Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 37




Tống Nam Thời: “Vân huynh, trời sắp giáng sứ mệnh cho người nào thì nhất định sẽ bắt người đó chịu nỗi khổ về tâm trí, mệt nhọc về gân cốt, đói khát về thể xác.”

Tống Nam Thời: “Vân huynh, có câu năng lực càng lớn trách nhiệm càng lớn.”

Tống Nam Thời: “Vân huynh, phàm sở hữu tướng, giai thị vô vọng (*).”

(*) Phàm sở hữu tướng giai thị hư vọng: Nghĩa là hễ cái gì có tướng đều là huyễn hoá. Nhưng cần hiểu đúng 2 từ hữu tướng và hư vọng, nếu không vẫn nhầm lẫn. Trích “Kinh Kim Cang”.

Tống Nam Thời: “Vân huynh...”

Tống Nam Thời vắt hết óc, rót hết cho hắn từng lời an ủi đường mật, nói đến cổ họng bốc khói.

Vân Chỉ Phong đơ mặt mím môi, tỏ thái độ không bạo lực thì không hợp tác.

Tống Nam Thời: “...”

Lần đầu tiên nàng hận mình sao lại nhanh mồm nhanh miệng đến vậy.

Miệng chạy phía trước, đầu óc ở phía sau đuổi không kịp.

Khóc không ra nước mắt.

Mặt nàng đã nhăn như ăn hoàng liên rồi, nhưng mà đương sự không bạo lực thì không hợp tác lại làm ra vẻ thâm cừu đại hận còn hơn Tống Nam Thời. Hắn nhìn chằm chằm Kỳ Lân Huyết Ngọc bị đặt ở giữa bọn họ kia, mặt đầy kháng cự.

Cho dù Tống Nam Thời đang nói gì, giờ này phút này trong đầu Vân Chỉ Phong chỉ tuần hoàn một câu.

… Lừa nôn ra.

Sắc mặt hắn xanh mét.

Trước ngày hôm nay, chính hắn cũng không thể tưởng tượng được, hắn sẽ kháng cự như vậy với Kỳ Lân Huyết Ngọc đặt ngay trước mặt.

Ăn? Hay là không ăn?

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, rơi vào giãy giụa chưa từng có trong đời.

Hắn càng giãy giụa, sắc mặt càng khó xem, Tống Nam Thời nhìn suýt dứt khoát quỳ xuống lạy hắn.

Nàng dứt khoát tiến hành điều trị loại bỏ mẫn cảm với hắn: “Thật ra với Đan sư mà nói, nước bọt yêu thú đều có thể làm thuốc. Trong đan dược bình thường ngươi ăn chắc chắn có không ít.”

Vân Chỉ Phong: “Lừa nhổ ra.”

Tống Nam Thời: “Tính cả thời gian ở Tàng Thư Các, huyết ngọc này ở trên người ta cũng hơn sáu tháng rồi. Cho dù có thứ gì thì cũng đã sớm không còn.”

Vân Chỉ Phong: “Lừa nhổ ra.”

Tống Nam Thời nảy sinh ác độc: “Nếu không ăn, chúng ta phải bị nhốt mãi ở chỗ này. Tự ngươi chọn đi!”

Lúc này, rốt cuộc Vân Chỉ Phong không nói lừa gì nữa.

Hắn im lặng một lát rồi hỏi: “Ngươi muốn nghe lời nói thật không?”

Tống Nam Thời: “Ngươi nói đi!”

Vân Chỉ Phong thành thật: “Ngươi nói đều rất có lý, nhưng nếu có lựa chọn thì ta lựa chọn bị nhốt.”

Tống Nam Thời: “...”

Tống Nam Thời: “Á á á á á!”

Nàng sụp đổ phát ra tiếng lừa hí.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn ngậm miệng, yên lặng nhìn nàng.

Trên khuôn mặt lạnh tanh kia vậy mà có thể nhìn ra chút tủi thân mờ mịt.

Tống Nam Thời: “...”

Nàng lau mặt một cái, bình tĩnh lại.

Nàng bình tĩnh hỏi: “Cho nên ngươi chuẩn bị ăn hay chuẩn bị không ăn?”

Vân Chỉ Phong im lặng một lát, cuối cùng như hạ quyết tâm: “Ngươi để ta chuẩn bị tâm lý đã.”

Tống Nam Thời nghe vậy cười lạnh: “Sao lúc trước ngươi bẻ miệng lừa huynh thì không nghĩ đấy là do lừa nhổ ra. “

Vân Chỉ Phong bình tĩnh nói: “Lúc ấy đúng là ta không nghĩ tới.”

Vân Chỉ Phong: “Nhưng không phải ngươi đã nghĩ rồi à.”

Tống Nam Thời: “...”

Sao nàng nói mà không nghĩ gì thế?

Nàng hít sâu một hơi, để trấn an tâm hồn yếu ớt kia của Vân Chỉ Phong, nàng ngây ra trong chốc lát sau đó đột nhiên bắt đầu mò nhẫn trữ vật.

Vân Chỉ Phong nhìn thoáng qua: “Ngươi làm gì?”

Tống Nam Thời nhanh nhẹn lấy ra một cái nồi sắt lớn, nói: “Ta giúp ngươi xử lý thứ đồ chơi này.”

Không đợi Vân Chỉ Phong kịp phản ứng, nàng đã dùng Ly Hỏa đốt lên, đổ nước sạch từ nhẫn trữ vật vào trong nồi.

Nàng cực kỳ thông minh nói: “Nếu ngươi đều có thể tiếp nhận đan dược có nước bọt yêu thú mà không tiếp nhận được cục đá này từng bị lừa huynh ăn. Ta sẽ xử lý nó thành đan dược, ngươi coi thành đan dược mà ăn!”

Vân Chỉ Phong im lặng một lát, thật sự ngại nói rằng từ sau khi nghe nàng nói có vài đan dược có nước bọt yêu thú, hắn đã quyết định về sau chỉ cần không chết thì sẽ ít chạm vào đan dược.

Có vài thứ đồ, lúc không biết thành phần thì ăn thế nào cũng được, nhưng sau khi biết rõ...

Không thể nghĩ lại.

Vân Chỉ Phong hít sâu một hơi, đè dạ dày cuồn cuộn xuống, nhìn chằm chằm Kỳ Lân Huyết Ngọc gần như là nửa người mình như nhìn kẻ địch sinh tử.

Đoạn thời gian chạy trốn kia, lúc gian nan nhất, hắn thậm chí từng ăn sống máu thịt yêu thú, mà nay thật vất vả mới có cơ hội khôi phục thương thế, chẳng qua chỉ là...

“Bịch!”

Một tiếng vang lớn đột nhiên ngắt mạch suy nghĩ của Vân Chỉ Phong.

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy Tống Nam Thời đang lắc cái nhẫn trữ vật có thể chứa vật sống kia của hắn, ra sức nhét một vật hình người vào trong.

Vân Chỉ Phong: “???”

Hắn ngây ra trong chốc lát, cuối cùng nhớ tới người sống này là tên sát thủ định giết Giang Tịch ở bí cảnh, bọn họ chuẩn bị bán gã cho sư tỷ của Tống Nam Thời.

Vậy mà quên gã ở nhẫn trữ vật sáu tháng.

Tống Nam Thời giải thích: “Ta chuẩn bị tìm ít nguyên liệu để phối luyện đan, ai biết lại lay ra sát thủ này.”

Trước khi bị nhét vào, sát thủ kia cũng là một người to cao, hiện giờ đói bụng sáu tháng, chưa nói đói chết nhưng cũng chỉ còn da bọc xương.

Lần này gã bị đập đầu óc choáng váng, mới cố mở to mắt đã thấy ngay một nồi nước sôi ùng ục.

Sát thủ: “...”

Gã nhớ về nhẫn trữ vật không ăn không uống sáu tháng.

Hiện giờ, rốt cuộc bọn họ “sơn cùng thủy tận” đến nỗi phải chuẩn bị xuống tay với hắn à?!

Gã gân cổ lên gào: “Ăn thịt người!!!”

Tống Nam Thời cầm cái chảo lên đập cho hắn một cái hôn mê, nhấc chân đá gã vào nhẫn trữ vật, liền mạch lưu loát.

Nàng còn quay đầu gật gật đầu với hắn, nói: “Ngươi tiếp tục.”

Nói xong còn lấy tay đỡ trán bày ra tạo hình người suy tưởng(*).

(*) The Thinker (Người suy tưởng), tác phẩm điêu khắc nổi tiếng của nghệ sĩ Pháp thế kỷ 19 Auguste Rodin.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn không biết người suy tưởng là gì nhưng hắn cảm thấy mình không tự hỏi nổi nữa.

Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, thấy hắn mới nhìn ra chỗ khác một tí, Kỳ Lân Huyết Ngọc của hắn đã nằm quanh cuồng trong nồi nước sôi trào.

Vân Chỉ Phong đột nhiên muốn cười.

Sao hắn cảm thấy cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần gặp Tống Nam Thời, đều không đứng đắn nổi nhỉ?

Rõ ràng đã bị vây ở bí cảnh sụp xuống, bí cảnh này có thể lại lần nữa sụp xuống hay không thì chẳng ai biết được. Dưới tình hình nguy cấp, vậy mà hắn còn có lòng rối rắm Kỳ Lân Huyết Ngọc có phải do lừa nhổ ra không.

Thật sự không phải hắn ăn sống máu thịt lúc chạy trốn rồi.

Tống Nam Thời mò ra thứ gì đó từ nhẫn trữ vật, nóng lòng muốn thử chuẩn bị bỏ vào trong nồi.

Vân Chỉ Phong đột nhiên mở miệng nói: “Đưa cho ta đi.”

Tống Nam Thời còn chưa hiểu: “Cái gì?”

Vân Chỉ Phong: “Kỳ Lân Huyết Ngọc.”

Đôi mắt Tống Nam Thời lập tức sáng ngời, vội vàng vớt huyết ngọc vào trong tay, cũng không chê phỏng tay, vừa xuýt xoa vừa đưa cho hắn.

Vân Chỉ Phong nhận lấy vẫn nhìn nó với vẻ hận thù vô cùng.

Xem đến Tống Nam Thời kinh hồn bạt vía.

Sau đó hắn nâng tay lên, chậm rãi đưa huyết ngọc lên miệng.

Tống Nam Thời đột nhiên gọi: “Vân Chỉ Phong.”

“Hả?” Vân Chỉ Phong theo bản năng trả lời, bởi vì trả lời mà hơi mở miệng.

Muộn ắt sinh biến, Tống Nam Thời lập tức thẳng ánh mắt, giơ tay nắm lấy tay Vân Chỉ Phong đẩy huyết ngọc vào trong miệng hắn.

Sau đó nàng vội vàng che miệng hắn lại.

Lòng bàn tay thiếu nữ dán ở trên đôi môi hơi khô khốc của thanh niên.

Cũng không mềm mại, hắn thậm chí có thể cảm nhận được nốt chai và đốt ngón tay cứng rắn trên lòng bàn tay nàng.

Đầu Vân Chỉ Phong lại “Ầm” một tiếng.

Hắn thậm chí không phân rõ đây là vì hắn bất ngờ nuốt vào Kỳ Lân Huyết Ngọc hay là bởi vì... thứ khác.

Giọng thiếu nữ chột dạ: “Vân Chỉ Phong, bây giờ ngươi đã ăn rồi. Ván đã đóng thuyền, ngươi nhận mệnh đi!”

Đầu Vân Chỉ Phong trống rỗng. Hắn vươn tay, nắm cổ tay của nàng kéo xuống.

Tay dùng sức đã hơi căng lên.

Tống Nam Thời “úi” một tiếng, do dự nói: “Ngươi tức rồi à.”

Vân Chỉ Phong buông tay ra như phải bỏng, sắc mặt vừa lạnh vừa cứng.

Tống Nam Thời quan sát hắn, đang muốn nói gì đó, lại thấy tai hắn đỏ lên.

Tống Nam Thời mơ hồ một lát rồi nói với vẻ hiểu rõ: “Là tác dụng của Kỳ Lân Huyết Ngọc hả? Lỗ tai ngươi đỏ cả rồi này, mau đả tọa hấp thu linh lực, đừng lãng phí.”

Vân Chỉ Phong “ừ” một tiếng, không nói gì nữa lập tức đả tọa, nhắm chặt hai mắt lại.

Tống Nam Thời chỉ cho rằng hắn đã bắt đầu hấp thu linh lực Kỳ Lân Huyết Ngọc, còn cố ý cách xa một chút, không quấy rầy hắn.

Chỉ chốc lát sau, màu đỏ trên tai hắn tan đi, bấy giờ Tống Nam Thời mới khẽ thở phào.

Xem ra hấp thu linh lực rất thuận lợi. May quá! May quá!

Nàng nhìn hắn trong chốc lát, bởi vì không biết quá trình hắn hấp thu linh lực cần bao lâu nên nàng không quan tâm đến hắn nữa.

Nàng lấy ra mệnh bàn của mình cúi đầu nhìn.

Tám phương vị mệnh bàn, chỉ có hướng quẻ Ly và quẻ Tốn sáng lên, các phương vị khác đều tối om.

Tống Nam Thời lại có loại cảm giác vận mệnh đã định trước.

Nắm giữ hai quẻ tượng, xa xa không phải kết thúc, mà là bắt đầu.

Một ngày nào đó, nàng có thể thắp sáng hết tám quẻ tượng trên mệnh bàn này.

Ở Tu Chân Giới, Quẻ sư chỉ có thể nắm giữ một quẻ tượng, suy nghĩ như vậy nói là bất khả thi cũng không quá đáng.

Nhưng Tống Nam Thời lại không nghĩ vậy.

Nàng có thể nắm giữ hai quẻ, vì sao không thể nắm giữ nhiều hơn nữa chứ?

Quyết Minh Tử kia cho rằng nàng nắm giữ quẻ tượng thứ hai là bởi vì mệnh bàn.

Nhưng có thật là thế không?

Quyết Minh Tử coi mệnh bàn thành một cái chìa khóa, nhưng Tống Nam Thời thấy đây càng như là... một cơ hội.

Khi nàng cầm mệnh bàn, trong lòng hiện lên suy nghĩ “Quyết Minh Tử có thể, vì sao ta không thể”, phía trên mệnh bàn đột nhiên truyền đến một loại dẫn đường vận mệnh đã định.

Nàng lĩnh ngộ loại dẫn đường này.

Đúng là vì như thế, thái độ của nàng với mệnh bàn không khỏi càng thêm cẩn thận.

Thứ này không chỉ là vũ khí dùng được mà thôi.

Tống Nam Thời vẫn luôn cảm thấy, ngoài mệnh bàn ra, vốn có một hệ thống phương pháp nào đó đi thực hiện suy nghĩ của nàng, mà không chỉ “dẫn đường” để nàng đặt hy vọng trên mệnh bàn này như hoa trong gương.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến những thứ này.

Tống Nam Thời hít sâu một hơi, thu mệnh bàn lại, vừa chú ý Vân Chỉ Phong vừa cảnh giác bốn phía.

Cứ như vậy suốt một ngày một đêm.

Thật ra nàng không nhìn ra trời vào đêm từ lúc nào, nhưng tóm lại tính thời gian hẳn là gần như vậy.

Vân Chỉ Phong vẫn không có động tĩnh gì.

Nhưng mỗi một khắc, Tống Nam Thời lại đột nhiên nhạy bén nhận thấy toàn bộ không gian này khẽ lắc lư.

Ánh mắt Tống Nam Thời sắc bén, không dám trì hoãn chút nào lập tức lấy ra mệnh bàn, khởi động một bức tường gió ở xung quanh hai người.

Mà sự nhạy bén của nàng quả nhiên không phụ nàng.

Tường gió vừa dựng lên, toàn bộ không gian đột nhiên lại kịch liệt rung lên.

Nếu đong đưa thì cũng thôi, toàn bộ phế tích này đã là sụp đến không thể sụp.

Nhưng mà ngay sau đó, toàn bộ không gian đột nhiên chậm rãi chuyển động. Trong giây lát, đất trời đảo lộn.

Bọn họ rơi nghiêng trên mặt đất, Tống Nam Thời nhanh tay lẹ mắt, dứt khoát biến tường chắn thành một quả cầu gió bao bọc chặt lấy bọn họ, vô số đá vụn cỏ cây rào rào rơi xuống.

Tống Nam Thời vất vả lắm mới chống qua một đợt này.

Khi lần nữa mở mắt ra, trời đã biến thành đất mà đất biến thành trời.

Ngẩng đầu là đất đai đang ép xuống cực mạnh, núi đá cỏ cây ào ào rơi xuống.

Cúi đầu, nơi vốn là không trung thành vực sâu vạn trượng.

Bọn họ cứ như vậy lơ lửng ở giữa đất và trời, không chỗ đặt chân.

Tống Nam Thời chưa bao giờ gặp cảnh tượng đất trời điên đảo giống như tận thế.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng làm cầu gió vững vàng nổi lơ lửng, nhưng tiếng động cũng đã bất ổn rồi.

Nàng gọi theo bản năng: “Vân Chỉ Phong...”

Nàng biết Vân Chỉ Phong đang nhập định hấp thu linh lực, nàng vốn không kỳ vọng nghe thấy hắn đáp lại.

Ai ngờ...

“Đây.”

Giọng Vân Chỉ Phong đột nhiên vang lên ở bên tai.

Tống Nam Thời quay ngoắt đầu lại, thấy Vân Chỉ Phong đứng ở phía sau nàng, đang chậm rãi rút trường kiếm từ bên hông ra.

Tống Nam Thời vui vẻ, ngay sau đó lại kinh hãi: “Thực lực của ngươi...”

Vân Chỉ Phong: “Khôi phục hơn phân nửa, nhưng đủ dùng.”

Tống Nam Thời: “Vậy bây giờ ra tay à?”

Hắn nói: “Còn chậm trễ, chờ nơi này lại sụp nữa, sợ là chúng ta càng khó đi ra ngoài.”

Tống Nam Thời nhanh chóng nói: “Vậy bây giờ thực lực của ngươi ở khoảng nào?”

Vân Chỉ Phong tính: “Khoảng vừa đến Hóa Thần Kỳ.”

Tống Nam Thời “Hít” một tiếng.

Khôi phục hơn phân nửa, Hóa Thần Kỳ.

Người anh em này quả thật là thâm tàng bất lộ đó.

Tống Nam Thời bấm ngón tay tính.

Ở chỗ khác mạnh mẽ đánh ra ngoài cần thực lực của Chưởng môn, nhưng bọn họ tìm được chỗ này khá yếu ớt, Hóa Thần Kỳ có khi cũng đủ dùng.

Tống Nam Thời vui mừng muốn nói gì đó, lại thấy Vân Chỉ Phong nói: “Nhưng ngươi đừng mừng quá sớm.”

Tống Nam Thời: “??”

Vân Chỉ Phong: “Ta ăn xong Kỳ Lân Huyết Ngọc, có thể hấp thu lượng lớn linh lực giải quyết cái vội trước mắt trong thời gian ngắn. Nhưng thương thế của ta sẽ không khôi phục trong nháy mắt, chỉ có thể xong việc chậm rãi tiêu hóa linh lực khôi phục thương thế. Hiện tại là ta dựa vào Kỳ Lân Huyết Ngọc, không phải bản thân ta.”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Kỳ Lân Huyết Ngọc là đồ gian lận, nhưng có thời gian chờ, trong lúc hồi thời gian chờ chỉ có thể tự mình thăng cấp.

Chỗ tốt là tốc độ thăng cấp có thể tăng tốc gấp trăm lần.

Tống Nam Thời: “Vậy ý ngươi là...”

Vân Chỉ Phong: “Ta sợ ngay giây phút bí cảnh bị phá thì linh lực của ta lộ ra ngoài sẽ bị kẻ thù phát hiện. Thương thế của ta chưa hoàn toàn khôi phục nên không thích hợp đối đầu với bọn họ.”

Hắn nhìn về phía Tống Nam Thời, nói: “Cho nên, ta cần ngươi giúp ta. Trong lúc ta ra tay, dùng tường gió của ngươi hoàn toàn ngăn cách dao động linh lực của ta.”

Tống Nam Thời nghe vậy thì cười.

Nàng nói: “Đây không phải là đưa cho người chuyên nghiệp à?”

Ngay sau đó, Tống Nam Thời làm cầu gió bao bọc lấy bọn họ nhanh chóng bành trướng, to lên gấp trăm lần, ngàn lần.

Giọng nàng hơi ngạo mạn.

“Ngươi cứ việc ra tay. Nếu có một tia linh lực có thể từ tường gió của ta lọt ra bên ngoài. Tống Nam Thời ta cùng họ với ngươi.”

“Ta che chở ngươi.”

Vân Chỉ Phong không kiềm được bật cười.

Ngay sau đó, trong không gian đảo lộn trên dưới, ánh kiếm sắc bén hiện lên.

...

Ở ngoài bí cảnh.

Chỗ vốn là cửa vào bí cảnh đã hoàn toàn sập xuống thành phế tích.

Người chạy ra từ bí cảnh, ngoài bị thương hoặc là có việc gấp khác ra, hơn nửa đều bồi hồi ở chỗ này, không ai đi cả.

Bí cảnh này ở trong lãnh địa Vạn Kiếm Sơn. Xảy ra chuyện lớn như vậy, không đến nửa canh giờ, Vạn Kiếm Sơn đã phái người đi tìm hiểu tình huống, nghe nói còn có người bị giam ở bí cảnh, Vạn Kiếm Sơn lập tức phái hơn trăm tu sĩ đi hỗ trợ tìm người.

Nhưng tất cả mọi người biết, bọn họ có thể tìm được người là hy vọng xa vời.

Cửa vào đã sập, bọn họ muốn xông vào cũng phải tìm được cửa vào mới có liên hệ với bí cảnh.

Huống chi, còn chưa biết bên trong đã sập thành thế nào rồi.

Nếu có kết quả tốt thì... có khi bọn họ còn có thể tìm được một thi thể hơi hoàn chỉnh.

Tất cả mọi người biết rõ ràng trong lòng, bọn họ nói là tìm người, thật ra là tìm di thể.

Nhưng không có bất kỳ người nào nói một câu: Nếu người quá nửa là đã chết thì bọn ta không tìm nữa.

Bọn họ thấy rõ, lúc trước nếu không phải nữ tu kia chống cửa vào, hiện tại người bị nhốt chính là bọn họ.

Bởi vậy, cho dù tất cả mọi người biết hy vọng xa vời, nhưng không ai từ bỏ.

Nhưng mà “mọi người” này lại không bao gồm người Vô Lượng Tông.

Giang Tịch mím chặt môi, khuôn mặt hơi có vẻ ngây thơ trước mặt Tống Nam Thời bây giờ lạnh tanh, liên tục khai quật không ngừng nghỉ trên phế tích.

Liễu lão nhân hiếm khi không nói mát, chỉ nói: “Bây giờ đã không còn cửa vào, muốn tìm cửa vào khác chỉ có thể dùng biện pháp cũ. Đào từng chỗ một... Nơi này không phải, thay một chỗ khác.”

Giang Tịch không nói một lời, cầm kiếm đổi chỗ đào dưới sự chỉ điểm của Liễu lão nhân như không biết mệt mỏi.

Hắn đã như vậy một ngày.

Tất cả mọi người cảm thấy hắn quá đau buồn mà phát điên rồi.

Cùng phát điên còn có Chư Tụ và Úc Tiêu Tiêu.

Trên pháp y của Chư Tụ đều là tro bụi, cùng sư muội có bệnh sợ xã hội của mình một trái một phải khai quật.

Phù truyền tin của nàng vang lên, nàng không xem, dứt khoát vứt hết phù truyền tin trên người đi.

Trên phù truyền tin là tên sư tôn.

Bên cạnh có người xem náo nhiệt khe khẽ nói nhỏ: “... Chết rồi chứ nhỉ?”

Không biết là ai còn cầm nến trắng muốn đốt.

Chư Tụ còn chưa kịp phản ứng, Úc Tiêu Tiêu trước giờ lành như cục đất đột nhiên ném trường kiếm một cái. Kiếm này tước nến trắng thành hai nửa, lại thẳng tắp đâm vào cạnh chân người nói xấu.

Nàng nắm chặt tay: “Các ngươi nói thêm câu nữa.”

Người nọ ngượng ngùng lùi ra sau hai bước.

Úc Tiêu Tiêu run môi, trong lòng như có một ngọn lửa.

Nhưng Chư Tụ không cả quay đầu lại.

Nàng chỉ nói: “Sư muội, chúng ta tiếp tục.”

Úc Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, xoay người vùi đầu vào phế tích.

Nàng muốn tìm sư tỷ!

Nhưng mà giờ này phút này, Tống Nam Thời đang cùng Vân Chỉ Phong, mặt xám mày tro đứng ở dưới một cái tường thành.

Hai người quần áo rách nát, trên đầu trên người đầy bùn đất, đến cả khuôn mặt đều không nhìn ra.

Vân Chỉ Phong nhìn bố cáo trên tường, lau mặt một phen, nói với Tống Nam Thời đơ mặt ngồi xổm ở bên cạnh: “Nơi này là trấn Minh Khang dưới quyền quản lý của Vạn Kiếm Sơn, cách bí cảnh Bạch Ngô khoảng mấy chục dặm. Chỗ chúng ta đi ra hơi lệch, có thể là vì cửa ra không giống nhau.”

Tống Nam Thời vẫn đơ mặt: “Vậy cũng không thể giải thích vì sao địa điểm sau khi chúng ta ra khỏi bí cảnh lại là dưới mặt đất.”

Vân Chỉ Phong mạnh mẽ xông ra bí cảnh, Tống Nam Thời dùng tường gió ngăn cách linh lực, phối hợp ăn ý dữ dội, khí phách hăng hái dữ dội.

Sau đó ra khỏi bí cảnh thì phát hiện cửa ra mà mình phá vỡ là ở dưới mặt đất.

Thiếu chút nữa bị chôn sống ngay tại chỗ.

Hơn nữa lúc bọn họ ra đã dùng gần hết linh lực, vì thế hai người, một người dùng kiếm, một người đào tay, mạnh mẽ đào từ nền đất đào ra.

Sau khi ra, Tống Nam Thời nhìn xuống thấy được một cái hố sâu suốt hai mươi mấy mét.

Vân Chỉ Phong lau mặt, trong lòng vô hạn tang thương.

Hắn nói với giọng mỏi mệt: “Thôi! Đầu tiên vào thành thay đồ trên người chúng ta đã.”

Vì thế, hai người dìu nhau, rất giống dân chạy nạn vừa chạy nạn, trong ánh nhìn của người khác tập tễnh bước vào thành.

Hai người đi thẳng vào tiệm quần áo.

Vào tiệm, chưởng quầy và tiểu nhị đều kinh ngạc.

Cuối cùng vẫn là chưởng quầy có tu dưỡng nghề nghiệp cao hơn, miễn cưỡng cười nói: “Hai vị cần gì?”

Hai người trăm miệng một lời: “Quần áo.”

Chưởng quầy: “... Vậy hai vị muốn quần áo thế nào?”

Vân Chỉ Phong: “Vừa người.”

Tống Nam Thời: “Rẻ.”

Chưởng quầy: “...”

Ông ta nhỏ giọng: “Nếu không các ngươi bàn bạc lại xem?”

Hai người liếc nhau.

Mặt Tống Nam Thời lạnh tanh.

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn dừng một chút, nói: “Rẻ.”