Trứng Gà Đường Đỏ

Trứng Gà Đường Đỏ - Chương 6




Ngoài đường có mấy thôn dân đi ngang qua, trên vai họ gánh cuốc, tay xách theo bình nước muối đi làm ruộng. Đến mùa trồng lúa, rau cải, đậu rồi nên rất bận rộn.



Còn trong sân thì rất yên tĩnh.



Trần Phong vẫn nắm lấy bình nước, lông mày rậm rạp làm tăng thêm khí thế áp đảo, nhưng hiện tại trên gương mặt đó cũng đầy vẻ căng thẳng, hắn nhíu chặt mày lại, khuôn mặt tựa như có đám mây đen, uy nghiêm vô cùng.



Nhưng người nằm trên đống rơm khô không è dè chút nào.



"Không nói cho tôi được sao?" Ý cười của Lương Bạch Ngọc chưa giảm, đầu anh rời khỏi đống rơm, ngẩng mặt lên, tay quấn lấy dây treo thêm vài vòng.



Người đàn ông ở một đầu dây khác hình thể cường tráng hơn anh rất nhiều, thế mà lại bị anh kéo qua.



Phần lưng rộng càng thêm căng cứng.



Lương Bạch Ngọc ngồi thẳng dậy, áo sơ mi hoa dán lên cần cổ trắng nõn nhỏ nhắn của anh, anh dùng giọng điệu như nũng nịu với người yêu nói: "Vậy tôi ngửi nhé."



Ngay khi hơi thở của cậu sắp chạm dưới hàm của người đàn ông, bỗng dây treo ấm nước bị rít đi. Vừa nhanh vừa mạnh, khiến trên tay anh xuất hiện một vết đỏ.



Người đàn ông đứng lên, dùng năm ngón tay vặn chặt bình nước, tay còn lại đè chặt vào nút thắt bên trái bình.



Tai trái rất nóng. Nút thắt cũng vậy.



Vẻ mặt tựa như đang mơ về một yêu tinh mê hoặc đang chiếm lấy linh hồn.



Sau khi tỉnh mộng, không biết đã trở lại hiện thực, linh hồn vẫn còn kẹt trong giấc mộng đó.



"Căng thẳng làm gì." Lương Bạch Ngọc lại nằm xuống đống rơm khô, xoa vết đỏ trên tay, khẽ nhướng mày: "Tôi chỉ là một Beta thôi, không dụ dỗ được chú đâu."



Trần Phong rũ mắt, thả lỏng người.



Lương Bạch Ngọc thu lại độ cong trên môi, đứng lên, bước từng bước tới hắn, thành khẩn rầu rĩ nói: "Xin lỗi vì đã mạo phạm chú."



Trần Phong đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào, môi mím chặt, đôi mắt ẩn dưới lông mi dường như đang ngây ra.



"Đừng giận tôi mà." Lương Bạch Ngọc phủi rơm dính trên người, mò trong túi lấy ra một viên kẹo, "Cho chú kẹo nè."



Trần Phong lắc đầu.



"Kẹo mà cũng không ăn." Lương Bạch Ngọc bĩu môi, tay hướng về bình nước của hắn.



Trần Phong nghiêng người, vẫn không nhìn cậu.



"Tôi tính đi rót nước cho chú thôi mà." Lương Bạch Ngọc bất đắc dĩ cười ra tiếng, giọng nói nhẹ nhàng như đang dỗ con nít.



"Không cần." Trần Phong cất tiếng khàn khàn, "Tôi tự rót."



Hắn xoay người đi vào nhà bếp, đầu tóc ướt nhẹp, có vài giọt mồ hôi thuận theo sợi tóc sau gáy nhỏ xuống sống lưng hắn.



Bình thường tin tức tố bên trong mồ hôi rất nhạt, nhưng hiện tại đang nồng đậm vô cùng.



Cả một buổi chiều Trần Phong vẫn luôn không nhìn tới Lương Bạch Ngọc, chỉ im lặng đắp tường. Bình nước cũng không đặt xuống đất nữa, đi tới đâu mang theo tới đó.



Mặt trời lặn, Trần Phong đưa tay vào trong cái lu đặt trong góc sân, dùng sức rửa sạch vết bùn kẹt trong chỉ tay và móng tay. Bên trong lu là nước mưa, mấy ngày nay hắn luôn rửa tay trong đó nên nước đã hơi đục.



Lương Bạch Ngọc ngồi dưới tán cây chơi với gà, cảm kích nói: "Hôm nay cực cho chú rồi."



Tiếng nước bên trong lu ngừng lại.



Người trong cuộc nghe anh nói, eo căng ra, tay buông thõng trong lu.



Lương Bạch Ngọc nhìn về phía bóng lưng cường tráng của hắn, thiện chí nhắc nhở: "Quần chú bị đứt chỉ rồi kìa."



Trần Phong đứng thẳng dậy, vẩy nước ra khỏi bàn tay, chưa kịp kiểm tra quần thì đã có tiếng bước chân từ đằng sau. Rất nhẹ nhàng, tựa như một chú mèo.



Trần Phong lật đật quay người, lui về phía sau, gót chân va vào lu nước.



Nước trong lu lay động kịch liệt, bọt nước bắn tung tóe xung quanh.



Lương Bạch Ngọc giật mình: "Tại sao chú..."



"Sợ tôi dữ vậy?" Anh cong eo cười, đôi vai gầy yếu không ngừng run lên, trong mắt hiện lên tia sáng trong trẻo, dịu dàng rung động lòng người.



Trần Phong nhìn anh cười.



Lương Bạch Ngọc khó chịu "Aizz" một tiếng: "Không ổn rồi, cười sốc cả hông."



Người đứng trước lu bước một bước dài lại gần rồi dừng lại.



Lương Bạch Ngọc ấn bụng bước về tán cây, dựa vào vào thân cây chậm rãi ngồi xuống, anh nhắm mắt ngửa cổ ra sau, khẽ nhíu mày, hé môi thở dốc.



Đây chẳng qua chỉ là hít thở rất bình thường, thế mà lại như một khúc ca của thiên đường, luyến láy lẳng lơ.



Khúc ca biệt lập căn nhà cũ này với cả thôn.



"Trễ rồi." Lương Bạch Ngọc đưa tay vén tóc ra sau, mở nửa mắt nhìn hai con gà ăn thóc, vẻ đau đớn trên người đã biến mất không còn tăm hơi, nhường chỗ cho nét dịu dàng ngây thơ nơi đuôi lông mày và khóe mắt, "Chú cũng nên về rồi, lên núi khi trời tối quá không tốt đâu."



Trần Phong xách theo bình nước rỗng rời đi, khi đi ngang qua cái cây bên cạnh, bỗng nhiên bị một cái chân ngăn lại. Đôi chân nhỏ và thẳng được quần tây đen bao bọc. Ống quần cuốn lên bị khúc, có thể nhìn thấy một đoạn tất trắng.



Trần Phong thu hồi ánh mắt.



"Bồ Tát, ngày mai chú vẫn đến chứ?" Lương Bạch Ngọc đưa ánh mắt đang nhìn hai con gà lên người Trần Phong, ngừng lại, ánh mắt chưa đầy vẻ thâm tình, khiến người khác hận không thể giao nộp toàn bộ quãng đời này cho anh.



Ngày nào Lương Bạch Ngọc cũng hỏi vấn đề này.



Còn Trần Phong thì mỗi lần đều không đáp lại, nhưng hôm sau vẫn có mặt trong sân nhà anh.



Lần này cũng vậy



Lương Bạch Ngọc cho là như vậy, anh theo thường lệ chờ Trần Phong, anh đợi từ mặt trời mọc cho đến trưa vẫn không thấy đối phương đâu. Mãi cho tới tối mới có người lại nhà anh.



Nhưng người này không phải Trần Phong, là một vị khách không mời mà đến, Dương Linh Linh. Cô là một giáo viên tiểu học trong thôn, đến đây không vì chuyện gì khác, cô được người khác nhờ vả truyền lời tới Lương Bạch Ngọc.



"Cha anh Trần Phong bị bệnh, cần anh ấy chăm sóc nên không xuống núi được." Dương Linh Linh đứng ở cửa chứ không bước vào.



Lương Bạch Ngọc kinh ngạc nói: "Hóa ra là do người nhà bệnh."



"Anh không hỏi thì lấy gì mà biết?" Dương Linh Linh vóc dáng rất thấp, cánh tay cánh chân nhỏ nhắn nhưng khí thế rất dọa người,



Lương Bạch Ngọc nháy mắt cười: "Sao cô giáo Dương biết vậy?"



"Tôi thường hay lên núi sau giờ tan trường." Dương Linh Linh nói, "Hôm nào cũng vậy."



Thấy Lương Bạch Ngọc nghiêm túc lắng nghe, cô bổ sung thêm: "Tôi với cha anh ấy có quen biết nhau."



Lương Bạch Ngọc cong đôi mắt: "Cô giáo Dương cho tôi biết thêm về anh ấy nữa được không, anh ấy kiệm lời quá, tới sửa nhà cho tôi mà rất ít khi trò chuyện, tôi không biết gì về anh ấy hết, muốn trả ơn cũng không biết phải làm sao."



"Trả ơn cái gì chứ, mấy người không tính tiền công hả?" Sắc mặt Dương Linh Linh kém đi nhanh chóng.



"À không." Lương Bạch Ngọc nói, "Anh ấy không lấy tiền công."




Dương Linh Linh đang chết lặng, lập tức nghe Lương Bạch Ngọc hỏi thêm một câu, "Vì chuyện này mà tôi lo quá, hay là cô giáo Dương giúp tôi khuyên anh ấy với nhé?"



Bầu không khí trước cửa làm người khác nghẹt thở.



Một luồng mùi thuốc Đông y từ trong sân bay ra, khí lạnh trên người Dương Linh Linh vơi đi bớt, cô nhìn chàng trai mang nét đẹp nghiêng nước đổ thành trước mặt, dân ở thôn này không ai trắng bằng anh.



"Anh Trần Phong lương thiện, giúp người làm niềm vui." Dương Linh Linh nói



Lương Bạch Ngọc gật đầu tán thành.



Dương Linh Linh lạnh mặt: "Tôi biết anh hiểu ý của tôi."



Lương Bạch Ngọc cúi người lại gần, nhìn đôi mắt không to như Dương Minh của cô: "Cô giáo Dương là người yêu của Trần Phong à?"



Ánh mắt Dương Linh Linh lóe lên: "Liên quan gì tới anh."



"Vậy là không phải rồi." Lương Bạch Ngọc nhẹ giọng nói, "Cô đừng ra dáng chính cung tự tìm đến cửa vợ bé chứ."



Nói xong, anh nhẹ vỗ vai chiếc áo khoác kẻ ô của cô: "Kỳ cục lắm."



Biểu tình Dương Linh Linh càng lúc khó coi hơn.



Lương Bạch Ngọc lùi lại: "Nói xong rồi thì thôi, cô giáo Dương đi thong thả, không tiễn."



"Đứng lại." Dương Linh Linh nhìn dáng vẻ môi hồng răng trắng của anh, không khỏi nhăn mày, người này lúc thì như con ma bệnh, lúc thì rất có tinh thần, khiến người khác không nhìn thấu được thể trạng.



Thần bí, yếu đuối và diễm lệ kết hợp với nhau, tạo thành một sức hấp dẫn trí mạng.



Dương Linh Linh nghĩ tới hình ảnh Trần Phong khi gặp hắn ở dưới chân núi, ấm ức trong lòng cô nặng thêm mấy phần. Cô đột ngột nói: "Thời tiết này mà anh mặc áo sơ mi không thấy lạnh hả?"



"Cô và Dương Minh không hổ là chị em, đều có thắc mắc với chuyện ăn mặc của tôi." Lương Bạch Ngọc cười, "Tôi không lạnh, cảm ơn cô giáo Dương đã quan tâm."



"Một trong số những lý do người khác không thích anh là vì cách ăn mặc của anh đấy." Dương Linh Linh không thân thiện gì mấy, nhưng cũng không tỏ rõ khinh thường.



"Tôi biết chứ, dì Lưu cũng nói tôi ăn mặc chẳng ra gì, nhưng biết làm sao được, tôi thích mặc áo sơ mi, đặc biệt là sơ mi hoa, càng nhiều màu tươi tắn càng tốt." Lương Bạch Ngọc nói, " Tôi muốn được sống vui vẻ thì là sai sao."



Chàng trai dường như rất oan ức, vành mắt đỏ lên tựa như có thể khóc bất cứ lúc nào, dịu dàng đáng thương.



Dương Linh Linh sửng sớt vài giây, cách xa anh như né tà, cô bèn đổi đề tài: "Anh Trần Phong còn phải canh rừng nửa, rất mệt. Tôi tìm người khác sử nhà cho anh."



"Được đó." Đôi lông mi dài của Lương Bạch Ngọc khẽ chớp, "Vậy thì phiền cô giáo Dương rồi."



Dương Linh Linh không ngờ anh đáp ứng nhanh như vậy, không rõ ý định của anh, nói: "Không dễ tìm cho lắm, có tin tức gì thì tôi sẽ nói lại cho anh, chờ đi."



Nói xong cũng đi, hai bím tóc dài đáp lên vai, trên lưng đeo một túi sách giáo khoa nặng trịch.



"Em trai cô đi chơi rồi hả?" Lương Bạch Ngọc lười biếng hỏi.



"Đúng vậy, đi tới thôn Trang với mẹ tôi, em ấy còn nhỏ tuổi, đừng làm liên lụy tới nó." Lương Bạch Ngọc bước đi không ngừng, nhanh chóng rời khỏi đây.



Sắc trời rất mờ, lúc này nếu có ai trốn trong góc nhìn trộm thì khó mà phát hiện.



Lương Bạch Ngọc nhìn thoáng qua mấy cọng tóc rối, híp mắt nhìn khoảng trống, lẩm bẩm: "Đường trắng trong nhà hết, bánh bao đêm nay mất ngon rồi."



"Còn phải uống thuốc nữa... Khổ quá..." Lương Bạch Ngọc phờ phạc bước vào trong nhà.



Trong núi có một căn nhà ngói, phía trước là một mảnh đất trồng rau, sân sau có một chuồng heo và một chuồng gà.



Ở giữa hai cây trước nhà mắc một dây gai dầu, trên đó treo mấy cái áo khoác và quần, đều rất cũ kỹ.




Trong nhà tràn ngập mùi đồ ăn.



Trên núi nhiều cây, không tiện nối điện, trước mắt chỉ có thể dùng đèn dầu, tạm chiếu sáng trên ăn.



Cha con họ Trần mỗi người ngồi một bên, dưới bàn có một chú chó con màu đen gầy gò đang nằm chèm bẹp.



Trần Phong cắn một chút củ cải ướp, lùa cơm trắng vào trong miệng, hắn ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã vơi hơn nửa chén cơm.



Trần Phú Quý ngồi đối diện mở một gói Hồng Mai người khác tặng cho con trai, ông tính giữ lại Tết đem đi biếu họ hàng, nhưng hôm nay tâm trạng ông rất khó chịu, cơn nghiện thuốc lá lớn hơn so với ngày thường.



"Nếu con gái nhà họ Dương mà không đến thăm thì tao vẫn không biết mày ngày nào cũng xuống núi."



Trần Phong nuốt ngụm cơm xuống cổ họng.



Đèn dầu là do Dương Linh Linh đem tới. Một túi đường đỏ, một túi đậu nành, còn có một túi nhãn, tốn không ít tiền của cọ.



Trần Phú Quý đem cây đèn dầu lại gần, bóc chao đèn châm thuốc, hút hai hơi, ông đẩy chén cơm của mình qua một bên, "Đi sớm về trễ, sửa nhà cho người khác, còn trong nhà. Nhà đã nghèo rách mồng tơi mà mày còn muốn lo chuyện bao đồng?"



Trần Phong nói: "đủ rồi."



"Mày làm cái gì vậy?" Trần Phú Quý hút từng hơi thuốc, "Mày cũng đâu phải không biết cái thôn không vừa mắt mày như thế nào, rảnh rỗi chạy vào thôn làm gì, muốn gây phiền phức phải không?"



Trần Phong bới thêm một bát cơm đầy, gắp một đũa bắp cải bỏ vào trong miệng: "Không có."



"Không có là không có thế nào, mày không biết tự coi lại tin tức tố của mình..." Giọng nói Trần Phú Quý im bặt đi, ông lặng lẽ chạm lên mặt bàn khô ráp, "Tôi nói thẳng với mày. cách xa thằng bé nhà họ Lương một chút."



Trần Phong đứng lên dọn bàn.



"Có nghe chưa?" Trần Phú Quý vừa hút thuốc vừa ho, thân thể ông không khỏe, bỏ một bữa cơm tối đã quá sức chịu đựng.



Trần Phong chồng hai chậu sứ rỗng vào nhau, sau đó đặt chồng bát vào: "Con đi nấu nước."



Chó con nhỏ ngoắc cái đuôi đi sau hắn.



"Mày mà dám đi tới nhà họ Lương nữa thì tao đánh gãy chân mày!" Trần Phú Quý nghiêm khắc nói to.



Chỉ có tiếng chó sủa trả lời ông.



Trần Phú Quý ho sặc sụa tới mức muốn văng cả phổi ra ngoài, ông ngồi phịch xuống ghế thở hổn hển, tay kẹp thuốc lá run không thôi.



"Nhà họ Lương..."



"Di truyền sát tinh."



Đêm hôm đó, Lương Bạch Ngọc cầm xẻng lên núi tới nửa đêm mới về, áo sơ mi ẩm ướt bị gió thổi dính vào người, vừa ướt vừa lạnh, lúc anh đi tới nhà bỗng khựng lại.



Dường như có thứ gì đó ở trong cái lỗ ở bức tường ngoài cổng.



Lương Bạch Ngọc đi tới, phát hiện có một mảnh vải rách.



Có người bò qua cái lỗ này.



Lương Bạch Ngọc liếc mắt nhìn bức tường, bước lại gần cái lỗ, cái xẻng trong tay đập lên từng hồi xuống đất, đất bám vào trên quần tây và giày da của anh, có một hạt bụi rơi vào trong mắt.



Không hẳn là đau, nhưng lại ảnh hưởng tầm nhìn của anh.



Lương Bạch Ngọc chảy ra nước mắt sinh lý, khi cảm giác khó chịu từ từ giảm xuống, anh đi tới cổng, đối diện cánh cổng đang được khóa chặt.




Khóa vẫn treo trên cổng.



Lương Bạch Ngọc xé miếng thuốc trái trên cổ tay trái ra, lấy tay nhéo tựa như miếng thịt bị hàng ngàn vạn con sâu gặm, trước khi ra cửa anh quên uống thuốc, hiện tại rất đau đớn.



Trời càng lúc càng tối.



Lương Bạch Ngọc cố nhịn cơn đau xót ruột kia, dán miếng thuốc lại lên cổ tay trái, anh kéo xẻng mở cửa.



Xẻng trượt trên đất tạo ra một vệt dài, tiếng ma sát nghe mà gai cả người.



Lương Bạch Ngọc mở cổng ra, giơ đèn pin lên cao, từng bước thong thả đi vào từng phòng, xong hết mới vào nhà bếp.



Bếp đã tắt, bình thuốc vẫn còn nóng, bên trong là thuốc Đông y sền sệt.



Lương Bạch Ngọc uống một hơi, ngồi trên ghế nhỏ ngủ gật, cứ như vậy đón tia nắng bình minh.



Một ngày u tối trôi qua, ngày mới bắt đầu.



Phía tây làng có một cây cầu gãy, xung quanh là khu rừng nhỏ và một nhà xưởng bỏ hoang. Lương Bạch Ngọc đến đó đi dạo hai ngày liền, không đi lâu, chỉ một vòng là về.



Đến ngày thứ ba, mấy tên Alpha chạm trán nhau ở đó, chào hỏi xong, đều nói trùng hợp.



Một tên đầu húi cua lấy bộ bài từ trong túi ra, cọ tới cọ lui: "Chơi không?"



"Chơi." Có người đáp lời.



Hai người khác cũng tham dự vào, ngồi xuống tại chỗ chơi đấu địa chủ.



Thời điểm đánh bài bọn họ toàn nói chuyện đen tối, kể chuyện lái xe (*), khiến cả đám vô cùng phấn khởi.



Alpha có ưu điểm là thể lực, muốn cường bạo với Beta nào cũng không khó.



Alpha cấp bậc cao có thể trực tiếp lột da Beta luôn.



Bọn họ ngoài miệng thì nói Beta không chung thủy,coi thường dùng sức mạnh, quyết tâm không bị dụ dỗ, nhưng trên thực tế thì ai mà biết.



Bọn họ coi thường mấy người tự xưng đã ngủ với Lương Bạch Ngọc.



Địa chủ hối thúc tóc húi cua nhanh tay lên.



Tóc húi cua ngẩng đầu nhìn, trong tay đối phương chỉ còn lại một lá bài, hắn ;ấy trong tay một lá ba cơ đặt xuống đất.



Người đàn ông nhếch miệng: "Không có."



"Đệt mẹ." Tóc húi cua tức giận chửi bới, "Con mẹ mày dám chơi ăn gian hả"



Đại chủ vừa tính nói chuyện, bỗng nhìn thấy ai đó, hô lớn: "Anh Khoan!"



Ba người kia cũng chào hỏi.



Lưu Khoan chải tóc ba bảy, dáng vẻ ngoan ngoãn biết điều, gã tựa như vừa vặn đi qua, tùy ý đáp lại. "Đang đánh bài à."



"Mới chơi không lâu." Tóc húi cua nói, "Anh Khoan, anh kể chuyện Lương Bạch Ngọc chút đi."



"Cái gì nên nói cũng nói rồi, không còn gì nữa." Lưu Khoan làm ra vẻ mặt mâu thuẫn, "Tao còn đang muốn quên."



Mấy người đánh bài liếc mắt nhìn nhau, nhớ lại chuyện tháng trước.



Hôm đó chạng vạng, trong thôn có một mỹ nhân xuất hiện, mọi người trong thôn chạy tới, nghe nói là nhà họ Lương, Lương Bạch Ngọc, tiếng bàn luận xôn xao.



Ngay lúc đó Lưu Khoan cũng vừa đi làm về, gã chỉ vào Lương Bạch Ngọc, tiết lộ vụ bê bối.



Lưu Khoan nói gã nhìn thấy Lương Bạch Ngọc và một ông chú trung niên đang làm chuyện đó ngay trong phòng vệ sinh ở bến xe. Con trai Alpha của người trung niên còn đang xếp hàng chờ. Lương Bạch Ngọc hầu hạ cho cặp cha con đó xong, còn muốn làm với gã, gã không chịu. Lương Bạch Ngọc quỳ xuống liếm giày của gã, gã ói ra, đạp một phát vào lưng Lương Bạch Ngọc.



Khi ở bến xe, Lưu Khoan không biết danh tính của Lương Bạch Ngọc, nào biết anh là người cùng thôn, gã càm ràm mách lẻo với trưởng thôn, bảo ông đuổi Lương Bạch Ngọc đi. Loại người như vậy không được ở trong thôn, ghê tởm.



Có một số người thì nghi ngờ, Lưu Khoan nói trong túi Lương Bạch Ngọc rất nhiều thuốc, có người chụp lấy túi của Lương Bạch Ngọc mở ra, phát hiện đúng như Lưu Khoan nói.



Quần áo rất ít, đa số toàn là thuốc tây, thuốc Đông y.



Lương Bạch Ngọc còn bị cưỡng ép cởϊ áσ sơ mi, lộ ra vết máu bầm.



Ngay lúc đó, Lương Bạch Ngọc ho ra một ngụm máu, vết tích trên cổ cũng bại lộ trước mắt thôn dân.



Bọn họ nói Lương Bạch Ngọc làm trong tiệm mát xa, thân thể anh vô cùng dơ bẩn.



Nhưng Lương Bạch Ngọc vẫn ở lại thôn.



Mấy người đánh bài hồi tưởng lại dáng vẻ cũng như ánh mắt mê hoặc của Lương Bạch Ngọc, bỗng cách đó không xa truyền tới một tiếng kêu.



Là vợ của tóc húi cua gọi hắn đi đào đất, hắn giả vờ không nghe thấy.



Bà vợ cầm đòn gánh chạy tới.



"Chết mẹ, không chơi nữa, tao rút lui đây." Tóc húi cua ném bài chạy đi, hắn phóng ra tin tức tố trước khi bị vợ vặn tai, dìu vợ hắn đang mềm nhũn rời đi.



"Ông tính ở đây đợi Lương Bạch Ngọc hay gì..."



"Cái gì chứ, làm gì có chuyện tôi để ý mấy cái thứ dơ bẩn đó." Tóc húi cua dỗ ngọt vợ.



"..."



Đôi vợ chồng kia đi xa, tin tức tố nhớp nhớp tiêu tan trong gió.



Đấu địa chủ thiếu một, Lưu Khoan thế chỗ hai bàn, tâm tư không có ở đây.



"Tụi bây chơi đi, tao đi mua đồ." Lưu Khoan nhấc chân rời đi.



Ba người còn lại cũng đi.



Không lâu sau Lưu Khoan lại xuất hiện lần nữa, gã vòng qua đoạn cầu tìm cái gì đó rồi đi vào trong rừng nhỏ, cũng không thu hoạch được gì.



"Thằng chó Lương Bạch Ngọc kia, sớm muộn gì ông đây cũng đem mày vào tròng chậm rãi mà chơi, chơi nát mày."



Lưu Khoan đá vào chiếc bình vỡ trước mặt, đột nhiên cảm nhận gì đó bất thường, mới vừa tính quay đầu lại thì đã bị một cây gỗ đánh vào đầu ngã xuống đất.



Sáng hôm sau, Lương Bạch Ngọc bị âm thanh gõ cửa "Ầm ầm ầm" đánh thức.



cửa vừa mở ra, Dương Minh liền vọt tới: "Trông thôn xảy ra chuyện rồi."



"Sao đấy?" Lương Bạch Ngọc ngáp mấy hồi, đôi mắt không mở ra nổi, rất buồn ngủ.



"Có người chết." Dương Minh nắm vai anh, lắc lắc: "Chết người rồi, anh biết chưa? Chết thật rồi, tôi vừa qua đó xem, muốn nhũn cả não."



"A?" Lương Bạch Ngọc phản ứng chậm chạp.



"Lưu Khoan" Dương Minh nói năng lộn xộn, "Gã chết rồi, Lưu Khoan chết rồi."