Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 136: Kiểm kê phần thưởng




Trên thực tế, chiếc Phi Thiên thuyền làm cho người ta muốn mắng chửi kia căn bản không nghe theo mệnh lệnh của Tư Lăng. Dọc theo đường đi đều là nó tự tiện chủ trương, tác dụng duy nhất của Tư Lăng chính là cung cấp hồn lực cho nó. Bởi vì Tư Lăng buông lời uy hiếp, nó mới bảo trì khoảng cách nhất định với tu sĩ đuổi theo phía sau, thỉnh thoảng khinh bỉ tốc độ quá chậm của bọn họ một chút.

Có cái Phi Thiên thuyền tự sinh ra linh thức, hơn nữa không chịu quản giáo của chủ nhân, cũng thực mệt mỏi mà.

Tư Lăng ban đầu còn có chút lo lắng, lúc nào cũng chú ý tình huống phía sau, lòng nghĩ nếu là thực sự không được thì liền dùng ẩn thân phù nhân cơ hội trốn đi. Bất quá rất nhanh thì phát hiện tốc độ phi hành khí của những tu sĩ kia căn bản không thể so với chiếc Phi Thiên thuyền của mình, liền yên lòng, bắt đầu chú ý tới Tư Hàn đang đả tọa ở một bên. Nhìn thấy sắc mặt huynh ấy tái nhợt, gân xanh nổi lên, giống như có sâu bọ đang bò ở trong đó, thì trong lòng hắn có chút lo lắng.

Trận chiến đấu lúc trước, yêu trùng cuối cùng mà Âm Tà triệu hồi ra là côn trùng có độc xếp hạng trước mười trong số yêu trùng có độc tính cao trong Yêu trùng cốc. Tư Hàn lúc trước vô ý hút vào độc khí mà nó phun ra, tuy rằng kịp thời giết chết Âm Tà, nhưng cũng đã dẫn độc vào cơ thể, may mắn lúc ấy Tư Lăng canh chuẩn thời cơ, đúng lúc mang hắn về Phi Thiên thuyền, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Bởi vì độc kia vô cùng ác liệt, có thể làm cho người ta nháy mắt bị độc khí công tâm, đánh mất sức chiến đấu, chỉ có thể suy yếu mặc người khác xâm lược.

Tư Lăng ban đầu ẩn núp ở trong đám đông, cũng là sợ có người âm thầm đánh lén, chính mình cũng chuẩn bị được một hai. Quả nhiên, lúc Âm Tà triệu hồi ra con độc trùng kia thì hắn mẫn cảm phát hiện rất nhiều tu sĩ không sợ trúng độc, một số người ngầm rục rịch, tính toán lúc bọn họ lưỡng bại câu thương thì ra tay nhặt tiện nghi. Tư Lăng tất nhiên không cho phép chuyện đó xảy ra, đúng lúc triệu ra Phi Thiên thuyền, mang theo đại ca nhà hắn chạy trước.

Sau khi trở lại Phi Thiên thuyền, sắc mặt Tư Hàn xám ngắt, độc khí công tâm, hộc ra một ngụm máu đã nhuộm thành màu tím, sau khi uống xong Mộc Linh dịch do Tiểu Yêu Liên cung cấp thì lập tức bắt đầu đả tọa giải quyết độc trong người.

Độc khí kia hết sức ghê gớm, chỉ mới hút vào tí xíu đã có thể phá hủy sức sống của nhân thể, Mộc Linh dịch cũng chỉ có thể tạm thời áp chế, không thể trực tiếp trừ tận gốc. Tư Hàn lúc này đả tọa, tính toán đem độc trong người dồn về một chỗ, sau đó lợi dụng Bạch Diễm trực tiếp thiêu hủy chúng. Có thể nói, Tư Hàn bây giờ là trực tiếp đấu tranh cùng độc tính đang lan tràn nhanh chóng như vi rút trong cơ thể, một cái sơ sẩy, khả năng sẽ bị độc tính phản hệ.

Đây cũng là chỗ lợi hại của độc trùng ở Yêu trùng cốc, nơi đó có yêu trùng đáng sợ nhất, độc nhất. Nếu không phải dựa vào Yêu trùng cốc, một Ngự trùng môn nho nhỏ sao có thể khiến mọi người để vào mắt, sao lại để bọn họ lớn lốí như thế?

Lần đả tọa này, chính là mười ngày mười đêm.

Vào ngày thứ tám, Phi Thiên thuyền liền dùng hết tốc lực tiến về phía trước, bỏ rơi đám người theo đuôi phía sau. Xét thấy bề ngoài nổi bật của Phi Thiên thuyền, sau khi cắt đuôi được truy binh thì Tư Lăng không để ý kháng nghị của nó, trực tiếp dán lên tấm ẩn thân phù để che giấu hành tung, sau đó ra lệnh cưỡng chế cho nó bay về hướng Tây Cảnh. Phi Thiên thuyền mới đầu không bằng lòng, õng à õng ẹo, bày ra một bộ dáng đại gia lãnh diễm cao quý. Tư Lăng cũng đã nhìn đủ bộ dạng đại gia này, Trọng Thiên hắn đánh không lại, nhưng một chiếc Phi Thiên thuyền cũng muốn lãnh diễm cao quý ở trước mặt hắn? Vì thế hắn trực tiếp uy hiếp nó, muốn đem nó hủy đi luyện hóa lại một lần nữa, lúc này Phi Thiên thuyền mới không cam nguyện mà phi hành về huớng Tây Cảnh.

Đem giao Phi Thiên thuyền cho Tiểu Yêu Liên, Tư Lăng vẫn canh giữ bên cạnh Tư Hàn, tính toán nếu có chuyện gì thì mình sẽ giúp một tay. Canh giữ như vậy chính là mất mười ngày. Mà ở ngày thứ chín thì sắc mặt xám xịt của Tư Hàn đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, hẳn là đã thiêu huỷ độc tính trong người. Thấy thế, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ.

Mà đợi khi Tư Hàn mở mắt ra, liền nhìn thấy vẻ mặt cười ngây ngô của đệ đệ ở bên cạnh.

"Đại ca, huynh khoẻ rồi chứ?" Tư Lăng mừng rỡ hỏi.

Tư Hàn gật đầu, sau đó nghĩ tới điều gì, từ trong túi trữ vật cầm ra một thứ ném cho hắn.

Tư Lăng đón lấy, sau đó lập tức phát hiện đây là Tiên khí -- một cái gương Tiên khí hình trứng, lớn chừng bằng bàn tay, mặt gương dùng một loại chất liệu vô cùng hiếm có mài thành, sờ lên có thể cảm giác được văn lộ đặc biệt của nó, khung có hoa văn được chạm trỗ, trên đỉnh nạm một viên bảo thạch xanh mơn mởn, thế nhưng là Thiên Nhãn Thạch trong truyền thuyết.

Không cần Tư Hàn giải thích cũng biết cái thứ lớn chừng bàn tay này chính là tiên khí mà Tư Hàn lấy được từ Thông Thiên tháp, nhưng mà, nó có tác dụng gì chứ?

Tư Lăng cẩn thận nâng nó lên, lật tới lật lui xem xét. Tuy rằng nó nhìn có vẻ chỉ là một tấm gương làm cho kỳ vọng trong lòng hắn có chút đỗ vỡ, nhưng căn cứ vào ngưỡng mộ đối với tiên khí, hắn vẫn đối xử với nó như bảo bối. Đặc biệt, nó sử dụng chất liệu đặc thù, còn có cái Thiên Nhãn Thạch kia cũng làm cho hắn cảm thấy không hổ là tiên khí, tài liệu quả là cao cấp, chỉ riêng móc xuống viên Thiên Nhãn Thạch này đi bán cũng có thể bán giá trên trời.

"Đại ca, cái này giống như không phải pháp bảo có tính công kích hay phòng ngự, nó có ích lợi gì?"

Tư Hàn cân nhắc, nghiêm túc nói: "Có thể nhìn trộm tất cả mọi chuyện  trong phạm vi vạn dặm."

"..."

Tư Lăng: = 口 =!! Lừa gạt CMN cảm tình có phải không?! Hắn muốn là  tiên khí có lực sát thương tiêu chuẩn, mà không phải muốn thứ giống quả cầu thủy tinh có thể rình coi! Chẳng lẽ dùng nó để rình coi người ta yêu tinh đánh nhau? Ngã! Chức năng này không khỏi quá bỉ ổi rồi!

Có lẽ là thấy hắn bị đả kích, Tư Hàn cầm lấy, sờ lên Thiên Nhãn Thạch  trên mặt kính, gõ xuống nói: "Tấm gương này gọi Trần thế kính, ngoại trừ có thể nhìn tất cả mọi chuyện trong phạm vi vạn dặm ra, sau khi kích hoạt viên Thiên Nhãn Thạch này thì sẽ hấp thu vào nguyên thần của tu sĩ, giúp tu sĩ  trải qua một phen lịch lãm không tưởng được ở bên trong, đối với tu luyện tâm cảnh rất hữu ích."

Tư Lăng lần nữa =口=, đại ca huynh tính chơi đệ đó hả? Bộ không thể nói xong một lượt luôn sao?

Cho nên nói, tấm gương này vẫn rất có tác dụng, có thể nâng cao tâm cảnh tu luyện, là chuyện bao nhiêu người mong cũng không được. Chỉ có tâm cảnh theo kịp tu vi, mới có thể mau chóng tiếng cấp, không cần lo lắng tâm cảnh bất ổn, ảnh hưởng tu vi, hoặc là tẩu hỏa nhập ma.

"Cho đệ chơi."

Nghe được thanh âm thanh lãnh kia nói ba chữ này, Tư Lăng có chút áp lực lớn như núi. Đại ca thật sự đưa tấm gương này cho hắn chơi sao? Kỳ thật, tấm gương này không có tác dụng gì lớn với hắn, nhưng nếu giao cho đại môn phái thì khác, dùng để trui rèn đệ tử môn phái thì ngược lại là thứ cực tốt. Vì thế, Tư Lăng cảm thấy Tư Hàn mang về cho Thiên Tông phái thì tốt hơn, giao tiên khí cho Thiên Tông phái, có Thiên Tông phái tọa trấn, những kẻ mơ ước tiên khí cũng không dám ngang nhiên đến cửa cướp đoạt.

Nghĩ thế, Tư Lăng thực sảng khoái trả lại nó cho Tư Hàn, hơn nữa nói: "Nếu nó là một vũ khí có tính công kích hoặc phòng ngự, đệ còn thích. Nhưng nó lại không có tác dụng gì lớn cho đệ cả, bất quá với Thiên Tông phái mà nói thì là vật hữu dụng. Đại ca, huynh nên cầm về giao cho sư môn đi." Sau đó cũng có thể xoát một chút tích phân của môn phái   ~~

Tư Hàn nghiêm túc nhìn hắn một lúc, phát hiện hắn thật sự không cần, mới thu lại.

Lúc này, Tiểu Yêu Liên vốn đang thêm yêu đan Sát Thú để làm năng lượng cho Phi Thiên thuyền bỗng chạy tới, nhìn thấy Tư Hàn đã khỏi thì vừa mừng vừa sợ, trực tiếp lăn lại đây kéo lấy vạt áo bào của Tư Hàn, bày tỏ mình đã rất lo lắng cho Tư Hàn.

Nhận thấy nó mấy ngày qua vẫn luôn lo lắng, Tư Lăng không có bắn bay Tiểu Yêu Liên, bắt đầu cùng Tư Hàn nói tới chuyện mấy ngày qua, cuối cùng tổng kết nói: "Đại ca, chúng ta hiện đang bay về hướng Tây Cảnh, với tốc độ của Phi Thiên thuyền, nửa năm hẳn là có thể về đến Tây Cảnh."

Tư Hàn trầm ngâm một lát, nói: "Sau khi trở về, chúng ta đều phải bắt đầu luyện chế pháp bảo bản mạng, đệ có chỗ nào đi chứ?"

Tư Lăng cười cười, nói: "Mấy năm nay chạy lung tung khắp nơi, ở đâu cũng đều giống nhau, hẳn là đến thành Minh Hà thuê cái phòng ở lại vậy." Tán tu ấy mà, đi chỗ nào mà không như nhau.

"Nếu để cho đệ đi Thiên Tông phái làm một khách khanh trưởng lão, đệ có bằng lòng không?"

Nghe vậy, Tư Lăng có chút giật mình, đảo mắt nghĩ lại, liền biết Tư Hàn cũng đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định. Hắn bây giờ là tu sĩ Kim Đan, tuy rằng chút tu vi ấy ở đại lục Trung Ương thì không coi là cái gì, bất quá tại nơi linh khí mỏng manh như Tây Cảnh thì cũng coi như là nhân vật lợi hại, đến tông môn làm Khách khanh trưởng lão thì hoàn toàn không thành vấn đề. Hơn nữa Tư Hàn là đệ tử của Thanh Ngọc chân quân Thiên Tông phái, lại là đệ tử thiên tài bồi dưỡng trọng điểm của Thiên Tông phái, có huynh ấy che chở, mình hoàn toàn có thể an an tâm tâm tu luyện. Điều này đối với một người không có chí hướng lớn mà nói, là một con đường vô cùng ổn thỏa.

Đương nhiên, đối với Tư Hàn mà nói, đem đệ đệ ngốc đặt bên người, hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn một ít.

Vì thế Tư Lăng rất nhanh liền đồng ý với đề nghị này.

Nói xong việc này, Tư Lăng liền bắt đầu cùng Tiểu Yêu Liên kiểm kê phần thưởng vượt ải của hắn tại Thông Thiên tháp.

Phần thưởng tầng thứ nhất: Ma Thiên Kinh Vũ cầm; phần thưởng tầng thứ hai: một hạt giống linh thảo cao cấp; phần thưởng tầng thứ ba: một miếng kim chúc bài màu xanh đen; phần thưởng tầng thứ tư: một bản khúc phổ; phần thưởng tầng thứ năm: một tờ giấy đã biến vàng; phần thưởng tầng thứ sáu: tinh thổ; phần thưởng tầng thứ bảy: linh dịch;  phần thưởng tầng thứ tám -- từ bỏ, không có.

Ngoài ra, còn có Trường Sinh Quả lấy được ở tầng thứ hai, tầng thứ ba lấy được Quy Tức Thảo, tầng thứ tư được Thạch Tâm cùng các loại linh thảo linh quả lẻ tẻ gì đó, thu hoạch cũng xem là tốt đi.

Các loại Linh thảo, linh quả cùng linh dịch đều ném cho Tiểu Yêu Liên xử lý, Tư Lăng thu hồi miếng kim bài xanh đen và khúc phổ, bắt đầu nghiên cứu  tờ giấy bị biến vàng kia rốt cuộc là thứ gì. Nhìn đi nhìn lại, đều cảm thấy nó chỉ là tờ giấy rách, không có tác dụng gì.

"Đây là bản đồ." Tư Hàn đột nhiên nói, đưa tới thêm một tấm, đây cũng là phần thưởng khi hắn vượt ải tầng thứ năm. Phần thưởng của Thông Thiên tháp phần lớn là ngẫu nhiên, hai huynh đệ ngược lại rất có duyên, đều thu được một phần thưởng giống nhau.

Tư Lăng nhận lấy rồi so sánh một chút, phát hiện hai tờ giấy lớn nhỏ như nhau, bất quá đều là một mảnh trống không, đích thực không nhìn ra chỗ nào giống bản đồ. Lúc này, đại ca thông thái lại tiếp tục phổ cập tri thức cho đệ đệ vô tri: "Đây là một loại bản đồ làm từ da của Ẩn thú, chỉ khi thu thập hoàn chỉnh tất cả bản đồ, chắp vá lại một chỗ mới có thể hiện ra. Xem ra tấm bản đồ này lai lịch không đơn giản, chỉ chủ nhân của bản đồ mới có thể dùng da Ẩn thú làm bản đồ."

Loại yêu thú Ẩn thú này có thể ẩn thân, nếu chúng không muốn người khác phát hiện thì dù có đứng trước mặt ngươi ngươi cũng không biết. Chúng nó số lượng thưa thớt, đã mấy vạn năm qua chưa từng nghe thấy loại yêu thú này xuất hiện, dù là ở thời kỳ thượng cổ cũng cực ít tu sĩ có thể bị bắt được chúng nó, vậy nên người có thể dùng da Ẩn thú làm bản đồ là xa xỉ cở nào.

"Chẳng lẽ là bản đồ kho báu!" Tư Lăng ngạc nhiên hỏi.

Nhìn đôi mắt tỏa sáng của hắn, biểu tình xoa tay hận không thể lập tức đi tầm bảo, đại ca Tư gia không chút do dự tạt bát nước lạnh: "Có lẽ là thứ Thông Thiên tháp cố ý chọc ghẹo người ta thôi."

"..."

Tư Lăng lập tức thấy mệt không yêu thương gì nổi nữa. Trong lòng nói, đại ca, huynh đừng đưa cái mặt băng sơn mà lại nói loại lời này chứ, đệ đệ áp lực lớn như núi có được hay không?!

Hai người thu dọn phần thưởng của mình xong, dùng ba ngày để nghỉ ngơi, để thần kinh căng thẳng gần một năm được buông lỏng một chút, rồi lại bắt đầu tu luyện trong Phi Thiên thuyền. Không hổ là huynh đệ, kỳ thật đều là tu luyện cuồng hết.

Tư Lăng trước tiên kiểm tra Tiểu Khôi điểu vẫn ngủ say trong túi linh thú, lại nhìn Trọng Thiên coi đan điền của hắn trở thành trại an dưỡng mà bá chiếm ngủ say; sau khi phát hiện chúng nó đều không có dấu hiệu tỉnh lại thì lại đi phân phó Tiểu Yêu Liên hỗ trợ lái Phi Thiên thuyền, trông coi để không cho nó lại chơi vui mà chạy sai đường; sau cùng liền vào một gian phòng trong Phi Thiên thuyền, ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra cái Ma Thiên Kinh Vũ cầm kia.

Ma Thiên Kinh Vũ cầm đẳng cấp không rõ, chạm vào thì cũng như vật bình thường, nhưng nghe nói là một ma cầm do Đại năng Ma tộc thời kỳ Thượng Cổ luyện chế, phối với khúc phổ riêng biệt thì có thể thu được nguyên thần của người khác ở ngoài vạn dặm, nhiễu loạn tâm chí. Nếu được phối với khúc phổ chuyên biệt thì uy lực vô cùng, khó có thể đánh giá.

Bất quá, nó mặc dù là một thanh ma cầm, lại không phải chỉ riêng Ma tộc mới có thể dùng, chỉ cần đem nó nhận chủ luyện hóa, tu sĩ nhân loại vẫn có thể sử dụng như thường. Từ thanh ma cầm này liền có thể biết, Tu tiên giới ở thời kỳ thượng cổ, trong các tộc đều là nhân tài xuất hiện lớp lớp, đều là kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa giữa Nhân tộc, Ma tộc, Yêu tộc cũng không đối địch lẫn nhau, cả đời không qua lại giống như hiện tại. Theo như lời Trọng Thiên cùng Tiểu Yêu Liên, khi đó liên hệ, kết giao giữa Tam Giới rất bình thường, thậm chí thông hôn cũng vô cùng tự do, mà không giống hiện tại, Nhân tộc hoặc Ma tộc mà đến địa bàn đối phương, chỉ có một chữ: giết!

Suy nghĩ xa xôi một chút về những đại năng các tộc cùng các loại bảo vật thời kỳ Thượng Cổ kia, Tư Lăng sờ sờ lên văn tự trên thân cầm, ổn định tâm thần, bắt đầu đem thanh ma cầm này trích máu nhận chủ.

Rốt cuộc nhận chủ xong, sắc mặt Tư Lăng có chút tái nhợt, nguyên nhân là Ma Thiên Kinh Vũ cầm này đã sinh ra linh thức, để thức tỉnh, linh thức kia vô tri vô giác đã lấy thêm nhiều vài giọt máu của hắn. Bất quá trong lòng Tư Lăng cũng tăng thêm vài phần vui sướng, tuy rằng chỉ là một một linh thức  ngây thơ, nhưng nếu khống chế tốt thì ngược lại có thể gia tăng uy lực của cây cầm này. Bất quá, nếu muốn tu luyện thành Khí linh, cây cầm này bây giờ đẳng cấp còn chưa đủ, thêm vào đó Tư Lăng không phải âm tu, có lẽ với cảm thụ âm nhạc đáng thương kia của Tiểu Lăng Tử, cái linh thức kia của Ma Thiên Kinh Vũ cầm không biết ngày tháng năm nào mới có thể tu luyện thành Khí linh  

Sau khi nhận chủ với Ma Thiên Kinh Vũ cầm, Tư Lăng hào hứng bừng bừng lấy bản khúc phổ kia ra, bắt đầu luyện tập. Nếu luyện tập thành thục, về sau cũng coi như là tăng thêm một môn kỹ năng, lúc đấu pháp sẽ không sợ những âm tu khó lòng phòng bị kia công kích nguyên thần của mình  ~~