Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 74: Làm Sao Bỏ Được




Khi Ninh Oản đuổi kịp đoàn hành quân thì đã là buổi trưa.



Trước đó, nàng đã đổi y phục, len lén thâm nhập vào.



Chuyện này nàng sớm chuẩn bị xong. Ngày ấy, khi biết Bùi Khuyết sẽ không thay đổi quyết định thì ngay hôm sau, nàng đã đích thân sắp xếp chuyện này, thêm vào danh sách tân binh một cái tên.



Nàng biết như vậy là quá tùy hứng, tốt nhất phải ở trong cung ngồi chờ.



Chờ y và ca ca chiến thắng trở về.



Nhưng nàng làm không được.



Dù gì nàng cũng là một cô nương, từ nhỏ được sống an nhàn, sung sướng, mới vừa nãy lại cưỡi ngựa lâu như vậy, giờ lại phải đi theo đoàn lính bộ hành, thân thể đã rất mệt. Mấy người lính bên cạnh thấy nàng nhỏ con quá, nhìn thế nào cũng thấy yếu ớt, mỏng manh nên để cho nàng ngồi trên xe vận chuyển quân lương.



Đi lâu như vậy khiến chân nàng rất đau, có lẽ đã rộp hết lên rồi. Nếu là lúc trước, nàng có thể nằm trong lòng A Khuyết mà làm nũng, để y yêu thương chăm sóc. Nhưng bây giờ…. Ninh Oản nhìn đằng trước nghĩ thầm: A Khuyết chắc đang ở trong đoàn xe trước mặt.



Nàng ở phía sau, như vậy cũng được coi là theo sát y rồi. Tình cảnh phu xướng phụ tùy trong truyền thuyết là đây.



“Ta nói này A Cửu, cậu nhỏ con như vậy, nhìn qua cũng chỉ thấy cẳng tay cẳng chân thôi, hành quân chinh chiến rất khổ cực, không cẩn thận còn có thể mất mạng, sao mẹ cậu lại yên tâm cho cậu tham gia quân ngũ vậy?” Đại thúc quân lương là một người cao lớn, cũng chính là người đầu tiên mà Ninh Oản quen được ở đây, tên là Mạnh Nguyên, phụ trách lương thực.



Ninh Oản thu tầm mắt lại, quay về phía Mạnh Nguyên cười cười, nói: “Mẹ ta luôn mong muốn ta trở thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đây là một cơ hội tốt để kiến công lập nghiệp, ta tất nhiên không thể bỏ qua, hơn nữa… Ta cũng không sợ chịu khổ, không sợ bị thương.”



Có A Khuyết ở đây, nàng còn sợ gì nữa.



Hôm nay tham gia vào đội ngũ quân binh, nàng không thể dùng tên thật của mình được nên đành sử dụng cái tên này. Nàng lớn lên trắng trẻo, xinh đẹp sẵn nên giờ phải cố ý bôi mặt cho đen bớt đi, nhìn qua sẽ giống nam tử hơn một chút. Như vậy thì mới không dễ bị phát hiện.



Lần này là nàng len lén đi theo, vốn không định để Bùi Khuyết biết, ra chiến trường tất nhiên là chuyện không thể được, nàng không bao giờ ngu ngốc để mình chảy máu bị thương, đao kiếm không có mắt, nàng còn muốn giữ lại mạng để sinh con đẻ cái cho A Khuyết. Lăn lộn để có một chân trong đoàn phụ trách thức ăn, hỗ trợ nhóm lửa, làm cơm… nàng có thể làm được, hơn nữa, những người ở nơi này so với tưởng tượng cuả nàng đều rất tốt.



Chỉ có một điều làm Ninh Oản không quen, trước đây, mỗi tối nàng đều phải tắm rửa, bây giờ cả người đầy mồ hôi, cảm giác cứ dính dính, cực kỳ khó chịu, nhưng giờ là mùa đông, binh lính trong đoàn không cần phải tắm rửa.



Hết một ngày mệt mỏi, Ninh Oản chẳng còn hơi sức đâu mà đòi hỏi nhiều như vậy, thân thể rũ rượi, nặng nề chìm vào giấc ngủ. Từ giờ trở đi, nàng phải tập làm quen với cuộc sống như vậy.



Đêm qua nàng ngủ ở trên long sàng Kiền Cung, A Khuyết ôm lấy nàng mà điên long đảo phượng, còn bây giờ, nàng chỉ có một thân một mình ngủ ở nơi giá lạnh như băng. A Khuyết như thế nào rồi? Chắc là đang nghỉ ngơi trong doanh trướng.



Lúc xế chiều, nàng muốn trộm nhìn y một chút, nhưng doanh trướng của hoàng thượng có trọng binh canh gác, không để cho nhưng binh lính bình thường tới gần.



Thật sự là rất nhớ mà, rất muốn liếc nhìn y một cái.







Để có thể nhìn được Bùi Khuyết từ xa, Ninh Oản dậy từ lúc sáng sớm.



Tuy rằng không thể đi loanh quanh trong doanh trướng nhìn y, nhưng nàng biết thời gian sinh hoạt của y nên sẽ có cơ hôi gặp được. Mới chỉ có một ngày thôi đấy, mới vậy thôi mà nàng đã nhớ y rồi, Ninh Oản nghĩ nghĩ mà khuôn mặt cũng nóng lên, hơi xấu hổ gãi đầu một cái.



Thực sự là “Ngày thường không dính tương tư, bây giờ đã chuyển thành lo sợ nhớ nhung” rồi.



A Khuyết thì sao, có nhớ đến nàng không nhỉ?



HÌnh ảnh này lọt vào trong mắt Mạnh Nguyên thì trở thành: Một tiểu tử vừa đen vừa gầy, đang gãi đầu cười khúc khích…Nhưng ánh mắt lại đặc biệt đẹp, long lanh, trong suốt giống như một bầu trời đầy sao, miệng cười đến ngu đần, thế mà người ngoài nhìn vào cũng cảm nhận được sự thư thái trong đó.



“Sáng sớm làm gì mà ngẩn ra vậy?” Mạnh Nguyên giơ tay gõ một cái vào đầu của nàng, sau đó đưa lương khô qua cho nàng. Lúc nãy y vừa tỉnh dậy thì đã không thấy A Cửu đâu, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn.



Ninh Oản có hơi đói bụng, tuy thức ăn ở đây so với trong cung cách biệt một trời một vực, nhưng nghĩ có thể cùng với A Khuyết đồng cam cộng khổ, nàng đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng. Ninh Oản cầm lấy lương khô trong tay, đưa lên miệng cắn một miếng, cười nói: “Cảm tạ Mạnh đại ca, chỉ là nghĩ tới có thể báo đáp triều đình, trong lòng cảm thấy vui vẻ thôi.”



Thật là một tiểu tử khờ khạo.



Mạnh Nguyên lẩm bẩm trong lòng một câu, buồn cười. Gia đình y cũng có một tiểu đệ đệ, vóc dáng áng chừng cũng ngang Ninh Oản, hôm nhìn thấy nàng, y liền nhớ tới đệ đệ của mình, vậy nên mới phá lệ chiếu cố một ít. Hơn nữa, con người Ninh Cửu cũng rất tốt, y cũng cảm tình.



“Được rồi, không nên chạy loạn, lát nữa phải lên đường, nhanh chóng trở về đơn vị đi.”



Ninh Oản cắn một miếng, suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng nói: “Cái kia…Ta đi xử lý một chút, sẽ nhanh trở lại thôi.” Nói đến đây liền chạy đi mất.



Mạnh Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn, quả thật vẫn còn dáng dấp của con nít, xem ra, y phải chiếu cố nhiều hơn một chút mới được.







Từ trong doanh trướng đi ra, Bùi Khuyết lấy tay khẽ xoa xoa mắt mình, đêm qua không ngủ cùng Oản Oản, y thật sự không ngủ được, nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn hiện lên hình ảnh nàng khóc như hoa lê đái vũ.



Không một lời từ biệt mà đi, nàng nhất định sẽ giận, không biết có khóc không?



Xưa nay, lúc nàng khóc, y đều ở bên cạnh dỗ dành, nhưng bây giờ…Vừa nghĩ tới dáng vẻ tội nghiệp như bị vứt xó của nàng, Bùi Khuyết liền cảm thấy chua xót, muốn liều mình trở về, hòa thuận cùng nàng.



Thế nhưng y là người rõ nhất, y không những là phu quân của nàng mà còn lại vua của Đại Chiêu, không thể tùy ý làm việc theo cảm tính.



Mà thôi, từ từ cũng quen.



Y thật lòng mong ước lúc trở về, tiểu cô nương của y vẫn xinh đẹp béo tốt, nếu có gầy đi, y nhất định sẽ rất đau lòng. Đến lúc đó, nàng muốn đánh y, cắn y thế nào cũng được, chỉ cần không giận y là được rồi.



Tiết phó tướng thấy hoàng thựơng sắc mặt không được tốt, có lẽ do từ bé thân thể người đã ốm yếu liền tiến lên, ân cần nói: “Hoàng thượng, nếu long thể không khỏe, xin hãy tới quân y xem một chút.” Thân thể của hoàng thượng quan hệ đến giang sơn, xã tắc, không thể qua loa được.



Bùi Khuyết khiêm tốn mỉm cười, không có chút nào là một đế vương kiêu ngạo, nhìn sang vị tướng quân trẻ tuổi, anh tuấn cao lớn bên cạnh, nói: “Trẫm không ngại, các tướng sĩ đều chuẩn bị xong chưa?”



Tiết Dịch ôm quyền hành lễ, giữa hai lông mày lộ vẻ khí khái: “Đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể xuất phát.”



Bùi Khuyết gật đầu, ngồi lên ngự liễn. Mành vừa buông xuống, vẻ mặt bỗng ngưng lại, y quay về phía bên trái liếc nhìn theo bản năng, khẽ nhíu mày.



“Hoàng thượng, sao vậy?”



“Không có gì, lên đường đi.” Bùi Khuyết khẽ nhắm mắt, y nhìn lầm rồi.



Tại sao lại có cảm giác thấy được Oản Oản? Bây giờ Oản Oản của y đang đợi trong cung, nói không chừng còn đang oán giận y. Nghĩ đến đây, Bùi Khuyết nhịn không được, khóe miệng khẽ nhếch cười, khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ dịu dàng, thân thiện.



Nỗi nhớ da diết trong lòng, thật sự rất không tốt.



Rừng cây luôn phát ra tiếng rì rào, vi vu, Ninh Oản thò đầu ra, nhìn ngự liễn khởi giá liền thở một hơi thật dài.



May quá may quá, không bị A Khuyết nhìn thấy.



Chỉ là… A Khuyết thật là lợi hại, nàng vừa mới nhìn thoáng qua, y đã sớm nhìn tới phía nàng. Không lẽ đây chính là thần giao cách cảm sao? Suy nghĩ kinh điển như vậy khiến cho khuôn mặt đen sì của nàng dần ửng đỏ hết cả lên.



Cuối cùng vẫn là lưu luyến không nỡ rời mắt, Ninh Oản vui đến nỗi cười không khép miệng lại được.



Nếu bị phát hiện, nàng thảm thật rồi.







Có lần thứ nhất, thì sẽ có lần thứ hai;



Có lần thứ hai thì sẽ có lần thứ ba…



Mỗi ngày của Ninh Oản đều rất vui, sáng sớm lấy cớ đi vệ sinh, ngồi trong bụi cỏ nhìn lén A Khuyết, tuy chỉ nhìn thấy gò má của y, nhưng mỗi ngày đều được thấy, với nàng, vậy là đủ rồi —— còn hơn là mỗi ngày tương tư ở trong cung.



Nàng cũng dần dần quen với thức ăn trong quân trại, chỉ không quen nhất là cái nếp không cần tắm, theo tình hình này, nàng đã hai tháng không tắm rồi.



Hai tháng, nghĩ tới thôi là sắc mặt của Ninh Oản muốn tái luôn.



Như vậy thì nàng càng không thể để A Khuyết phát hiện ra nàng, nếu bị y bắt được, bị y nhìn thấy nàng đen thui, bẩn thỉu thì chỉ sợ y sẽ ghét bỏ nàng, không cần nàng nữa.



Ninh Oản gục đầu, buồn buồn gặm lương khô trong tay, ngồi yên trong bụi cỏ chờ Bùi Khuyết đi ra.



Đợi một lúc lâu, người trong lòng còn chưa kịp thấy thì cổ đã bị một thanh kiếm sáng choang đặt lên.



Ninh Oản vốn luôn nhát gan, trong nháy mắt, cả người đã toàn mồ hôi lạnh.



Trên cổ mát lạnh, hai tay Ninh Oản run run, miếng lương khô trên tay rơi bịch xuống đất, nàng đờ người trong chốc lát, sau đó ngu ngơ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một nam tử trong tay cầm kiếm, hàng lông mày cứng rắn, lạnh lùng, mặt không biểu tình… Bộ dáng này có phần giống với ca ca mặt đơ của nàng, nhưng có nét liều mạng hơn.



“Tiết…Tiết tướng quân?” Ninh Oản nhận ra người này, biết Tiết Dịch là người luôn phụ trách an toàn cho A Khuyết.



Không đúng. Ninh Oản dường như nghĩ ra điều gì đó, vừa muốn mở miệng nói, Tiết Dịch liền cướp lời.



“Theo ta đi gặp hoàng thượng.”



“A, ta không…” Nàng vừa mới nói không được, trường kiếm của y liền thu lại, tiện tay xách nàng bắt đi.



Này! Bắt nàng làm chi vậy?



Ninh Oản phản kháng mấy lần, nhưng nghĩ tới bị mất mặt, vội vàng che mặt nói: “Tiết tướng quân, người buông ra, tự ta đi… để tự ta đi được không? Tiết tướng quân?”



Tiết Dịch: “…”



Ninh Oản: “…” Tên này không những bị đơ mặt, mà còn bị điếc nữa.



Nhưng bây giờ, nàng lo không phải chuyện này, nàng đang nghĩ…làm thế nào để A Khuyết đồng ý cho nàng ở lại kìa.







Tiết Dịch đưa người đến trước mặt Bùi Khuyết, nhẹ buông tay, người rơi xuống đất.



Xấu hổ quá!



“Hoàng thượng, đã bắt được người.”



Bùi Khuyết nhìn người nằm trên đất, thản nhiên nói: “Ngẩng đầu lên.”



Lúc này đây, Ninh Oản không nghĩ ra đối sách nào cho tốt cả, nàng không ngờ lại bị y bắt được nhanh như vậy. Vừa nghe nói ngẩng đầu lên, liền biết y đã đoán được bảy tám phần rồi, sao mà biết nhanh thế?




Nàng không muốn trở về đâu.



Thấy nàng không ngẩng đầu lên, Bùi Khuyết nhăn mày, trong lòng bừng bừng lửa giận, bỏ qua Tiết Dịch đang kinh ngạc, tay y đã nắm lấy tay nàng, sau đó kéo nàng vào ngự liễn.



Dù sao cũng là bậc đế vương, vẫn phải có một chút phô trương nào đó, bên trong ngự liễn rất lớn, còn có một cái giường mềm mại để nghỉ ngơi. Ninh Oản không dám ngẩng đầu, chỉ ngồi yên lặng một chỗ, nhưng tay lại bị nắm rất đau, A Khuyết từ trước tới giờ chưa bao giờ nặng tay như vậy, thế nhưng nàng chỉ có thể cắn môi, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào.



Cổ tay buông lỏng ra, nhưng Bùi Khuyết một câu cũng không nói. Ninh Oản cúi đầu suy nghĩ, cuối cùng cẩn trọng ngẩng đầu lên, đáp lại ánh mắt của nàng là ánh mắt của Bùi Khuyết, Ninh Oản sửng sốt một lúc, cứ ngây ngô nhìn y không biết nên phản ứng thế nào cho phải.



Khuôn mặt Ninh Oản bây giờ đen kịt, dáng người gầy teo, đôi mắt to tròn, trong veo nhìn Bùi Khuyết. Trong lòng y vốn nhu hòa, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng này của nàng, lửa giận bốc



lên càng lớn, sau đó, y chì nhẹ nhàng đưa ra bản án: “Ta kêu Tiết Dịch đưa nàng về.”



A Khuyết lạnh lùng như vậy, xa lạ quá, nhưng Ninh Oản biết, y chẳng qua là tức giận mà thôi.



A Khuyết giận rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ?



Trước đây đều là nàng giận dỗi, A Khuyết dỗ dành, nhưng hôm nay… nghe thấy lời y nói, Ninh Oản mặt dày bảo: “Không về.”



“Ninh Oản, không được nói nữa!”



Y rất ít gọi đầy đủ tên của nàng, hôm nay lại gọi như vậy, nàng chưa bao giờ thấy y quả quyết đến thế.



“Thiếp không muốn.” Ninh Oản kiên quyết, ngây ngốc lặp lại: “Thiếp không muốn quay trở về.” Nàng mới tới, sao có thể trở lại nhanh vậy được, sau đó là chuỗi ngày dài chờ đợi sao.



Nhìn thấy nàng bây giờ, Bùi Khuyết biết mấy ngày nay nàng ăn uống rất cực khổ. Y đã nhìn nàng lớn lên từ nhỏ, vô cùng hiểu rõ nàng, xưa nay, nàng vẫn hay yếu ớt, dễ tức giận, đầu hơi đập nhẹ vào thành giường thôi mà đã chảy nước mắt, vốn là bị chiều hư mà.



Một tiểu cô nương đỏng đảnh như vậy, làm sao chịu được cảnh sinh hoạt trong quân doanh. Nếu không phải y đột nhiên có suy nghĩ kỳ quái này, sau đó bảo Tiết Dịch đi bắt nàng lại, chỉ sợ y sẽ không hay biết gì.



Y tính năm tính mười, cũng sẽ không nghĩ tới nàng trốn trong quân doanh.



Thật ra lúc thấy được nàng, ngoại trừ sự tức giận, trong lòng y còn có một niềm vui sướng không thể áp chế, nhưng y biết trong chuyên này, y không thể dung túng cho nàng được.



——-Chuyện gì cũng có thể đáp ứng cho nàng, nhưng nếu để cho nàng chịu khổ, chịu cực… y làm không được.



“Ninh Oản, nơi này là quân doanh, không phải là chỗ để nàng phá phách đâu.” Y chưa khi nào nói những lời lạnh lùng như vậy với nàng, nhưng y biết, nếu y lộ ra một chút yêu thương nào, dựa vào tính tình được sủng mà kiêu của nàng thì y chỉ có thể thuận theo mà thôi.



Nàng luôn ỷ vào tình yêu của y.



Ninh Oản ngoan ngoãn ngồi một bên, lâu lâu lại lén ngẩng đầu nhìn y, A Khuyết xưa nay đối xử với nàng cực kỳ dịu dàng, biểu hiện và giọng nói của y hôm nay khiến nàng hơi sợ hãi.



“Thiếp nói rồi, thiếp không muốn đi về.” Dứt lời, nàng ngẩng lên nhìn y, tiếp tục “Thiếp không muốn quay về đấy, chàng làm gì được thiếp?”



Tâm can Bùi Khuyết vốn đã rối bời, không còn cách nào nữa, hôm nay nghe nàng nói như vậy, càng chẳng nghĩ ra gì nữa. Y chưa bao giờ đối xử với nàng quá sức mạnh bạo, mọi chuyện đều thuận theo nàng. Tình huống bây giờ, là lần đầu tiên gặp phải.



Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới khiến nàng cam tâm tình nguyện trở về?



Bùi Khuyết suy nghĩ một hồi, trái tim chùng xuống, sau đó dang tay ra, kéo Ninh Oản vào lòng.



… Nàng có giận y bao nhiêu cũng không sao, chỉ cần chịu đi về là tốt rồi.



Ninh Oản có chút thụ sủng nhược kinh, tưởng Bùi Khuyết muốn ôm nàng, trong lòng thỏa mãn không ít. Bị ôm một cách bất chợt, cả người nàng nghiêng ngả không vững té lên trên đùi A Khuyết.




Cái miệng nhỏ của Ninh Oản khẽ nhếch, khuôn mặt lộ vẻ nghi hoặc, vừa định mở miệng liền nghe một tiếng “Bốp.”, không phản ứng kịp nữa, trên đùi cũng lan tới một cơn đau rát.



A a a a!!! A Khuyết dám đánh nàng?!!



Nàng còn nhớ rõ lần trước khi A Khuyết dạy nàng viết chữ, nàng không nghe lời nên bị y dùng thước đánh, dùng lực rất mạnh nhưng cuối cùng lại khiến cho A Khuyết đau lòng thật lâu. Vây mà giờ đây, y dùng hết sức để đánh nàng.



Bắt nạt người ta… Rõ ràng là đã từng nói sẽ không đánh nàng nữa, Ninh Oản cảm thấy thật tủi thân.



Tuy đánh có một cái thôi nhưng Ninh Oản cũng rất đau. Hai tròng mắt nóng lên, ngấn nước, thế mà nàng cứ cắn chặt môi, cố không để mình cất tiếng khóc lên.



Không thể khóc được, cho dù y có đánh nàng, nàng cũng không đi!



Bùi Khuyết lần này rất kiên quyết, sau khi đánh xong, theo bản năng nhìn đến tay của mình, run run run nhưng vẫn lạnh giọng nói: “Có trở về hay không?”



“…Không về. Dù chàng có đánh chết, thiếp cũng không về!” Ninh Oản càng ngông nghênh cất cao giọng.



Xem ra vẫn còn chưa đủ.



Bùi Khuyết nhăn mày, sau đó nhắm mắt lại, bàn tay một lần nữa mạnh mẽ giáng xuống, y sợ phải do dự nên dùng sức nhiều hơn ba lần. Đánh mạnh vậy nên tay y cũng bắt đầu nóng lên.



Bây giờ chịu khóc rồi chứ hả?



Sau đó, nàng sẽ trở nên tức giận… Sau đó, y sẽ có thể bắt nàng quay trở về.



Thế nhưng đợi thật lâu, thật lâu vẫn chưa nghe thấy tiểu cô nương trên đùi phát ra tiếng động nào. Trong lòng Bùi Khuyết hoảng hốt, vội nâng khuôn mặt của nàng lên xem, chỉ thấy một đôi mắt trong suốt nhìn chằm chằm vào mình, ngay cả một giọt nước mắt cũng không có. Có lẽ do quá đau, làn môi cắn chặt tới trắng bệch, mắt nhìn thẳng vào y, vẫn tiếp tục câu nói kia: “…Thiếp không quay về đâu.”



Hô hấp Bùi Khuyết trở nên khó khăn, rũ mắt nói: “Trong quân doanh không được có nữ nhân.”



Nghe Bùi Khuyết nói vậy, Ninh Oản biết y đã có phần mềm lòng, thầm nghĩ: Bị đánh mấy cái cũng đáng giá.



Nằm sấp như vậy rất khó nói chuyện, Ninh Oản cố chịu đau mà ngồi dậy, thân thiết dựa vào người A Khuyết, nhỏ giọng nói: “Chàng để Thường An lại cho thiếp sai bảo, còn bên cạnh chàng lại không có lấy một người, A Khuyết, để thiếp ở lại, thiếp sẽ chăm sóc chàng, làm thiếp thân đi theo hầu chàng, không được sao?”



Nàng sẽ chăm sóc y?



Bùi Khuyết không phải không biết, tự bản thân nàng ấy còn chưa chăm sóc tốt ình, chăm sóc y có nổi không?



Ninh Oản biết Bùi Khuyết không tin, tiếp tục nói: “Mấy ngày nay, thiếp vẫn đi theo đoàn hành quân, tuy rằng mệt chết đi được nhưng không hề hối hận. Mỗi ngày trải qua đều rất vui, lại có cơ hội lén nhìn chàng trên ngự liễn….”



Nghe đến đây, con ngươi Bùi Khuyết đã dịu đi phần nào, chỉ vì y mềm lòng mà chuyện rối tinh rối mù lên, vậy mà vẻ mặt cũng không biểu lộ gì.



“Chàng xem, thiếp không chỉ tự chăm sóc tốt bản thân mà còn học được rất nhiều chuyện, có thể nhóm lửa, làm cơm, còn giúp được rất nhiều việc bề bộn khác nữa. A Khuyết, thiếp biết mình luôn yếu ớt, chàng không tin thiếp, dung túng tính tình trẻ con của thiếp, nhưng bây giờ sẽ không như thế nữa, thiếp nghiêm túc mà.”



Nàng không chỉ chăm sóc mình cho tốt, mà cũng sẽ chăm sóc cho A Khuyết thật tốt. Lời này đã nói ra, Ninh Oản nàng nhất định làm được.



Một hồi lâu sau, Bùi Khuyết vừa nhìn vừa nói với nàng: “Trước hết đi rửa mặt đi đã!”



A! Ninh Oản sửng sốt, cuối cùng cũng cười thật tươi: A Khuyết đồng ý với nàng rồi!



“Thiếp lập tức đi ngay.” Ninh Oản vọt lên đứng dậy, nhưng chân vừa bị A Khuyết đánh rất đau, cả người nàng luôn được chiều chuộng nên bây giờ đau không chịu nổi.



Quá đau…



Thế nhưng nàng vừa đảo mắt vừa nghĩ, cố gắng kiềm chế không rơi lệ. Bây giờ không thể làm nũng nữa, Ninh Oản ơi Ninh Oản, cố nhịn xuống đi.



Bùi Khuyết nhìn dáng đi Ninh Oản thì nhìn xuống tay mình, cũng biết mình ra đòn quá nặng, tự nhiên lại cảm thấy vô cùng hối hận.



…Sợ bị đau như thế, nhưng lúc nãy một giọt nước mắt cũng không rơi…



Nàng ở lại, chính là vì muốn chăm sóc y sao?



Nghe nàng nói vậy, nói y không cảm động là gạt người, thế nhưng y biết y vẫn không thể để nàng ở lại.



Không được nhẹ dạ.







Vì chính để có thể giống như một nam tử, nên nàng mới làm đen mặt đi một ít, nhưng hôm nay nghe A Khuyết nói như vậy, chắc là ghét cái bộ dáng đen như mực này của nàng.



Thật sự ghét bỏ nàng mà.



Ninh Oản cúi mặt xuống như con mèo nhỏ, sau đó rửa sạch đi, chốc lát, khuôn mặt liền trở lại trắng trẻo, xinh đẹp như xưa. Ninh Oản hài lòng vuốt vuốt mặt mình, đi về hướng doang trướng của Bùi Khuyết.



“Tiết tướng quân.” Thấy Tiết Dịch, Ninh Oản rất lễ phép gọi một tiếng.



Tiết Dịch nhìn nàng, thoáng cái liền nhận ra, bụng nghĩ thầm: Hóa ra không chỉ vóc người quá bé con, không giống với một nam tử, mà mặt mũi cũng vừa hồng hào, vừa mềm mại, lại càng không giống với nam nhân chút nào.



Tiết Dịch làm mặt lạnh, thấy gương mặt đầy ý cười của nàng chỉ thản nhiên nói: “Phải lên đường ngay, hoàng thượng muốn cậu trở về.”



“Thế nhưng ta…” Mạnh đại ca chắc vẫn còn đang chờ nàng.



“Đây là thánh chỉ!”



Ninh Oản cau mày, sau đó chỉ cười cười nói: “Biết rồi, qua ngay đây.”



“Được!” Nhìn Ninh Oản phải rời đi, Tiết Dịch không nhịn được hỏi, giọng nói rất mất tự nhiên: “Cậu, rốt cục cậu là ai?”



Ninh Oản không nghĩ tới y lại hỏi như vậy, nhất thời câm nín.



Nàng nhìn đôi mắt xếch đẹp đẽ của y, con ngươi sáng trong, vừa nhìn là biết người chính nghĩa khiến nàng nhanh chóng có thiện cảm. Ninh Oản suy nghĩ một chút mới nói: “Ta từ nhỏ đã ở bên cạnh hoàng thượng, hầu hạ cuộc sống hắng ngày của ngài. Lần này ngự giá thân chinh, hoàng thượng không mang theo ta, nhưng ta lại sợ sẽ không ai chiếu cố đến người, nên mới cố tình theo sau.”



Thì ra là như vậy.



Tiết Dịch nhìn vóc người nhỏ bé, xinh xắn trước mắt, giọng nói thì ấm áp, tinh tế, khuôn mặt lại còn trắng bóc thì nhanh chóng hiểu ra



——–Hóa ra là thái giám?! Trách sao cảm thấy rất giống với nữ nhân.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Ninh Oản: Có ngươi mới là thái giám đó!(╯‵□′)╯︵┻━┻



(Thái giám, v.v…, khẩu vị thật là càng ngày càng nặng o(≧v≦)o)