Trứng Gà Đường Đỏ

Chương 61




Tiếng còi thu hút thôn dân đang dập lửa, sau khi biết được nguyên nhân hỏa hoạn thì rối rít mắng những người đó "Sinh con trai không có lỗ đ*t" "Nhà tụi mày chết tới nơi rồi mà còn trộm cây đi bán" "Thuyền ở đâu, bố đi làm thịt tụi nó".

Chửi mắng xong thì hoảng loạn, trên núi không có ống dẫn nước, toàn phải dựa vào xô gánh nước, không kịp rồi.

Một số người thấy được Lương Bạch Ngọc, núi bị đốt, cây bị trộm, tay chân đau mỏi vì dập lửa gì gì đó đều quên sạch, chỉ còn lại sự căm ghét anh.

Vài hôm trước có một Alpha đi tuần tra đêm mặt mũi sưng tấy chạy về nhắc tới Lương Bạch Ngọc. Nói anh nào là chia rẽ tình cha con nhà họ Trần, rồi gieo họa già, câu dẫn nhỏ,...

Alpha bị Trần Phong đánh, nói là vì Lương Bạch Ngọc không thích thấy người trong thôn.

Tin vịt cứ như là cục phân từ đầu thôn sang cuối thôn vậy, mấy người tối nay gặp mặt người trong cuộc thì tất nhiên là không khỏi móc mỉa mấy câu rồi.


"Cái thứ cặn bã đó sao còn chưa chết nữa."

"Gầy như ma rồi mà còn sống làm gì cho phí đồ ăn, chết quách cho rồi."

"..."

"Ông Trần không biết chết ra sao nhờ, haizz, gia môn bất hạnh."

"..."

"Nó không có chân chắc, mắc gì cứ để Trần Phong cõng vậy?"

"Kinh tởm!"

Lẹ mắt thấy Lương Bạch Ngọc đang khẽ run rẩy, lập tức xì xào bàn tán, "Có khi nào phát điên rồi không?"

"Giả bộ thôi, năm ngoái chỉ nam không ra nam nữ không ra nữ, còn bây giờ tóc dài đến eo thành đàn bà luôn rồi, mắc gớm."

Cũng có người thèm thuồng eo, chân Lương Bạch Ngọc, bị vợ nhà mình đạp chăn nhéo tay, cuối cùng quay đầu mắng Lương Bạch Ngọc.

Tuyến thể Trần Phong đã khôi phục lại rất nhiều, mặc dù thính giác không tương xứng với cấp bậc pheromone của hắn nhưng từng câu nói ngoài kia vẫn có thể lọt vào trong tai hắn, mặt hắn lạnh như băng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, cảm xúc của hắn đối với cái ngọn núi quê hương này trở nên phai nhạt, mảnh đất dưới chân cũng khiến hắn ngửi thấy mùi thối rữa.


Đau lòng.

Cuối năm ngoái đến năm nay Lương Bạch Ngọc vẫn luôn ở trên núi, ở bên cạnh hắn, vậy mà những thành kiến của mấy người này vẫn còn tồn tại.

Loại người như bọn họ chỉ biết múa lưỡi, căm tức trong gió.

Lửa vẫn còn cháy, những sinh linh vẫn đang thầm lặng kêu cứu, cây cối không biết đã bị đốn bao nhiêu.

Trần Phong cõng Lương Bạch Ngọc rời đi, phía sau có người kêu tên hắn, muốn tận dụng kinh nghiệm và năng lực quân nhân của hắn gia nhập vào đội hình, nhưng hắn không đáp lại, cũng không quay đầu.

Phát Tài bất mãn quay lại nhe răng sủa thôn dân.

"Con chó què chết tiệt!"

Thôn dân nhặt đá lên vừa tính chọi chó thì một luồng pheromone lạnh lẽo hướng tới gã, không khí xung quanh gã trong nháy mắt đông cứng lại, ai nấy cũng mất tiếng.

Chờ tới khi cảm giác sắp chết không tới thì mọi người mới bàng hoàng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, mặt đầy biểu cảm muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu.


"Mau cản lại!" Một thôn dân khoảng 7,8 chục tuổi cầm cây côn đập xuống đất mấy cái, "Nhanh lên! Cây của tổ tiên trồng đó!"

Mọi người hoàn hồn đi tìm thuyền.

Có mấy Omega trẻ tuổi đẹp mắt rẽ sang hướng khác, bọn họ đuổi kịp Trần Phong, cái khoen sau cổ lắc lư vang lên tiếng lách cách.

Hồi đó Trần Phong còn bị mắng là phế vật có pheromone nhạt nhẽo thì vẫn có người muốn lấy hắn. Từng là quân nhân trải đời là một yếu tố, chủ yếu là do dáng dấp hắn chính trực, có khi thế đàn ông, không nóng nảy, không thô lỗ, tính tình tốt nữa.

Mới vừa nãy hắn còn phóng ra pheromone có độ dày không thể đo được, cái mị lực đó khiến Omega không chống cự nổi.

Huống chi đối với Alpha mà nói, Omega cũng rất dễ dàng kéo họ ra khỏi khu vực lý trí.

Cõi đời này là sân khấu lớn cho từng vở kịch diễn ra, do bọn họ làm chủ.
Còn Beta chỉ làm việc vặt cho bọn họ.

Làm việc vặt thì có ý nghĩa gì chứ, ngay cả ống kính cũng không lên được.

"Anh Phong!" Omega với pheromone chỉ kém một chút so với Dương Minh thở hổn hển chạy tới, y đứng trước mặt Alpha có vóc dáng cao ráo, khịt mũi một cái, muốn ngửi pheromone còn sót lại, nhưng không ngửi ra được gì hết, Alpha đã thu lại hoàn toàn.

Có thể thu sạch sẽ như vậy thì khả năng tự kiềm chế rất mạnh mẽ đó nha.

Omega đỏ mặt chân mềm, tuyến thể hơi nóng, mùi hoa dành dành trong lành tràn ra ngoài.

Thấy Trần Phong nhìn y, dưới ánh mắt ghen tị cũng mấy người khác, y sờ lên mái tóc mình cố ý để dài, chỉ thua Lương Bạch Ngọc về độ đen nhánh mềm mại, nhưng chiều dài cũng sắp đến bả vai.

Ngoài miệng thì nói chán ghét Lương Bạch Ngọc không biết xấu hổ, lúc không có ai thì len lén nghiên cứu bắt chước người ta, không ít.
Giống như Omega này vậy, mấy phút trước mắng Lương Bạch Ngọc không có chân, nhưng cũng muốn hỏi tại sao người Trần Phong cõng không phải là mình.

Trong lòng thì muốn xé nát Lương Bạch Ngọc, lấy đá nhọn đâm khắp người anh, một miếng da đầu cũng không bỏ qua.

Mùi hoa dành dành càng ngày càng thơm, xoắn xuýt phát tín hiệu ẩm ướt, Omega vừa đúng lúc bày ra dáng vẻ mềm mại thì trên đỉnh đầu vang lên giọng nói đè nén lệ khí.

"Cút ngay."

Ai mà không biết Trần Phong là một người đàn ông thuần phác, cũng rất có tư chất, chưa nói tục bao giờ.

Giờ phút này đánh vỡ mộng mấy Omega đang tính toán cho ngây dại, bọn họ trong tiềm thức nhường đường qua một bên, tới khi tỉnh hồn lại thì Trần Phong đã cõng Lương Bạch Ngọc, dẫn chó què đi xa.

.

Ở một nơi vắng vẻ bên bờ sông, Lương Bạch Ngọc kêu Trần Phong để anh xuống, anh thở gấp: "Sao anh hung dữ với cậu bé đó quá vậy chứ."
Trần Phong để bình nước và túi qua một bên, hắn cởϊ áσ khoác tối màu ra trải xuống đất, áp cỏ dại xuống dưới, nói với Lương Bạch Ngọc: "Em ngồi xuống đây."

Lương Bạch Ngọc ngồi lên áo khoác, lau cái trán ướt đẫm mồ hôi: "Anh chưa trả lời câu hỏi của em đó."

Trần Phong cúi đầu nhìn bàn tay thô ráp của mình, toàn thân bị bao vây bởi áp suất thấp không thể nói rõ được, giống như một người bạn nhỏ phạm phải sai lầm lớn, làm người lớn trong nhà đau lòng, không biết phải làm cái gì.

Người lớn trong nhà bóp cằm hắn, giật râu vụn trên đó, nói với hắn, "Thứ anh muốn cứu là cây, em thổi còi, anh đã thông báo những gì cần thiết, như vậy là đủ rồi, không nên suy nghĩ nhiều nửa."

Trần Phong không thể vì vậy mà bỏ qua cho mình, hắn không thể, chuyện này hắn đã sai rồi.
Hắn có tình yêu với mảnh núi rừng ở đây, nhưng đổi lại chỉ có một nhát dao của người nơi này đối với người mà hắn yêu.

Thật mỉa mai.

Trần Phong quay đầu nhìn người bên cạnh, "Uống thuốc không?"

Lương Bạch Ngọc đang kéo áo sơ mi thì dừng lại giây lát, nghiêng mặt nhìn Trần Phong.

Dưới ánh trăng sáng, trong đôi mắt Trần Phong có viết: Em uống xong rồi thì chúng ta rời khỏi nơi này sớm một chút, rời khỏi cái nơi tràn đầy ác ý này.

"Không muốn, không uống." Lương Bạch Ngọc liếc khóe môi tái nhợt.

Trần Phong không nói nữa.

.

Nước sông xanh biếc, Lương Bạch Ngọc muốn mở đèn pin soi lên sông, nhìn ánh đèn khiêu vũ với mặt sông trong gió, nhưng anh không muốn dùng đèn pin, bởi vì ánh đèn sẽ thu hút người khác đến, phiền.

Một mùi vị tanh tưởi tràn lên cổ họng Lương Bạch Ngọc, anh ngồi dậy tiến tới bờ sông, phun một ngụm máu vào trong nước, chớp mắt đã bị dòng nước cuốn đi.
Ống quần bị kéo lấy, Lương Bạch Ngọc mơ màng nói: "Phát Tài... Đừng cắn quần tao... Sắp rách rồi..."

"Phát Tài!" Trần Phong lên tiếng dạy dỗ, kết quả là bị Lương Bạch Ngọc trừng mắt một cái, sau đó hắn chỉ xoa xoa mũi bước lại gần nói, "Đừng ở gần sông quá, đá trơn."

"Em biết." Lương Bạch Ngọc hất nước lên mặt, giọt nước trượt theo bờ môi anh chảy vào bên trong, làm loãng cảm giác nhớp nháp trong miệng, anh ngã ra sau, "Đừng đỡ em."

Trần Phong đang muốn đỡ anh thu tay về, nhìn anh nằm trên đá cuội, dáng vẻ rất thích chí.

Lương Bạch Ngọc di chuyển cơ thể, cảm nhận gồ ghề trên tảng đá, một nụ cười khẽ hiện lên môi anh, không biết anh đang nhớ tới chuyện tốt đẹp gì.

"Ở đây đợi khi nào trời sáng rồi về núi." Trần Phong ngồi bên cạnh anh.

Lương Bạch Ngọc híp mắt nhìn trắng sáng: "Anh nói thử xem ngày mai ngọn núi lớn này còn bao nhiêu chứ?"
Trần Phong im lặng.

Lửa theo gió rất vô tình, làm loạn khắp nơi.

"Xem như số mạng của nó đi." Trần Phong nói.

"Lạnh quá..." Lương Bạch Ngọc cau mày nũng nịu, "Anh lại gần em chút nữa đi."

Chân Trần Phong sát lại gần anh.

Lương Bạch Ngọc hài lòng mở to mắt, cười một cái, giây tiếp theo không thấy ánh trăng đâu nữa, anh vẫn tiếp tục cười ở thế giới u tối.

Tay trái bị nắm lấy, Lương Bạch Ngọc không giãy giụa, anh thở dài trong lòng một hơi, không biết là vì cuộc sống của mình hay là cuộc sống của Trần Phong.

Trần Phong chỉ nắm tay trai Lương Bạch Ngọc chứ không làm gì khác, cũng không làm gì được.

Nhân định thắng thiên cái gì đó cũng không phải là tuyệt đối.

Cuộc sống này đầy rẫy những điều bất khả kháng, không thể cố sức.

.

Sông rất rộng, rất dài, xung quanh trải đầy cây lau sậy và cỏ xanh, một chiếc thuyền từ vùng khác tới cách xa Trần Phong và Lương Bạch Ngọc, tất cả những thứ đó đều không đến tai bọn họ.
Gió trộn lẫn với mùi hài cốt trong rừng, Lương Bạch Ngọc khôi phục thị lực, anh nhìn mặt sông thăm thẳm: "Nước sông vẫn trong vắt như hồi còn bé, nhưng không còn vui nữa."

Lại lắc đầu: "Cũng không phải là không còn vui, mà do chính bản thân đã không thấy thú vị nữa, trưởng thành mà, cái gì cũng mất ý nghĩa."

Trần Phong không quấy rầy, hắn biết Lương Bạch Ngọc chỉ đang lầu bầu, không cần ai đáp lại.

"Cậu bé có mùi hoa dành dành đó..." Lương Bạch Ngọc đột ngột nói một câu, "Đáng ghét thật."

Trần Phong biết lúc này anh đang nói chuyện với hắn, hắn trả lời lập tức: "Ừ."

"Em còn không biết pheromone của anh là mùi gì..." Lương Bạch Ngọc yếu ớt nói xong thì nhắm mắt lại, ý thức trở nên hỗn loạn.

Bờ sông cũng yên tĩnh lại.

Mấy phút sau, Phát Tài nằm bên cạnh bỗng bật dậy, đầu nhỏ hướng vào trong núi, giây tiếp theo cong chân chạy.
Trần Phong cau mày kêu lại: "Phát Tài, đừng chạy lung tung."

Thấy Phát Tài không những không dừng mà còn lao ra nhanh hơn, hắn hô lên: "Quay lại!"

Bóng dáng của Phát Tài không thấy đâu nữa, bóng cây dưới đất trở nên âm u kỳ lạ.

Trần Phong đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng nhìn về núi sâu.

"Có phải Phát Tài đã..."

Bên tai vang lên giọng nói yếu ớt, sự chú ý của Trần Phong bị dời đi, hắn khom lưng ôm Lương Bạch Ngọc: "Tôi cõng em đi tìm–"

Còn chưa nói xong thì bỗng dưng hắn khuỵu xuống đất, ngã lên người Lương Bạch Ngọc.

Một mảng màu đỏ tươi lan rộng ra áσ ɭóŧ.

Trong bụi rậm có một bóng người ẩn giấu, trên tay cầm một cây súng săn.

-----------------------------

Nhân định thắng thiên: ý chí, nghị lực, lòng quyết tâm của con người có thể chiến thắng được , thay đổi vận mệnh.