, nghe lời Tư Lăng nói, nó trái lại kỳ quái nói rằng: “Tư công tử có thể nhờ chủ nhân giúp mà! Con Kim Cương Viên này không phải đối thủ của chủ nhân đâu.”
“Nó?” Tư Lăng quay đầu nhìn về phía yêu thú, con yêu thú kia nghe được lời bọn họ thì cũng quay đầu lại nhìn hắn, lập tức thu hồi vẻ mặt nóng lòng muốn thử, bày ra một bộ dáng kiêu ngạo, một vẻ mặt đáng ăn đòn “Ngươi cầu xin bổn đại gia đi!“.
Một người một yêu mắt đối mắt một lát, Tư Lăng mặt không hề cảm xúc mà xoay mặt đi chỗ khác, thẳng thắn dứt khoát mà từ chối: “Không cần!”
Tâm tình Trọng Thiên lập tức không tốt, nhe răng với cái tên không biết xem hàng Tư Lăng kia.
“Hả? Tại sao?” Tiểu Hồng không hiểu hỏi.
Tư Lăng thở dài, “Ta biết chủ nhân ngươi rất lợi hại, nhưng lợi hại cỡ nào cũng là chuyện của nó, không có liên quan gì với ta.” Thấy Tiểu Hồng vẫn không hiểu, Tư Lăng dùng một ngón tay chạm chạm vào đầu nhỏ qq mềm mại của Tiểu Yêu Liên, nói rằng: “Không hiểu cũng đừng hỏi, vấn đề này quá cao thâm, không thích hợp với trẻ nhỏ.”
Tiểu Yêu Liên ngơ ngơ gật đầu, dùng trực giác nói rằng: “Tiểu Hồng cảm thấy Tư công tử chỉ là lười nói, chứ không là vấn đề quá cao thâm gì cả.”
“...”
Tư Lăng lập tức không cẩn thận đổi xoa thành bóp, dùng chút sức bóp khuôn mặt nhỏ của Tiểu Yêu Liên, mãi đến khi đứa nhỏ nước mắt rưng rưng thì mới sờ sờ lá sen trên đỉnh đầu nó, nói: “Sao ta lại làm biếng nói được chứ, là bởi vì vấn đề này đối với Tiểu Hồng muội muội chính là rất cao thâm thôi!” Kỳ thực hắn chỉ là không muốn mọi việc đều dựa vào ngoại lực để giải quyết thôi. Trọng Thiên dù lợi hại đến đâu thì cũng là chuyện của nó, chỉ có bản thân mình lợi hại thì mới là đạo lý, mới có thể đi được thật xa ở cái thế giới tu tiên tàn khốc này.
Hắn và nó không quen không biết, thậm chí đến một ngày nó khôi phục sức mạnh, nếu không có lòng lang dạ sói mà cắn nuốt mình, vậy cũng sẽ rời khỏi mình mà đi trên một con đường khác. Nhân tu và Yêu Tu nếu không có quan hệ chủ sủng thì không thể vĩnh viễn ở cùng với nhau. Nếu mỗi khi gặp chuyện phiền phức hắn đều muốn nó ra tay giúp đỡ, mấy lần còn được, nhưng nếu lâu dài đến khi biến thành tập quán thì làm sao bây giờ? Mặc kệ là dựa vào nguyên nhân gì, Tư Lăng tuyệt đối không muốn nuôi dưỡng tập quán ỷ lại vào người khác, đó là ý nghĩ mà kẻ yếu đuối mới có.
Ngay khi hai người nói chuyện, đột nhiên Trọng Thiên duỗi ra móng vuốt vỗ xuống mặt Tư Lăng, Tư Lăng lập tức biết có biến, thu Tiểu Yêu Liên vào trong tay áo, quan sát kỹ tình huống. Vừa nhìn xuống bên dưới, Tư Lăng liền giật mình. Trong lúc thần thức quét nhanh qua, cách ngoài trăm dặm đang có một nam tu sĩ Trúc Cơ kỳ bay tới hướng này, hơn nữa nhìn hắn ta ngự phi kiếm không dùng linh khí mà là ma khí màu đen, liền biết đây là một tên ma tu.
Xem phương hướng của ma tu nọ, mục tiêu của hắn ta rõ ràng cũng là cây Dưỡng Hồn Thảo này. Tư Lăng lập tức truyền âm cùng Truyền Sơ Pháp Lãng, bảo bọn hắn chuẩn bị sẵn sàng.
Bên kia Pháp Lãng sau khi nghe xong thì sắc mặt đại biến, nắm chặt thời gian bố trí trận pháp. Vẻ mặt Truyền Sơ cũng rất khó coi, bất quá vẫn lấy lại bình tĩnh, tiếp tục làm công tác chuẩn bị. Chờ Pháp Lãng bố trí trận pháp kỹ càng, nàng sẽ lập tức đào linh thảo cất vào hộp ngọc đã chuẩn bị kỹ càng trước đó.
Cũng không trách bọn họ khẩn trương như vậy, ma tu này mặc dù là Trúc Cơ kỳ, nhưng tu vi đã là Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh cao, cao hơn bọn họ mấy cảnh giới cũng không nói, quan trọng là một tên ma tu. Ma tu hiếu chiến, sức chiến đấu không chỉ cao hơn tu sĩ cùng cấp một chút, hơn nữa ma khí mà bọn hắn sử dụng có ảnh hưởng đối với tu sĩ, khiến cho sức chiến đấu của nhân tu càng thấp hơn so với ma tu nhiều.
Tên ma tu kia tốc độ rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bay đến gần đây. Đương nhiên, hơi thở mạnh mẽ không hề che giấu này cũng gây sự chú ý với con Kim Cương Viên đang nằm nhoài bên dòng suối ngắm nghía bản thân này. Chỉ thấy nó nhảy lên khỏi mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc mà nhìn ma tu đang hướng đến nơi này, sau đó ngửa mặt lên trời phát ra một hồi gầm thét uy hiếp, tiếng rống như chuông đồng, chấn động đến mức làm đau cả màng nhĩ.
Rất nhanh, ma tu này đã bay tới khe núi bên kia, tiến vào phạm vi lãnh địa của Kim Cương Viên. Hành vi ""cả che giấu cũng chẳng thèm làm"" như vậy tất nhiên bị Kim Cương Viên cho là khiêu khích, nó thét lên một tiếng, há mồm, một vệt kim quang (ánh sáng vàng) bắn nhanh về phía tên ma tu. Đó là một loại kim loại hóa thành lưỡi dao sắc, bởi vì tốc độ quá nhanh nên nhìn như một vệt kim quang, nhưng là vô cùng tê giác???. Ma tu đứng trên linh kiếm cũng không hề né tránh, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, ống tay áo vung lên một cái, chẳng những không tránh không né mà còn đón được vệt kim quang kia, vò nó trong lòng bàn tay, lập tức hóa thành bụi mù trong không khí.
Loại hành vi giống như khiêu khích này tất nhiên làm Kim Cương Viên tức giận không thôi. Nó không thể bay lên chiến đấu cùng ma tu, bèn liên tiếp phóng ra lưỡi dao vàng sắc bén công kích, muốn kéo ma tu kia xuống đất. Đến lúc đó, với tốc độ của nó thì chẳng sợ gì tên ma tu này.
Tư Lăng thấy một người một yêu thú đánh nhau, trong lòng cũng có chút giật mình đối với sự lợi hại của ma tu này. Nếu không phải khí tức hắn ta phô ra chỉ là Trúc Cơ kỳ, hắn đã hoài nghi người này kỳ thực là tu sĩ Kim Đan. Tư Lăng chỉ cầu bọn chúng cố gắng chiến đấu một tí, giúp bọn họ tranh thủ thêm một chút thời gian, đồng thời lặng lẽ đi về hướng hang ổ của Kim Cương Viên.
Cách làm của bọn Tư Lăng bây giờ tục xưng gọi là kiếm lợi, muốn cho ma tu và Kim Cương Viên lưỡng bại câu thương[1], như vậy bọn họ mới có thể dễ dàng lấy đi Dưỡng Hồn Thảo.
[1]Cả hai đều bị thua thiệt.
Ý tưởng thì rất tốt, nhưng hiện thực lại không thể nào tuân theo ý nghĩ của bọn họ. Lúc Tư Lăng tụ lại với bọn Pháp Lãng, trận pháp đã được bố trí xong. Bởi vì thời gian ít nên trận pháp này cũng khá là thô sơ, chỉ có thể ngăn cách khí tức, chờ đến lúc Dưỡng Hồn Thảo bị đào đi thì Kim Viên nhất định có thể cảm giác được. Nếu nó kịp quay trở lại, bọn họ vẫn ở trong trận pháp thì còn tốt, nhưng nếu rời khỏi trận pháp chạy trốn, trên người bọn họ còn dính khí tức của Dưỡng Hồn Thảo, tuyệt đối sẽ bị con Kim Viên đuổi mãi không tha.
Tư Lăng cho mỗi người trong bọn một tấm Liễm Tức phù nhằm giảm hơi thở của bọn họ xuống thấp nhất. Liễm Tức phù này tuy rằng có thể ngăn cách khí tức, bất quá đối với thần thức mạnh mẽ của tu sĩ Kim Đan thì vẫn có thể cảm giác được một chút. Cái tên ma tu đó tuy rằng chỉ là biểu hiện là Trúc Cơ kỳ, nhưng Tư Lăng luôn cảm thấy trên người hắn có gì đó quái lạ, cho nên đến lúc đó mặc kệ là Kim Cương Viên hay là tu ma, đều phải cẩn thận một chút.
Tư Lăng chú ý tới trận chiến của ma tu và Kim Cương Viên, Truyền Sơ cẩn thận đào linh thảo. Ngay khi ma tu và Kim Cương Viên chiến đấu đến giai đoạn gay cấn tột độ, thì Truyền Sơ đào được linh thảo lên, cũng cẩn thận từng chút mà đem cây Dưỡng Hồn Thảo toàn thân toả ra hào quang màu trắng sữa này bỏ vào hộp ngọc đã được chuẩn bị trước.
Ngay lúc Dưỡng Hồn Thảo bị cướp đi, Kim Cương Viên là kẻ phát giác đầu tiên. Nó cũng không còn tâm trí mà chiến đấu với ma tu, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gầm rú đầy phẫn nộ, thân thể cao to cường tráng như một luống ánh sáng vọt nhanh về hang động của mình. Tên ma tu thấy phản ứng của Kim Cương Viên, tự nhiên hiểu rằng nhất định là linh thảo mà nó canh giữ đã xảy ra vấn đề, bằng không thì con Kim Cương Viên hiếu chiến này sẽ không tức giận bỏ lại kẻ địch mà ly khai.
Ma tu hiễn nhiên cũng vô cùng phẫn nộ, vội vàng đi theo. Lại còn có kẻ đê tiện, vô sỉ dám cướp Dưỡng Hồn Thảo từ tay hắn, hắn tuyệt đối phải giết bọn chúng!
“Không kịp chạy trốn, các ngươi ở trong trận đừng ra ngoài.” Tư Lăng kêu lên.
Pháp Lãng sắc mặt nặng nề gật đầu, hắn không nói hai lời lại bắt đầu bố trí trận pháp tầng hai. Truyền Sơ gọi ra Bách Biến Thú, mắt sáng như đuốc mà nhìn chằm chằm bầu trời xa xăm, đã chuẩn bị sẳn sàng chiến đấu.
Quả nhiên lúc Kim Cương Viên trở về nhìn thấy bên cạnh hang không còn Dưỡng Hồn Thảo nữa, nó tức giận vô cùng, dùng tứ chi đấm đá xuống đất, toàn bộ mặt đất đều bị nó giẫm rung chuyển như động đất, có thể thấy được sức lực của Kim Cương Viên không tầm thường chút nào.
Ma tu nọ dừng lại ở giữa không trung, ánh mắt âm trầm mà nhìn bốn phía, thần thức hết lần này tới lần khác dò xét khắp nơi. Theo như hắn thấy, trừ phi là tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, nếu không thì không thể lặng yên không một tiếng động mà trộm được Dưỡng Hồn Thảo. Dù có năng lực trộm đi Dưỡng Hồn Thảo, trong thời gian ngắn cũng không thể chạy xa, hẳn là còn ở gần đây, chỉ không biết bọn chúng dùng món đồ gì để giấu khí tức.