Trung tâm trang sức Tình Yêu.
Diệp Đình kêu bước vào trung tâm trang sức vô cùng rộng lớn. Anh tiến lại tủ trưng bày các loại trang sức. Anh đảo mắt nhìn hết thải các loại trang sức thì ưng nhất vẫn là sợ dây chuyền có viên đá đá Ruby màu hồng chạm khắc hình trái tim. " Cô lấy cho tôi sợi dây chuyền này".
Anh đặt mặt dây chuyền vào lòng bàn tay ngắm nghía quả thật rất phù hợp đeo lên cổ cô gái anh yêu.
Bước ra khỏi trung tâm anh đặt chiếc hộp nhỏ vào túi quần thì bỗng đứng hình dựng tóc gáy. Trước mặt anh là người mà anh nghĩ sẽ cản trở hạnh phúc của anh. Ánh mắt anh nhìn người đó ngón tay đẩy sâu chiếc hợp nhỏ xuống đáy túi quần âu.
Anh lên xe của người đàn ông trung niên ấy. Xe chạy được một lúc thì dừng lại ở một nhà sách bỏ hoan.
" Tân Lão gia tôi không nghĩ đây là nơi nói chuyện phù hợp!". Diệp Đình Kêu bất an trong lòng.
Khi nãy ở khu trung tâm khá đông người Tân Kiệt bảo cần tìm nơi yên tịnh nói chuyện. Anh nghĩ dù sao cũng là cha của người yêu nên cũng cần nói chuyện rõ ràng. Ân oán cũng nên bỏ qua rồi.
"Bộp.." Tân Kiệt tiến vào nhà sách. Tân Kiệt ngoái đầu lại thấy con mồi không đi theo, hằn liền quay ra nhíu mày.
Diệp Đình Kêu không bước vào anh lùi chân ngược về phía sau, chạm xe Tân Kiệt. Càng khiến anh hoản hồn hơn là phía sau lại có thêm một chiếc xe bảy chỗ thắng lại " két" .. lộp..bộp.". Không sai đó là tiếng bước chân đám thuộc hạ của Tân Kiệt.
Anh ngoảnh mặt lại nhìn lão già trước mặt, nghĩ bản thân quả thật ngu mục vào tình yêu rồi. Đến não không hoạt động mà chỉ mỗi mình trái tim anh co bóp. Anh siết chặt nắm đấm, đấm mạnh " bóp" vào xe mà mình đang tựa vào, răng nghiếng chặt.
" Tân Kiệt, tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một cách tử tế!". Anh đảo mắt nhìn đám thuộc hạ rùi chỉa ánh mắt thẳng vào đối phương trước mặt.
Tân Kiệt một tay trong túi quần âu, một tay đặt vào khẩu súng ngắn lắp ló bên túi quần âu bên phải. Tất nhiên mắt Diệp Đình Kêu cũng nhìn theo động tác đó.
" Tao nghĩ nơi đây là thích hợp nhất rồi!" Tân Kiệt nhếch mép.
" Tân Kiệt tôi nghĩ ân oán kia chúng ta nên giản hoà. Đúng là tôi có lấy cổ phần của ông nhưng nó là của Khiết gia. Tôi yêu con gái ông, tôi sẽ giúp khôi phục lại công ty Tân Thị của ông!".
" Ồ. Diệp Đình Kêu, mày nghĩ gây thù với tao có thể dễ giản hoà à!, tao càng không muốn mày là con rễ tao. Nực cười giúp tao gầy dựng lại!".
" Tân Kiệt, ông nên nhớ chính con trai ruột ông là chủ mưu chính. Công ty Tân Thị của ông sụp đổ, ông nên xem lại lý do chứ?".
" Tiếc thay mục tiêu chính của tao là Khiết Gia và tên Giang Thừa Tuyên khốn kiếp kia!".
Tân Kiệt tiến lại gần chỉa súng vào trán Diệp Đình Kêu. Nhưng lạ thay hắn không bắn ngay mà mắt nhìn láo liên như chờ việc gì đó.
Quả nhiên người hắn chờ đã đến, Một chiếc xe với biển số quen thuộc xuất hiện trước tầm mắt nhìn xa của hắn, hắn nhếch mép tỏ ý hài lòng.
Người kia bước xuống xe tiến lại gần đứng sau Diệp Đình Kêu tuy khoảng cách không gần.
" Tân Kiệt ông cả gan thật!"
Nhưng giọng nói lại khiến Diệp Đình Kêu ngây người. Xoay lại nhận ra là Trịnh Tiêu Diễn bạn của anh họ mình Vâng Trạch Vũ.
" Anh Tiêu Diễn sao anh lại ở đây? " ánh mắt nhìn Trịnh Tiêu Diễn đang chắn trước người anh.
Trịnh Tiêu Diễn gạt súng Tân Kiệt xuống, ngoái đầu ra dấu cho Diệp Đình Kêu rời đi. " Em mau rời khỏi đây!" .
" Thế còn anh?".
" Anh không sao đâu, mau... !" gằng giọng.
" Pằng.. pằng.. Tiếng súng vang lên trợt qua khỏi vai Trịnh Tiêu Diễn trúng vào vai trái Diệp Đình Kêu. " bụp" .. Cơn đau truyền đến vai khiến Diệp Đình Kêu khụy xuống.
Tân Kiệt quả là gian manh, hắn đã nổi súng bắn con mồi đang bỏ chạy.
Trịnh Tiêu Diễn chột lấy tay cầm súng của hắn trừng mắt đỏ lửa, gằng giọng. " Tân Kiệt ông muốn làm gì?."
" Kịch hây còn phía sau?" nở nụ cười ám muộn.
Không đợi Trịnh Tiêu Diễn nghĩ lâu hắn lập tức ra dấu cho đám thuộc hạ ra tay. Những mùi súng chỉa thắng vào mục tiêu đang chạy thoát thân. " pằng .. pằng .. tiếng súng vang dội ở không gian vắng lắng ít người qua lại.
Diệp Đình Kêu luồng lách người mình né đạn, đạn từng viên liền hồi xước áo, xước da anh.
Vừa lúc này một người đàn ông trang phục sặc sở xuất hiện rút súng bắn vào lũ người kia, tay bắn tay léo Diệp Đình Kêu ra xe.
" Lãnh Thiên sao lại là anh?"
" Đừng nói nhiều, vô xe lẹ lên!, tôi không cầm cự chúng được lâu đâu? " Lãnh Thiên vừa dứt lời súng anh đã bắt hết viên cuối cùng " pằng".
( Toi rồi, hết đạn mất rồi..!).
Xe thì còn khoảng hai mét, cả hai nhìn nhau căng thẳng. Đạn thì vẫn đang " pằng... pằng.".
Trịnh Tiêu Diễn nãy giờ cũng lo bắn lũ kia giải vây cho họ, mà quên nhắm thẳng đầu tên cầm đầu Tân Kiệt. Lúc này anh quay lại chỉa súng chạm ngực trái của Tân Kiệt. " dừng tay!" Anh trừng mắt nhìn tên cáo già.
"Pằng.". Đạn trúng vào ngực Diệp Đình Kêu " A!".
Diệp Đình Kêu khụy xuống trước cửa xe còn cách tầm nữa mét.
Lãnh Thiên hốt hoản đẩy Diệp Đình Kêu vào băng ghế sau đóng nhanh cửa. " Rầm" .
Lãnh Thiên mở cửa ghế lái tuy nhiên đạn đã nhanh cũng trúng vào lưng anh. ( Nguy rồi mình...!)
Trịnh Tiêu Diễn tỳ mạnh mũi súng vào ngực Tân Kiệt, anh bất lực gào lên. " Tân Kiệt dừng ngay,.."
Tân Kiệt nhếch mép phát tay. " Được rồi".
Trịnh Tiêu Diễn chạy nhanh lại xem xét tình hình hai nạn nhân. Tay còn đang cầm súng nắm chặt cửa xe sau mở ra. Anh không hề hay biết, hành đồng này đã bị Tân Kiệt dùng điện thoại chụp hình lại.
Anh nhìn Lãnh Thiên cũng be bét máu.
" Lãnh Thiên, anh ổn không, nhanh đưa ra em ấy đến bệnh viện!" . tay đóng mạnh cửa xe "rầm"
Lãnh Thiên gắng lái xe lao đi trước tầm mắt bọn họ.
" Tân Kiệt ông chán sống rồi à!" giọng gắt gỏng
Tân Kiệt nhếch mép gian xảo. " Trò hết vui rồi rút" . Hắn phát tay ra dấu cho thủ hạ đồng thời bước lên xe.
.[..]
#
#
Trên một con đường rộng lớn, xe cộ tấp nập lao qua nhau. Tuy nhiên lạ thấy một chiếc xe hơi sang trọng lại đậu chắn ngang lối vỉa dành cho người đi bộ và lề dành cho xe chạy. Dấy lên sự hiếu kỳ của người đi đường là tại sao chiếc xe sang trọng lại đậu im ở đây. Họ tiếng lại nhìn cảnh tượng trong xe. Họ bịt miệng, to mắt hết hồn, liền bấm số điện thoại gọi cấp cứu.