Khung cảnh biệt thự Giang Thừa Tuyên.
Một người đàn ông anh mặc đơn giản áo sơ mi quần âu, đang tiến vào phòng khách, " lộp bộp".
Người đàn ông không quan sát gì vì khá quen thuộc ra vào nhà của gia chủ, nên thản nhiên không nhìn mà nói chuyện luôn.
" Thừa Tuyên, tôi có chuyện này muốn nói với anh?". Người đàn ông hai tay đặt trong túi quần âu đang bước tới sofa, nhưng đứng hình vì trong thấy một người ngồi cũng Giang Thừa Tuyên.
( Cái gì đây, cậu ta sao lại..?).
Người ngồi cùng Giang Thừa Tuyên vẻ mặt cũng khá bất ngờ, tay còn đang cầm tách trà trên không trung. Nhưng thoáng chốc anh ta đã đặt tách trà xuống chạm mặt bàn " tạch" . Cong khoé môi . ( Hoá ra là anh ở đây, Vâng Trạch Vũ!).
Giang Thừa Tuyên chao mày đảo mắt nhìn hai người họ, người ngồi cũng đơ ra, người đứng cũng như tượng bốn mắt nhìn nhau đăm đăm này giờ gần 5 phút.
" Lâm Tuyền. Hai người quen nhau à?" .
Người đàn ông giật mình khi nghe tên gọi lạ lẫm của người anh ta quen. ( tên Lâm Tuyền sao?).
Lâm Tuyền gải gải đầu cười gượng gạo đáp. " À thì..? "
Thấy Lâm Tuyền khá khó trả lời người ngồi cạnh Giang Thừa Tuyên nhướng mày ra dấu với Lâm Tuyền.
" Bạn lâu ngày gặp lại ấy mà Giang thiếu gia."
Giang Thừa Tuyên vốn chẳng mấy quan tâm việc riêng tư của ai hết, nên cũng nhanh chóng bỏ qua mối quan hệ mờ ám của hai người này.
Giang Thừa Tuyên tay trên thành sofa chống cằm , vắt chéo chân liếc mắt nhìn Lâm Tuyền.
"Anh không ngồi đi hay đợi tôi khiêng lại ."
" Ờ ờ..!". Lâm Tuyền nhanh chống ngồi xuống sofa đối diện hai người.
" Anh nói đi tìm tôi có việc gì?".
" Tôi muốn nói chuyện của Nam..!" . Lâm Tuyền đang nói giữa chừng bắt gặp đôi mắt hóng hớt của người ngồi cạnh Giang Thừa Tuyên anh liền nuốt lời muốn nói ra trở vào bụng.
Người kia thấy trái cổ Lâm Tuyền trượt xuống ngưng không nói nữa! anh ta khá hài lòng nhếch mép cười. ( Vâng Trạch Vũ. Anh đúng là không khác gì ngày trước.)
[ Hình ảnh anh ta và Vâng Trạch Vũ tắm chung suối nước nóng, nét mặt đầy ngượng ngùng của Vâng Trạch Vũ khi 15 tuổi].
Lâm Tuyền lấy lại độ bình tĩnh. " Thừa Tuyên anh và anh ta là sao đây?" . gằng giọng liếc nữa con mắt nhìn nhân vật kia.
Giang Thừa Tuyên đảo mắt nhìn người kế bên.
" Quên giới thiệu cậu đây là Trịnh Tiêu Diễn trợ lý mới của tôi!".
Lâm Tuyền não bộ rối loạn. ( cái quoái quỷ gì đang xảy ra vậy, hết Nam Phong khùng giờ tới thằng nhóc Tiêu Diễn điên à, thi nhau làm thư ký rồi trợ lý quèn cho Giang Thừa Tuyên vậy trời).
Giang Thừa Tuyên thấy biểu cảm khó coi, vò đầu bức tóc của Lâm Tuyền.
" Lâm Tuyền, anh có vấn đề gì sao?" .
" Giang Thừa Tuyên cậu tuyển lắm thư ký, trợ lý thế làm gì hả?" . Lâm Tuyền mắt đầy sát khí nhìn vào mắt Giang Thừa Tuyên.
" Anh nhìn tôi vậy là ý gì!, Anh là bác sỹ riêng của tôi. Chứ không phải ông nội tôi nghen!. "
Tiêu Diễn cười nhẹ. ( Hoá ra anh tới Hoa Thành làm bác sỹ sao?).
Lâm Tuyền giật mình thu lại ánh mặt. " Ơ thì tại .. tại sao lại tuyển thêm trợ lý, Nam Phong thì sao?."
Tiêu Diễn nghe tên Nam Phong không hề bất ngờ mà anh bất ngờ là tại sao từ lúc bước vào tới giờ Lâm Tuyền lại biểu cảm quan tâm nhắc tới tên Nam Phong kia. Tiêu Diễn nhíu mày đầy khó chịu với điều này.
" Nam Phong vẫn làm, chỉ là Tiêu Diễn cứu mạn tôi, mà cậu ta cũng mồi côi sống ở Hoa Thành này nên tôi giúp lại cậu ta thôi!" .
" Cứu mạn. !" .Lâm Tuyên lắc não luôn, (không hiểu nỗi Giang Thừa Tuyên này phải ác ma không, ai cũng thương được vậy?. Huống gì chưa hiểu rõ tên Trịnh Tiêu Diễn này đâu!).
" Lâm Tuyền khi nảy anh muốn nói chuyện gì?"
" Không gì, các người khùng hết chỗ tả rồi" . Lâm Tuyền cổ tay ngoảy ngoảy, đôi mắt cụp xuống buộc miệng nói ý trong đầu ra cửa miệng luôn.
Giang Thừa Tuyên đen mặt hỏi. " Lâm Tuyền anh có ý gì? . gằng giọng.
Lâm Tuyền tay bụm miệng mình, con ngươi đảo tròn, sống lưng thấy lạnh toát. ( Chết moẹ, lỡ mồm rồi).
Lâm Tuyền liếc thấy Trịnh Tiêu Diễn nhếch mép cười tà mị nhìn anh, Anh liền tìm cớ chuồn nhanh.
" Thừa Tuyên khi khác nói chuyện nha, tôi nhớ ra mình có việc gấp rồi" . Lâm Tuyền giả vờ mò điện thoại đặt lên tai rồi chạy vội ra cổng nhanh như gió. Mặc cho hai người ở sofa đơ ra nhìn không kịp phải ứng gì.
[...]
#
#
Sau khi rời khỏi Biệt thự riêng của Giang Thừa Tuyên.
Lâm Tuyền đón taxi ghé vào một quán cà phê Mi Chang có cảnh đẹp bên đường.
Gọi một ly cà phê, những ngón tay đẹp cứ cà qua cà lại trên miệng ly cà phê thủy tinh trong suốt lắm lánh do ánh sáng rọi vào. Tay còn lại chống cằm, đôi mắt nhìn những ngón tay trêu đùa trên miệng ly, đầu suy nghĩ chuyện Trịnh Tiêu Diễn.
Bỗng mắt anh muốn nổ ra, tay lạnh toát. Thì ra do có một bàn tay nam tính nổi gân xanh , những ngón tay thon dài đặt trọn lồng bàn tay lên bàn tay đang hoạt động của anh, kèm theo lời nói luồn trong gió. " Vâng Trạch Vũ, anh lại muốn trốn em à?"
Lâm Tuyền vung tay hắc tay tên kia ra, nhanh chóng rút khăn ướt trên bàn lau búa xua bàn tay ngọc ngà của mình.
" Trịnh Tiêu Diễn, thật ra em lại có âm mưu gì?"
Trịnh Tiêu Diễn nhanh chóng ngồi vắt chéo chân ghế đối diện Lâm Tuyền, nâng hai bàn tay ngửa lòng bàn tay vẫy vẫy ngang tầm vai mình, vẻ mặt ung dung tự tại.
" Trạch Vũ anh quả là vô tình quá đi, mới gặp sau 8 năm, không hỏi thăm thanh mai trúc mã khoẻ không,.. là khá vô tình đấy!. Giọng nhấn nhá cậu từ nặng nhẹ.
" Tiêu Diễn, em muốn gì nói mẹ ra đi?, Trạch Vũ này không thích vờ chuột với em." .
" Em tìm anh muốn nát hết Anh Quốc, rồi quét sạch Hoa Thành chẳng thấy anh đâu, hoá ra anh ẩn thân kỹ vậy bên cạnh Giang Thừa Tuyên."
" Con mẹ nó, em tìm anh làm gì?". giọng gắt gỏng.
" Trạch Vũ anh đừng hở cái là dùng cái miệng hỗn nói chuyện với em được không?, dù gì chúng ta cũng đã từng...!"
Vâng Trạch Vũ nghe câu nói " chúng ta đã từng"
[ thì hình ảnh anh bị Trịnh Tiêu Diễn đụng chạm cơ thể khi anh 15 tuổi trong suối nước nóng hiện lên.Lúc đó cơ thể anh trần trụi gần như Trịnh Tiêu Diễn đã thấy hết cơ thể của anh. ]
" Trịnh Tiêu Diễn, em còn dám nhắc tới!, Chỉ là hai thằng con trai tắm chung hồ nước nóng thôi rõ chưa?" .
" Rõ.. rõ là có chạm.. vào..!" . Trịnh Tiêu Diễn đảo đôi mặt ám muội nhìn hạ dưới của Vâng Trạch Vũ.
Vâng Trạch Vũ bắt gặp ánh mắt đó liền trừng mắt đáp trả.
" Đừng có nhìn bậy bạ, anh cho em no đòn đó!"
.[..]
Sau một hồi trêu chọc Vâng Trạch Vũ đã rồi. Tiêu Diễn bắt đầu nghiêm túc hỏi . " Trạch Vũ anh tại sao đến Hoa Thành?"
" Anh nghĩ chân là của anh, em không có quyền quản!" .
" Ok, rồi sẽ có ngày anh tự nguyện cho em quản!"
" Em bớt ảo tưởng điều đó đi, anh tự nguyện cho một người quản rồi!"
" Anh nói cái gì?" . Trịnh Tiêu Diễn tay đập bàn "chát", miệng nghiếng răng, ánh mắt đổ lửa nhìn siêng thủng Vâng Trạch Vũ.
" Vâng Trạch Vũ, vậy ra anh trốn tôi qua đây tìm thằng nhóc đó."
Kể lại là: Trịnh Tiêu Diễn năm cấp ba lúc Kỳ Hạo Lãnh Phong theo cha qua nhà Vâng để nói việc trị dứt bệnh Tự Kỷ cho Vâng Trạch Vũ, thật ra lúc đó Trịnh Tiêu Diễn đang chơi bóng rổ cùng Vâng Trạch Vũ ở sân sau.
Bỗng Vâng Trạch Vũ chạy đi núp ở cửa sau ngắm chăm chú Cậu thiếu niên trẻ với đôi mắt màu xanh lam, hàng dài mi cong vút, đôi môi trái tim đỏ son, tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, đường khuôn mặt đẹp tinh xảo.
Trịnh Tiêu Diễn chui đầu luồn qua nách Vâng Trạch Vũ ngước lên nhìn rõ biểu cảm mê mẫn của Vâng Trạch Vũ, anh cũng liếc thấy cái nhan sắc đẹp phi giới tính kia. Anh nghiếng răng.