Trúc Mã, Anh Rớt Ngựa Rồi

Chương 13: Người cậu thích thành tình địch của cậu?




Kiều Sâm rối rắm thật lâu quyết định thỉnh giáo người có kinh nghiệm ——

Nam Hữu Kiều Mộc: Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử Diệp Tử!!!!!!

Nam Hữu Kiều Mộc: giang hồ cấp cứu!!!!!!!!!!!!!!

Nam Hữu Kiều Mộc: mau nói cho tôi biết vì sao tặng người mình thích chocolate nhưng anh ta lại không có phản ứng gì!!

Nam Hữu Kiều Mộc: hơn nữa gần đây rõ ràng mất hứng!!!!! Vì sao!!!!!!!

Nam Hữu Kiều Mộc: mau ra đây!!!! Gặp sắc quên bạn!!!!!

Nam Hữu Kiều Mộc: nếu không ra tôi sẽ nói cho Minh Nguyệt Dạ cậu vẫn thầm mếm y!!!!!!

[ Nam Hữu Kiều Mộc cho Diệp Tử một cái buzz ]

Diệp Tử: hửm?

Diệp Tử: đến nói nghe một chút. [ câu dẫn ][ câu dẫn ][ câu dẫn ][ câu dẫn ]

Nam Hữu Kiều Mộc: QAQ anh không phải Diệp Tử......

Nam Hữu Kiều Mộc: anh làm gì Diệp Tử rồi QAQ

Diệp Tử: [ suỵt ] đang ngủ

Diệp Tử: đến, chúng ta đến tâm sự.

Diệp Tử: Tiểu Diệp Tử có nói với cậu về tôi?

Nam Hữu Kiều Mộc: QAQ anh có thể coi như tôi chưa từng tới không......

Nam Hữu Kiều Mộc: xin chào Dạ đại, Dạ đại tái kiến [ tái kiến ]

Diệp Tử: cậu nói cho tôi Diệp Tử đã nói gì, tôi có thể giải đáp vấn đề kia của cậu. [ mỉm cười ]

Nam Hữu Kiều Mộc: thật sự sao [ đáng thương ]

Kiều Sâm là thật bị làm cho sứt đầu mẻ trán, rõ ràng hết thảy nên chuyển biến theo hướng tốt, kết quả đâu, tâm tình Trình Tư Nam càng ngày càng kém, thường thường nhìn cậu không nói lời nào, mở miệng là nói về cuộc sống yêu đương của cậu, Vệ Thiên Minh thân với Trình Tư Nam như vậy, nói không chừng đúng là có thể có biện pháp.

Diệp Tử: cậu nói trước.

Nam Hữu Kiều Mộc: Diệp Tử nói cậu ta thầm mến học trưởng trung học sau đó học trưởng trung học ra đi còn cậu ta một mực chờ y sau đó học trưởng nhân tra kia trở lại. Để tôi uống miếng nước đã.

Diệp Tử: trong lúc đó em ấy không hề nói chuyện yêu đương với ai?

Diệp Tử: còn có tôi nhìn thấy cậu mắng tôi  [ mỉm cười ]

Nam Hữu Kiều Mộc: anh nhìn lầm rồi [ mỉm cười ]

Diệp Tử: nhìn tại phần cậu nói nhiều như vậy tôi có thể giúp cậu giải quyết vấn đề của cậu một chút. Cho dù cậu mắng tôi a. [ mỉm cười ]

Nam Hữu Kiều Mộc: làm một công tâm nhãn lớn chút sẽ chết sao.

Diệp Tử: cậu thích nam sinh?

Nam Hữu Kiều Mộc:... đúng

Diệp Tử: cậu tặng lễ vật vào lễ tình nhân?

Nam Hữu Kiều Mộc:... đúng

Diệp Tử: trong nick name của cậu có tên người cậu thích?

Nam Hữu Kiều Mộc:... đúng

Diệp Tử: cậu ở thành phố S?

Nam Hữu Kiều Mộc: đúng đúng... nhưng này đó có một nửa đồng nào quan hệ đến anh sao? (╯‵□′)╯︵┻━┻

Diệp Tử: tuy rằng thực trùng hợp, nhưng tổng hợp lại tin tức phía trên, tôi có lý do tin tưởng đây không phải một cái trùng hợp, còn có, tôi cảm thấy cậu không có hy vọng.

Nam Hữu Kiều Mộc: đờ mờ!!! Dựa vào cái gì tôi không hy vọng, tôi không có hy vọng chả nhẽ anh có hy vọng?!!

Diệp Tử: tôi có Tiểu Diệp Tử, cũng không giành với cậu. Giành với cậu chính là đại thần. [ sờ cằm ] tôi nghĩ cậu thích A Huyền, không nghĩ đến cậu cùng hắn lại là tình địch......

Diệp Tử: [ hình ảnh ]

Kiều Sâm nhìn chằm chằm hình ảnh kia, trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy thế giới nhất định đều huyền huyễn, hình ảnh là chụp lại màn hình weibo ————

@CV Huyền Ngư: a, người tôi thích nhận được chocolate người khác tặng, mọi người nói tôi có nên ăn sạch nó hay không? [ hình ảnh ]”

Hình ảnh rõ ràng là chocolate Kiều Sâm làm ngày đó, Kiều Sâm phóng đại hình ảnh, phát hiện mặt trên chocolate viết là S cộng một cái trái tim. A a a a a a a!!! Nói rõ SN rồi sao lại không đáng tin như thế? Tôi đặc biệt yêu cầu viết tiếng Trung viết tiếng Trung!!

Diệp Tử: vốn nghĩ giữ hình này về sau cười nhạo hắn một chút, không nghĩ đến dùng nhanh như vậy. Đừng tìm, lúc ấy hắn hình như uống rượu, rất nhanh liền xóa.

Diệp Tử: nhìn tình huống cậu lâu như vậy còn chưa trả lời mà nói, đây thật đúng là cậu tặng? [ tự hỏi ]

Diệp Tử: tôi khuyên cậu đừng chen chân vào chuyện của hai người bọn họ, hai người bọn họ đã bên nhau từ nhỏ, xem cậu là bạn của Tiểu Diệp Tử tôi khuyên cậu vẫn nên buông tha đi.

Diệp Tử: tuy rằng Huyền Ngư là tên muộn tao, như vậy cũng không chịu thổ lộ, nhưng tôi cảm thấy người kia nếu không thích hắn cũng sẽ không thích cậu.

Diệp Tử: hơn nữa hắn đã tính toán thổ lộ, cậu đừng hao tâm tổn trí nữa.

Kiều Sâm thu hồi lại con chuột đang trượt trên weibo của Huyền Ngư, nắm tóc bản thân, dở khóc dở cười, này nên giải thích làm sao a. Chờ Vệ Thiên Minh nhắn mấy cái QQ xong, Kiều Sâm mới cảm nhận được sung sướng đến muộn. A a a a a a! Trình Tư Nam thích cậu?! Nhìn nhìn câu cuối cùng, hơn nữa tính toán thổ lộ với cậu? Kiều Sâm ngây ngô bên cười bên lăn lộn trên giường. Cái loại cảm giác này tựa như vui sướng ngay sau khi bi thương quá độ. Người bản thân thầm mến kỳ thật vẫn luôn thích mình?

Kiều Sâm đột nhiên cảm thấy được thế giới đều sáng ngời, xem Vệ Thiên Minh cũng thuận mắt hơn. Đại nhân đại lượng tha thứ cho gương mặt trào phúng của y, dù sao bản thân cũng hãm hại y không ít. Hơn nữa nếu không có y đuổi tình địch giúp mình như vậy, cậu không biết còn muốn rối rắm bao lâu.

Nam Hữu Kiều Mộc: anh ấy tính toán thổ lộ thế nào?

Diệp Tử: [ xem thường ] hắn là CV...... cậu nói coi?

Khóe miệng Kiều Sâm khống chế không được nhếch lên, cảm thấy nếu soi gương nhất định cười như một thằng ngốc, lúc đang định nói cho Vệ Thiên Minh chân tướng dọa y một cái.

Một cái buzz bắn ra ——

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Kiều thụ Kiều thụ Kiều thụ ~~~~~~~~~

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: rốt cục thấy cậu login  ~~~~~~~~~~

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: cậu có phải bận việc trong tam thứ nguyên xong rồi ~~~~~~~~

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tiếp kịch hay không ~~ có đại thần đó ~~

Kiều Sâm vốn trước không nghĩ trả lời, nhưng thấy hai chữ đại thần, ngừng lại ——

Nam Hữu Kiều Mộc: kịch gì?

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: rốt cục lên rồi!!!

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: văn của Tụ tỷ a, chính là lúc trước tôi nói với cậu cái mà tôi một mực muốn bản quyền đó...

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: chính là《 Trúc mã 》lúc trước tôi nói với cậu thực xúc động tôi đó!! Tuy rằng kết thúc mở!! Tuy rằng là đoản thiên!! Nhưng tôi vậy mà xem khóc!! Điểm khóc của người ta giảm rồi!!

Nam Hữu Kiều Mộc: Huyền Ngư phối sao? Được ~ đến lúc đó kéo tôi vào tổ là được rồi.

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: khụ khụ, Kiều thụ, tôi lúc trước không phải nói giỡn với cậu, cậu có tính phối thụ âm không?

Nam Hữu Kiều Mộc: (⊙o⊙) tôi? Tỷ tỷ, tôi là hậu kỳ a......

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: tôi biết tôi biết... Nhưng hiện tại tôi tìm không thấy người a......

Nam Hữu Kiều Mộc: đối diễn cùng đại thần a, còn có thể tìm không thấy người? (#‵′) 凸

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: nói đến này tôi đều muốn khóc!! Tụ tỷ nói, có thể trao quyền, điều kiện là đại thần phải làm công âm, cái này tốt lắm được thôi, nhưng chị ấy nói thụ âm phải do đại thần chọn, nói trắng ra là, đại thần chính là kế hoạch kịch này a!!! Làm fan não tàn của đại thần tôi thực cao hứng được không!!! Nhưng là!!! Đại thần đã phủ quyết hết mọi CV phối thụ thích hợp trong xã đoàn!!! Tôi hiện tại tìm không thấy người!!! Sau đó tôi nghĩ đến cậu.

Nam Hữu Kiều Mộc: = = cô cảm thấy tôi thích hợp sao...... Tôi một chút kinh nghiệm đều không có được không!!

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đại thần nói ra hai cái yêu cầu, tôi cảm thấy cậu thực phù hợp ~~~

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: đầu tiên, không cần CV nổi tiếng không thích ghép CP. Tiếp theo, thanh âm phải là giọng thiếu niên trong sáng sạch sẽ.

Nam Hữu Kiều Mộc: = = cô đang khen tôi sao?

Kiều Sâm đột nhiên trở nên có chút khẩn trương, sẽ không là kiểu cậu nghĩ đến đi, ngón tay có chút run rẩy, hít sâu một hơi bình ổn tâm thần.

Nam Hữu Kiều Mộc: kịch bản chia tôi xem xem.

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: [ văn kiện ]

【 Mặc Hương 】 Chu Sa: Tiểu Kiều, cậu không phải thích đại thần sao? Đây chỉ sợ là cơ hội cuối cùng, cậu nhất định phải bắt lấy a, tôi nghe nói anh ta có người thầm mến  QAQ vuốt ve Kiều thụ......

Kiều Sâm run rẩy nhấp mở văn kiện ——

Kịch bản《 Trúc mã 》

Màn thứ nhất

Lâm Kiều: Tiểu ca ca, anh ở trong này làm gì vậy? (giọng điệu ngây ngô)

Trần Nam: ( trầm mặc không nói)

Lâm Kiều: Tiểu ca ca, muốn qua nhà em chơi không, ma ma em hôm nay làm chân gà ăn ngon. ( tiếng nước miếng)

Trần Nam: ( nhỏ giọng khóc thút thít)

Lâm Kiều: Tiểu ca ca, anh không cần khổ sở. ( tay áo lau mặt)

Lâm Kiều: uhm, chia anh một viên kẹo. ( đáng yêu)

Trần Nam: ( tiếp nhận kẹo) cám ơn ( nhỏ giọng)

Lâm Kiều: nội em nói, khổ sở liền ăn kẹo ngọt, trong lòng ngọt, sẽ không khổ sở.

Trần Nam: ( lột kẹo)

Lâm Kiều: khi em nhớ nội, sẽ ăn kẹo. Không buồn nữa.

Lâm Kiều: ma ma một ngày chỉ cho em ăn hai viên kẹo. Anh buồn như vật, uhm, em cho anh một viên nữa. ( lục lục túi tiền)

Trần Nam: ( siết chặc kẹo trong tay) cám ơn em.

Hốc mắt Kiều Sâm có chút ướt át, khi đó cậu ba tuổi, vừa mới chuyển nhà lại đây không có quen bạn bè, lần đầu tiên nhìn thấy Trình Tư Nam ngồi trong hoa viên nức nở, ông nội anh vừa mới mất, cha mẹ lựa chọn lấy công việc quên đi đau xót, lại không bận tâm đến tâm tình của Trình Tư Nam thoạt nhìn như người lớn thực ra lvẫn còn là trẻ nhỏ. Lúc đầu là Kiều Sâm mỗi ngày tìm Trình Tư Nam cùng anh nói chuyện phiếm, sau biến thành Trình Tư Nam ở phía sau cậu che chở cậu, cho đến bây giờ. Chuột trượt xuống ——

Màn thứ hai

Lâm Kiều: Tiểu ca ca tiểu ca ca, chúng ta đi bờ sông bắt cua được không. ( vui)

Trần Nam: Trần Nam, anh gọi là Trần Nam.

Lâm Kiều: Trần —— Nam, Nam ca ca, em gọi là Lâm Kiều. Anh rốt cục cười rồi, lúc anh cười rộ lên tương đối đẹp hơn.

Trần Nam: em biết cái gì gọi là đẹp sao?

Lâm Kiều: ( vặn ngón tay) em biết a, ba ba em nói mẹ em rất đẹp.

Trần Nam: ( cười khúc khích) nam nhân không thể dùng đẹp để hình dung.

Lâm Kiều: mặc kệ mặc kệ, dù sao Nam ca ca chính là đẹp.

Lâm Kiều: Nam ca ca, mau tới đây. Nơi này có tảng đá đẹp nè.

Trần Nam: Kiều Kiều, cẩn thận trơn.

( rào một tiếng)

Lâm Kiều: a...... Nam ca ca......

Trần Nam: Kiều Kiều!

( tiếng cứu người)

Lâm Kiều: Nam ca ca, anh không sao chứ. ( rơi nước mắt)

Trần Nam: khụ... khụ......

Lâm Kiều: chính là thiệt nhiều máu. Oa......

Lâm Kiều: Nam ca ca, anh đừng chết mà...... Oa......

Trần Nam: anh... anh không sao, đi gọi người.

Kiều Sâm che miệng cố gắng không để mình khóc ra tiếng, đó là lần đầu tiên Trình Tư Nam cứu cậu, cũng là một lần cuối cùng cứu cậu, lần cứu cậu đó, lưng Trình Tư Nam bị lưới sắt còn sót lại bên cạnh dòng sông cắt qua, khiến anh nằm viện hơn nửa tháng, bây giờ còn có thể nhìn thấy vết sẹo mơ hồ. Trên người Trình Tư Nam vết sẹo lớn lớn nhỏ nhỏ lưu lại vì cậu, vì cậu đánh nhau, giúp cậu chịu tiếng xấu, còn giúp cậu chịu một bàn tay của ba ba cậu, còn có lần đầu tiên nấu cơm bị phỏng......

Phía sau đều là bọn họ chậm rãi lớn lên, Kiều Sâm xuyên qua kịch bản giống như thấy được bọn họ khi đó, bản thân nghịch ngợm gây sự cùng với đại ca ca đứng bên cạnh mình bộ dạng vui vẻ ổn trọng. Thấy được tiểu thiếu niên trung nhị thời phản nghịch vì tự chứng minh bản thân không muốn chơi cùng Trình Tư Nam nữa, kết quả bị ủy khuất cuối cùng không cần mặt mũi cũng phải quay về tìm Nam ca ca của cậu. Cũng thấy được thì ra chính mình không phải không có được đưa thư tình, mà toàn bộ thư tình đều bị Trình Tư Nam cho dù có ổn trọng nhưng trước mặt người thương cũng sẽ giở trò lòng dạ hẹp hòi kia giấu đi. Thấy được thì ra nam sinh thật cẩn thận thầm mến tiểu ca ca của mình kia đã được tiểu ca ca của mình yêu thầm. Kiều Sâm khóc khóc cười cười, kết thúc câu chuyện, Trần Nam vẫn như cũ chờ đợi Kiều Kiều mỗi ngày chiêu miêu đậu cẩu (trêu hoa ghẹo nguyệt, nhiều chuyện, thích vô góp vui), cho dù Kiều Kiều của anh vĩnh viễn không tim không phổi không thể lý giải tình yêu của anh.”Đồ ngốc, ai bảo em không hiểu.” Kiều Sâm bên khóc bên mắng.

Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.

Thì ra còn có loại phương thức thầm mến bao phủ quanh con người ta giống như không khí của Trình Tư Nam, tự mình gieo vào một loại cảm giác tồn tại, phương thức si hán âm thầm thật sự rất khó hiểu được.

May mắn chính là, người anh thích vừa vặn là chính mình.

Tác giả:

          Tiểu Kiều rốt cục không cần khổ bức yêu đơn phương, thật đáng mừng.