Trứng Gà Đường Đỏ

Trứng Gà Đường Đỏ - Chương 12: Anh ấy che chở cho anh




"Đù má, đau muốn chết." Dương Minh che trán ngồi chồm hỗm xuống rêи ɾỉ, nước mắt lã chã liếc trộm Lương Bạch Ngọc, thấy anh không để ý chút nào, lại tiếp tục chửi thề.



Đặc biệt là chị gái cậu đang chạy tới, cũng không thèm quan tâm cậu luôn! Chỉ biết tới tên Trần Phong thô như cục đá kia thôi!



Cánh đồng bắp cải trong lòng Dương Minh chợt héo úa, cậu lau nước mắt, lắc đầu đứng lên.



"Em trai, môi bĩu tới mức sắp treo cái lọ lên được rồi kìa." Lương Bạch Ngọc cười tủm tỉm nói.



Dương Minh thẹn quá hóa giận, nói lắp: "Cái, cái quần á! Tôi bĩu môi hồi nào! Anh mù chắc!"



Lương Bạch Ngọc giơ hai tay lên: "Được được được, anh bị mù, cậu không có bĩu môi."



Từ đầu xuống cổ Dương Minh đỏ bừng.



Dương Linh Linh dùng sức đạp cậu một phát, vô cùng ghét bỏ.



"Em với thằng Minh mới từ nhà anh sang đây." Dương Linh Linh nói với Trần Phong, "Lúc tụi em đi có tình cờ gặp được trưởng thôn."



Trần Phong không lên tiếng.



"Trưởng thôn tin tưởng nhân cách của anh nên hôm qua không lên núi, hôm nay mới tới tìm cha anh để hỏi, mà nhìn qua hình như chỉ tiện đường thôi, để cho người khác câu trả lời rõ ràng."



Cô nhìn người bên cạnh hắn, rồi nhìn hắn, muốn nói lại thôi: "Các anh thật sự..."



"Ừ." Trần Phong nói.



Dương Linh Linh như mắc nghẹn dưới cổ họng, tối hôm qua cô mất ngủ, lăn lộn trên giường, chuẩn bị tâm lý cả đêm, cứ nghĩ bản thân đã sẵn sàng nhưng hiện tại phát hiện vẫn không có chút nào.



Bởi vì trong ấn tượng của cô, tính tình Trần Phong cẩn thận, trưởng thành, rất đáng tin tưởng, chưa bao giờ nói dối nên cô mới xót ruột.



Từ khi cô biết Trần Phong vào nhà Lương Bạch Ngọc, sửa nhà cho anh, cô luôn ăn không ngon ngủ không yên, lúc đứng lớp cũng hay mất tập trung.



Hiện tại thì cái chuyện cô không muốn nhìn thấy nhất đã xảy ra.



Lương Bạch Ngọc là một cơn bão màu hồng, không chỉ hoàng thành trong thôn mà bây giờ còn thổi lên tới đỉnh núi.



Điều duy nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu chính là Beta và Alpha không thể ký hiệu với nhau, không có mối liên kết này nên mối quan hệ sẽ rất mong manh.



Đối với Trần Phong, Lương Bạch Ngọc chỉ là một người qua đường mà thôi.



Bọn họ không có cách nào ràng buộc với nhau cả đời.



.



Dương Linh Linh vì thể diện mà cố gắng giữ tỉnh táo, còn Dương Minh không chịu nổi, cậu lôi Lương Bạch Ngọc tới bên cạnh, mở to mắt.



Lương Bạch Ngọc vén tay áo lên, "Mắt đỏ quá vậy, cậu đừng khóc nhè mà, anh không có khăn giấy ở đây."



Kỳ phát tình của Dương Minh sắp tới, giai đoạn này cảm xúc rất mong manh dễ vỡ, bây giờ cậu không khống chế được, nước mắt nước mũi lem nhem.



Nước mắt cậu như cánh hoa rơi mà người trước mặt không thèm dỗ, cũng không giả bộ dỗ.



Chỉ có cặp mắt có dáng vẻ đầy tình cảm vậy thôi, chứ thực tế là loại người vô tình!



"Sao cha của Trần Phong không đuổi anh xuống núi?" Dương Minh chua xót nói.



"Có anh ấy che chở cho anh." Lương Bạch Ngọc cười.



Dương Minh tức tới mức muốn xì nước mũi lên người anh.





"Đừng nghịch, quần áo này là đồ mượn á, lỡ làm bẩn anh không biết phải nói sao với người ta đâu." Lương Bạch Ngọc né tránh.



Dương Minh cảm thấy cục u trên trán mình ngày càng đau thêm.



Lúc nãy ở nhà Trần Phong, cậu có thấy quần áo ngày hôm qua của Lương Bạch Ngọc đang phơi ngoài sân, cậu cứ cho rằng Lương Bạch Ngọc đem theo đồ dùng hàng ngày, hôm nay mặc đồ mới.



Ai mà dè là đồ của Trần Phong! Từ trên xuống dưới luôn!



À không, giày da vẫn như cũ, là của anh.



Dương Minh luôn nghĩ nếu Lương Bạch Ngọc không mặc áo sơ mi hoa sẽ ra sao, bây giờ đã thấy.



Quá to, không vừa vặn, kiểu dáng không thích hợp, màu mè quá kì cục.



Người này có làn da rất trắng trẻo, không dính dáng tới những gì đơn giản, đồ màu sắc tươi đẹp vẫn hợp với anh hơn nhiều.



Luôn luôn mặc đẹp, luôn luôn tươi tắn.



Dương Minh nhận ra Trần Phong đang nhìn về phía này, trời đất ơi, bộ coi mình là củ hành thiệt đó hả, cậu ghen ghét dữ dội, lập tức bắt lấy tay trái Lương Bạch Ngọc: "Cho tôi nhìn tuyến thể của anh chút."



Lương Bạch Ngọc trước giờ chẳng màng sự đời, đây là lần đầu tiên anh có hành động phản kháng, hất tay Dương Minh ra.



Dương Minh bị phản ứng của anh làm cho hết hồn, trong đầu chợt lóe nhiều ý nghĩ không tốt, rất đáng sợ.



"Tuyến thể của anh bị hỏng rồi đúng không?!" Dương Minh cả người phát run, nắm chặt cổ tay dán thuốc của anh.



Lương Bạch Ngọc lần thứ hai tránh né, anh cười rộ lên: "Cậu nguyền rủa anh đó hả?"



Dương Minh nhìn anh, giảm âm lượng, không để cho người thứ ba nghe: "Sao ngày nào anh cũng dán cái thứ này hết vậy?"



"Lúc về thôn không cẩn thận bị bong gân." Lương Bạch Ngọc thở dài.



"Anh về cũng lâu rồi mà, sao chưa khỏi nữa?"



"Aizz, em trai của anh ơi, anh phải nấu cơm, giặt quần phơi áo trải chăn, còn nuôi gà nữa, quá trời chuyện để làm, phải dùng tới tay trái nhiều nên nó mới lâu khỏi đó." Lương Bạch Ngọc xé thuốc dán ra cho cậu xem.



Dương Minh chưa kịp nhìn kĩ thì Lương Bạch Ngọc đã dán lại.



Một vết bầm rất bình thường, chỉ là xuất hiện trên người anh khiến anh càng thêm mê hoặc.



Dương Minh quên mất mình tính hỏi gì, đại não chập mạch. Cậu cảm thấy Lương Bạch Ngọc giống như vật nuôi quý hiếm nhất được cả thế giới chăm sóc, mỗi lần da tấc thịt đều có vẻ tươi mới.



Nếu như đem Lương Bạch Ngọc ra đấu giá công khai thì chắc chắn sẽ khiến cho thị trường rối loạn.



"Nhóc con, cậu đọc Cố Sự Hội nhiều quá rồi đó." Lương Bạch Ngọc bỏ hai tay vào trong túi quần, "Tuyến thể của Beta chỉ là vật trang trí mà thôi, làm gì có ai cắn được."



Gió thổi qua núi vuốt nhẹ lông mi dày của anh, anh híp mắt, "Với cả hỏng thì hỏng thôi, cùng lắm chỉ là vết thương phổ thông thôi, sâu thì vá lại, dán băng dán lên, hoặc là cứ để đó sớm muộn gì vết thương cũng lành lại thôi, chả có gì ghê gớm."



Dương Minh không nghĩ ra câu nào để phản bác. Bởi vì những gì Lương Bạch Ngọc nói ra đều là sự thật.



Tuyến thể đối với Lương Bạch Ngọc mà nói, giống như khoang sinh sản vậy, phát dục không bình thường, vô dụng.



Dương Minh cảm thấy tin tức tố đang dần cao lên, tuyến thể sau gáy bắt đầu sưng tấy, nhiệt độ tăng không ít.



"Cậu không thoải mái thì về đi." Lương Bạch Ngọc nói.



"Không cần anh lo!" Dương Minh ấu trĩ cãi lại, nói xong lại bắt đầu kiếm chuyện, "Nếu Trần Phong ở nhà anh cái hôm Lưu Khoan chết, sao hôm qua anh không nói với tôi?"




"Chuyện này..." Lương Bạch Ngọc không rõ ý tý kéo dài âm thanh, nháy mắt mấy cái rồi cười, "Khó nói quá."



Một giây sau, anh vẫy tay với người đàn ông đang nói chuyện với Dương Linh Linh, "Lại đây."



Trần Phong cất bước lại gần.



"Để tôi cào lá cho." Lương Bạch Ngọc lấy chiếc cào tre dính đầy hôi từ tay hắn rồi bước đi.



Lương Bạch Ngọc không biết Trần Phong trả lời thế nào, chỉ nghe tiếng rống mắng của Dương Minh.



Từ động vật tới côn trùng trong rừng đều hoảng sợ hết cả hồn.



Dương Minh mất khống chế, cậu chụp lấy vòng màu xanh trên cổ, điên cuồng lắc cái khóa dài.



"Tao kêu mày uống thuốc rồi hãy lên núi mà mày không chịu nghe!" Dương Linh Linh hừ lạnh một tiếng, vội vàng lôi cậu đi.



Dương Minh đạp đống lá một cú, rồi lại đập vỡ cái rổ.



Dương Linh Linh thay cậu xin lỗi với Trần Phong.



Dương Minh thở hổn hển, tay chân mềm nhũn, tin tức tố mùi kẹo bông ngọt đến phát ngấy, cậu kiềm chế để không nhào tới Alpha duy nhất ở đó.



Nhưng bản năng lại trỗi dậy.



Đối phương đặt rổ xuống đất, tay rất lớn, lòng bàn tay đầy vết chai, hai chân săn chắc, mạnh mẽ áp đảo.



Một tên Alpha phế vật mà lại có ngoại hình như thế này, quá đáng!



Không thể tìm ra.



Cậu không cảm nhận được tin tức tố nào ở đây, sự khao khát đang thiêu đốt tuyến thể của cậu, mũi chân vô ý lệch về phía đối phương.



"Các cô xuống núi bằng đường tắt đi." Trần Phong nhấc rổ lên, không quay đầu lại, đi tìm Lương Bạch Ngọc.



.



Buổi trưa, đoàn người đưa tang tiến vào trong núi, quan tài chôn xuống một mảnh đất ở phía tây.




Dì Lưu nằm liệt trên giường, không tới được. Còn những người khác nhà họ Lưu không tới nổi tan nát cõi lòng như bà, xong đám tang lập tức trở về.



Thôn dân khi rời đi tụ tập lại với nhau, vừa đi vừa thổn thức.



"Lương Bạch Ngọc không có chuyện gì à?"



"Chẳng phải trưởng thôn nói rồi đó sao, y vô tội."



"Lưu Khoan chết thật rồi sao, đầu bị đập vô cùng tàn nhẫn, nhà họ Lưu cũng không truy cứu?"



"Người cũng đã chôn, tỏ rõ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."



"Chậc chậc chậc, ông Lưu với thằng con trai lớn khờ quá."



"Lỡ như người nhà tôi mà bị như vậy đi, đừng nói là đồn công an trong huyện, dù là lãnh đạo lớn tôi cũng tới tìm để đòi lại công bằng!"



Vẽ vời rất nhiều chuyện nhưng cũng chỉ toàn là chém gió.



Nếu xảy ra chuyện giống vậy thì bọn họ cũng sẽ cư xử như nhà họ Lưu mà thôi.




Người đã chết rồi, còn làm gì được nữa.



Bọn họ ngưng một chút rồi lại nói chuyện phiếm.



"Tôi cứ tưởng Lương Bạch Ngọc sẽ đến chứ."



"Y không để ý tới mấy lời của Lưu Khoan thật à? Giả tạo thế nhờ, cứ coi như Lưu Khoan không phải do y gϊếŧ thì trong lòng y cũng vui vẻ mà thôi."



"Y đang sống ở nhà họ Trần phải không, ông Trần không tức chết hả?"



"Yên tâm đi, sớm muộn gì cũng bị đuổi xuống."



"..."



"Ui cha, mấy người xem thử, rốt cục là ai gϊếŧ Lưu Khoan nhỉ?" Người nào đó bỗng thốt lên



Đoàn người đang xuống núi bỗng dừng chân.



"Từ hôm qua tới giờ tôi cứ có cảm giác hung thủ là người ngoài thôn."



"Tôi cũng nghĩ như vậy, thôn này đều biết gốc rễ của nhau hết, không có ai có thể làm loại chuyện đó được đâu."



Tán gẫu xong rồi thì ai về nhà nấy, còn cái chết thảm của Lưu Khoan cũng chỉ là thoáng qua, bọn họ không coi là chuyện to tát gì, cho rằng tai họa chỉ phát sinh lên người khác chứ không liên quan gì tới cả nhà mình.



.



Lương Bạch Ngọc ở trong nhà của Trần Phong, luôn nhớ tới căn nhà cũ của mình.



Trần Phong cũng muốn sửa xong nhà cho Lương Bạch Ngọc, nhưng không thể bỏ mặc cha mình được.



"Tôi sẽ cố xong nhanh, chắc chỉ một ngày thôi." Trần Phong nói.



"Thật à." Lương Bạch Ngọc cắn cục đường nhỏ trong miệng, lại gần hắn nói, "Vậy chú đi đi, tôi chăm sóc cha chú cho."



Hơi thở vươn lên môi Trần Phong, cổ họng anh như được rót một muỗng mật ong.



"Chú đi liền đi." Lương Bạch Ngọc nở nụ cười vừa đáng yêu vừa xinh đẹp với hắn, "Đi sớm về sớm."



Trần Phong mơ màng bước đi.



Lương Bạch Ngọc ngồi ở bậc thềm trước cửa, anh ngậm cục đường, hay tay nâng má, đuôi tóc để bừa trong áo sơ mi, quần tây dính một chút đất, còn bị rách một lỗ.



Dù anh ăn mặc không sạch sẽ, ăn viên đường lẫn lộn với mùi dầu mùi khói, ngồi gần xe ba gác chở đất, đống củi đống rác nhưng vẫn cứ như là hai không gian khác biệt.



"Sắp mưa rồi..." Lương Bạch Ngọc vén mái tóc dài che tầm mắt, nhìn bầu trời âm u.



Đường phèn chậm rãi tan ra, trong miệng hết vị ngọt, anh vỗ đầu chó mực nhỏ: "Ra ngoài chơi đi, ngoan."



Chó mực nhỏ vẫy đuôi chạy ra sân.



Lương Bạch Ngọc đứng lên trở về nhà, anh đi tới trước một căn phòng, cúi xuống nhặt một nhãn dán "Có cá mỗi năm."



"Chú Trần, cháu là Lương Bạch Ngọc, cháu vào nhé."



Lương Bạch Ngọc đẩy cửa ra.