Trùng Sinh Chi Hạ Nhật Vãn Sâm

Chương 30




"Anh Đình?!" Lê Quân Kì có chút lo lắng mà nhìn xung quanh:" Trong nhà có hộp sơ cứu không, anh để nó ở đâu?"

Cố Đình Kha cứ thế ngã thẳng lên ghế sô pha, miệng vết thương trên ngón tay chảy máu, một giọt máu theo đầu ngón tay nhỏ giọt xuống nền đá cẩm thạch trơn bóng.

"Anh Đình...?!" Lê Quân Kì đưa tay lắc lắc Cố Đình Kha, nhìn bộ dạng Cố Đình Kha nhăn mày hai mắt khép hờ, hắn cõng Cố Đình Kha lên, chuẩn bị đưa anh tới bệnh viện.

"Quân Kì... Không cần đâu." Mới đi đến cửa nhà, giọng nói hơi suy yếu của Cố Đình Kha lại vang lên:" Mau thả anh xuống đi."

Lê Quân Kì nghe lời buông Cố Đình Kha xuống, Cố Đình Kha như mất hết sức lực ngồi ở sàn nhà cạnh huyền quan, đầu ngón tay anh cũng đã ngừng chảy máu, nhưng Cố Đình Kha lại ngây người nhìn chằm chằm bàn tay dính máu im lặng không nói bất cứ câu nào.

"Anh Đình, hộp sơ cứu ở đâu?" Lê Quân Kì lay lay bả vai Cố Đình Kha, anh tự dưng kì lạ như vậy làm hắn rất hoảng hốt.

"Quân Kì..." Tay Lê Quân Kì đột nhiên bị Cố Đình Kha cầm lấy, máu trên tay Cố Đình Kha dính lên tay Lê Quân Kì, mà tay của Cố Đình Kha lại lạnh lẽo tới mức khiến người ta kinh hãi.

"Anh vẫn luôn, vẫn luôn đợi em."

Lời vừa nói ra liền khiến Lê Quân Kì cảm thấy bầu không khí như ngưng tụ lại, hai mắt Cố Đình Kha không có tiêu cự, tựa hồ như xuyên thấu qua người hắn để nhìn thứ gì đó.

Anh Đình... Chẳng lẽ cũng trùng sinh ư?

Đáp án này khiến tim Lê Quân Kì đột nhiên đập vô cùng nhanh.

Nếu anh Đình cũng trùng sinh thì liệu Sở Khanh Hoa có trùng sinh không? Còn Vinh Hiên thì sao? Anh trai hắn thì thế nào?

Quá nhiều thông tin đột nhiên mạnh mẽ tràn vào đầu Lê Quân Kì, nhất thời, trong phòng chỉ còn tiếng hít thở cố ý đè nén của hai người.

...

"Anh... Anh đang nói cái gì vậy?" Lê Quân Kì giả bộ nghi hoặc, rút tay mình ra khỏi tay Cố Đình Kha:" Mau nói cho em biết hộp sơ cứu ở chỗ nào, em..."

"Trong đầu anh... đột nhiên có thêm một số mảnh ký ức nhỏ rất kì lạ." Thanh âm Cố Đình Kha rất nhẹ nhưng lại rất chân thành, nhanh chóng cắt đứt câu nói còn chưa nói hết của Lê Quân Kì.

"Mảnh ký ức nhỏ?" Lê Quân Kì sửng sốt, ngây ngốc lặp lại lời Cố Đình Kha vừa nói.

"Đúng vậy." Giường như Cố Đình Kha đã khôi phục lại bình thường, anh lấy ngón tay xoa xoa huyệt thái dương:" Rất kì quái, cũng rất hoang đường."

"... Là ký ức gì vậy anh?"

"Kiểu như, em và Sở Khanh Hoa là một đôi." Cố Đình Kha cười:" Còn có..."

Lời còn chưa dứt, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Cố Đình Kha cũng tan biến mất:" Anh từng nói với em là anh vẫn luôn đợi em ở Anh."

Cố Đình Kha thu ánh mắt lại, cố đè lại những hình ảnh cứ dâng lên trong tâm trí -

Cả người Quân Minh trông vô cùng suy sụp chán nản mang theo một hũ tro cốt màu đen tới tìm anh.

"Quân Kì ở trong này..." Quân Minh vuốt ve hũ tro cốt tựa như vuốt ve trái tim đã đào ra khỏi lồng ngực của chính mình vậy, trong mắt có sự đau lòng không thể nói ra và ngập tràn hối hận.

Vì sao Quân Kì lại chết... Những ký ức không thể giải thích này rốt cuộc là gì...

Lần này, cũng là bị thương, nhưng là vì bản thân anh không muốn để Lê Quân Kì vừa thất thần vừa gọt táo mà làm đứt tay mà tới lấy dao, sau đó bị thương.

Mà lần trước những ký ức kì quái này xuất hiện là vì anh muốn bảo vệ Lê Quân Kì, không để Lý Mục làm hắn bị thương.

Chẳng lẽ... Cơ hội để những thứ này xuất hiện là vì "bảo vệ Lê Quân Kì" sao?

...

Lê Quân Kì im lặng một hồi sau đó ra vẻ thoải mái nói:" Chuyện lộn xộn gì vậy, lại còn nói câu buồn nôn " vẫn luôn chờ em" với em."

"Hộp sơ cứu anh để ở ngăn kéo thứ hai cái tủ kia." Cố Đình Kha không đáp lại lời hắn, anh nâng tay chỉ vào một cái tủ màu nâu.

Lê Quân Kì gật đầu, lấy hộp sơ cứu lại, tìm một ít bông gạc và cồn, tiến hành xử lý đơn giản miệng vết thương cho anh.

Như thể đang trốn tránh điều gì, cả hai người không ai mở miệng nói chuyện.

"Anh Đình, vết thương cũ của anh vừa lành lại xuất hiện thêm vết thương mới... Hay anh cứ nghỉ ngơi trước đi, rượu thì hôm nào có cơ hội sẽ uống sau." Lê Quân Kì giúp Cố Đình Kha băng vết thương lại xong, vừa thu dọn đồ vật vừa nói.

"Vết thương nhỏ như này thì tính làm gì?" Cố Đình Kha nhẹ giọng nói:" Ngạc nhiên lắm à."

"... Hôm nay em về trước." Lê Quân Kì cầm áo khoác lên, nói với Cố Đình Kha:" Đừng suy nghĩ linh tinh."

Cố Đình Kha gật đầu, hiện tại anh cũng cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ lại thật kỹ, nghĩ lại thật rõ ràng...

"--- Chắc anh sẽ không ngất xỉu đâu nhỉ?" Lê Quân Kì vừa mở cửa lại vòng trở lại trong nhà:" Không thì hôm nay em ở lại vậy."

"Không cần đâu, hiện tại anh rất khoẻ." Cố Đình Kha cười:" Chỉ là hơi chóng mặt một chút."