Trừ Tôi, Tất Cả Đều Là Vai Chính

Chương 21




Ban đầu, Tống Nam Thời nghe được tên “bí cảnh Bạch Ngô”, tuy rằng động lòng, nhưng cũng chỉ là động lòng.

Dẫu sao tỉ lệ tử vong trong truyện tu tiên nam chủ thời xưa thế nào thì mọi người đều biết.

Đời trước của Tống Nam Thời, có người làm thống kê, phát hiện tỉ lệ tử vong của người bên cạnh nam chính truyện tu tiên đang hot nào đó hơn hẳn trong truyện Conan nổi tiếng.

Tống Nam Thời cảm thấy nhất định để nàng mạo hiểm như vậy cũng không phải không thể, nhưng phải thêm tiền.

Sau đó nàng đã thấy tiền thêm vào luôn.

Khai hoang bí cảnh! Một ngày một ngàn năm! Không lấy bất cứ gì đoạt được từ bí cảnh!

Đây là nhà từ thiện Bồ Tát sống nào thế!

Nàng lại có thể làm được.

Có tiền hay không không sao cả, chủ yếu là muốn rèn luyện bản thân, thuận tiện cống hiến tích cực vì sự nghiệp khai hoang bí cảnh, tạo phúc cho dân chúng Tu Chân Giới.

Dưới sự tấn công mạnh của tiền tài, tốt xấu gì Tống Nam Thời còn giữ được tí lý trí. Kinh nghiệm đời trước nói cho nàng, công việc lương cao vô duyên vô cớ tìm đến cửa, ngươi phải hỏi xem mình có xứng không trước đã.

Nhà tư bản không phải nhà từ thiện, cho ngươi tiền đồ là vì ngươi kiếm càng nhiều tiền cho hắn. Nếu ngươi không có năng lực này còn gặp vận cứt chó lấy được suất này, vậy phải lo lắng cho quả thận của mình rồi.

Tống Nam Thời còn không muốn bị lừa mất luôn quả thận.

Nàng như suy tư gì đó.

Lúc này, Vân Chỉ Phong đã hoàn hồn lại từ bên trong khiếp sợ, ngập ngừng nói: “Tống Nam Thời, ngươi...”

Tống Nam Thời mở miệng nói luôn: “Ta về tông môn trước, ngày khác chúng ta gặp lại.”

Nói xong, nàng cưỡi lên lừa huynh quay đầu đi thẳng, còn tiện tay cầm tờ “Poster” trong tay hắn đi.

Vân Chỉ Phong nhìn bóng dáng Tống Nam Thời, vẻ mặt phức tạp.

Bên tai hắn vang lên câu nói kia của nàng.

Ta không phải nữ nhân duy nhất trên đời này động lòng vì hai người chứ?

Đây chẳng lẽ chính là... bắt cá hai tay trong truyền thuyết?

Vội vàng như vậy, nàng muốn đi tìm hai người mà mình thích kia à?

Phản ứng đầu tiên của Vân Chỉ Phong là không thể nào, Tống Nam Thời không phải người như vậy.

Nói nàng không phải người như vậy, không phải bởi vì hắn có chờ mong cao với phẩm đức của Tống Nam Thời, mà là vì nàng quá nghèo.

Hắn cảm thấy, lấy tính cách Tống Nam Thời, để nàng tiêu tốn thời gian đi yêu đương, nàng sẽ cảm thấy làm lỡ việc kiếm tiền của nàng.

Không phải ai cũng làm được kẻ lăng nhăng, trừ phí tổn tiền tài, còn có phí tổn thời gian.

Tống Nam Thời vừa lúc không có cả hai cái này.

Bảo nàng tiêu tốn thời gian, tiền tài để đi bắt cá hai tay, trừ khi hai người kia đều làm bằng linh thạch.

Nghĩ vậy, sắc mặt Vân Chỉ Phong không kiềm được mà dịu xuống.

Nhưng ý thức được mình suy nghĩ gì, sắc mặt hắn lại lạnh lùng.

Bản thân hắn còn khó giữ được mạng, có tư cách gì đi phán xét người khác?

Hắn ở Vân gia nhiều năm như vậy, còn bụng người cách một lớp da, quen biết Tống Nam Thời chưa đến một tháng, thế mà dám đi suy đoán về người khác.

Hắn lạnh mặt ngồi về quầy hàng, nhắm mắt lại.

Không biết qua bao lâu, hắn phát hiện có người đứng ở trước quầy hàng của hắn, chưa mở mắt, đã nghe được một giọng lười biếng nói: “Tiểu ca, ngươi biết Tống tiểu quẻ sư ở đâu không?”

Vân Chỉ Phong mở mắt, thấy được một nữ tu quyến rũ lười nhác.

Là một nữ tu Hợp Hoan Tông đã từng xem bói trước quán của Tống Nam Thời.

Vân Chỉ Phong lạnh nhạt nói: “Nàng ấy về rồi.”

Nữ tu Hợp Hoan Tông lập tức ưu sầu.

Nàng ta nói: “Thế làm sao bây giờ. Ngày ấy ta hỏi tiểu quẻ sư là đại sư huynh và tiểu sư đệ nên chọn ai, tiểu quẻ sư kiến nghị ta là người trưởng thành chọn hết. Mà nay sự việc đã bại lộ, đại sư huynh và tiểu sư đệ đánh nhau, lúc ta đến đã sắp chết người rồi. Ta còn chờ tiểu quẻ sư cho ta ý kiến đấy, chuyện liên quan đến mạng người!”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hợp Hoan Tông cách Vô Lượng Tông hơn hai ngàn dặm.

Có thời gian chạy xa như vậy xin ý kiến, Vân Chỉ Phong cảm thấy hiện tại nàng ta quay lại nhặt xác cho đại sư huynh và tiểu sư đệ của mình cũng không chậm.

Nhìn nữ tu trước mắt, Vân Chỉ Phong đột nhiên cảm thấy Tống Nam Thời chân đứng hai thuyền cũng không làm người ta sốc đến vậy.

- Ít nhất nàng sẽ không làm ra mạng người, bởi vì nàng không đền nổi số tiền đó.

...

Tống Nam Thời chạy về, chuẩn bị vượt qua kiểm tra tháng này đã rồi lại tra xem Thương Ngô Phái khai phá bí cảnh Hắc Ngô kia rốt cuộc có phải tập đoàn buôn thận không.

Trên đường, nàng vừa hay gặp phải Triệu Nghiên sư tỷ.

Nghĩ đến Triệu sư tỷ kia gần như là người tin gì cũng biết, nàng lập tức xán lại gần, cười tủm tỉm nói: “Triệu sư tỷ, khéo quá.”

Triệu sư tỷ liếc nàng một cái từ trên xuống dưới, cao quý xinh đẹp lạnh lùng mà quái gở nói: “Sư muội thế mà còn nhận ra ta.”

Tống Nam Thời trợn tròn hai mắt: “Vô Lượng Tông còn có người không biết sư tỷ á?”

Triệu Nghiên: “...” Họ Tống này đúng là co được dãn được.

Nghĩ đến dẫu sao hai người còn có tí giao tình ở Linh Thú Các, Triệu Nghiên xụ mặt nói: “Được rồi! Ngươi là kiểu người bận rộn không có việc gì không lên điện Tam Bảo, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.”

Tống Nam Thời cười tủm tỉm: “Vẫn là Triệu sư tỷ hiểu ta.”

Ngay sau đó nàng không chút khách khí nói: “Triệu sư tỷ có nghe nói đến bí cảnh Bạch Ngô không?”

Đầu tiên nàng hỏi về bí cảnh cơ duyên của Long Ngạo Thiên.

Triệu Nghiên nghe vậy nhìn nàng một cái, nói bằng giọng điệu kinh ngạc cảm thán: “Ngươi được đó! Hôm nay ta cũng mới nghe phụ thân ta nhắc đến tin tức của bí cảnh Bạch Ngô, tin tức của ngươi nhanh thật.”

Tống Nam Thời khiêm tốn: “Nào có! Nào có! Cũng chỉ biết tên thôi, còn phải nghe sư tỷ nói tỉ mỉ.”

Triệu Nghiên nói luôn: “Bí cảnh Bạch Ngô là bí cảnh trên địa bàn Vạn Kiếm Sơn, năm mươi năm mở một lần. Độ khó bí cảnh không cao, nhưng nhiều năm như vậy vẫn luôn đứng đầu, bởi vì truyền thuyết mấy ngàn năm trước có vị đại năng giấu công pháp bản mạng vào bí cảnh Bạch Ngô chờ đợi người thừa kế. Tuy nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói có người thừa kế xuất hiện, nhưng vì truyền thuyết này, bí cảnh Bạch Ngô vẫn luôn đứng đầu.”

Tống Nam Thời hiểu rõ.

Đây có lẽ chính là cơ duyên lần này của Long Ngạo Thiên.

Nàng ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Vậy sư tỷ biết Thương Ngô Phái không?”

Triệu Nghiên nghe vậy nhăn mày lại: “Thương Ngô Phái? Môn phái nhỏ à, chưa từng nghe nói!”

Tống Nam Thời trầm ngâm.

Một môn phái hứa hẹn mỗi ngày hơn một ngàn linh thạch, Triệu Nghiên “cái gì cũng biết” lại chưa từng nghe nói đến.

Lòng nàng lập tức lạnh một nửa.

Nàng lại hỏi: “Vậy sư tỷ từng nghe nói đến bí cảnh Hắc Ngô chứ?”

Lần này Triệu Nghiên dứt khoát cười nhạo, không chút khách khí nói: “Đây là bí cảnh lừa đảo nào ăn theo bí cảnh Bạch Ngô thế!”

Tống Nam Thời: “...”

Tuy rằng nàng cũng cảm thấy Hắc Ngô rất ăn theo Bạch Ngô, nhưng mà...

Nàng uyển chuyển nói: “Có khi là bí cảnh đứng đắn đấy.”

Triệu Nghiên lạnh tanh: “Ta từng nghe nói có người ham món lợi nhỏ đi bí cảnh lừa đảo kết quả bị người ta lừa khổ dịch 200 năm. Thật thảm.”

Tống Nam Thời: “...”

Được lắm! Triệu sư tỷ cũng cảm thấy đây là tập đoàn buôn thận.

Hoa hồng đỏ trong lòng mình rất có khả năng là bí cảnh lừa người gì đó, tinh thần Tống Nam Thời vô cùng sa sút.

Nàng mang tinh thần sa sút đi cùng Triệu sư tỷ đến Chấp Pháp Đường kiểm tra. Đi vào phòng thi, vừa hay gặp phải đại sư huynh Long Ngạo Thiên.

Vị hôn phu hôn thê cũ nhìn nhau một cái, hừ lạnh một tiếng, đồng thời quay mặt đi.

Tống Nam Thời ngừng thở, xám xịt chen qua bên cạnh hai người, tìm chỗ ngồi xuống.

Long Ngạo Thiên lạnh mặt ngồi ở hàng đầu.

Triệu Nghiên dứt khoát ngồi ở hàng cuối xéo hàng với hắn.

Tống Nam Thời vừa khéo ngồi ở giữa đường chéo của hai người kia.

Nàng cảm thấy mình thật mắc nợ!

Nhưng may mắn, kiểm tra nhanh chóng bắt đầu, các sư thúc Chấp Pháp Đường tự mình dùng linh lực viết đề kiểm tra ở không trung, ngay sau đó trong tay các đệ tử xuất hiện mấy tờ giấy trắng.

Tiếp đó các sư thúc đứng ở trường thi, nhìn chằm chằm bọn họ làm bài như hổ rình mồi.

Rất có cảm giác áp lực.

Nghe nói sở dĩ đặt địa điểm thi ở Chấp Pháp Đường là vì phát hiện đệ tử làm rối kỉ cương thì tiện dùng hình luôn.

Hôm nay kiểm tra lý giải điển tịch, trên thực tế cũng là kiểm tra trình độ quen thuộc của các đệ tử về điển tịch, không câu nào có tính chuyên nghiệp, đều là vài điển tịch thông dụng bình thường ở Tu Chân Giới, chỉ cần không lý giải lệch hướng, trên cơ bản đều có thể qua.

Tống Nam Thời căn cứ nguyên tắc mặc kệ có làm được không bịa ra chính là thắng lợi, đáp rất trôi chảy.

Đáp đến câu cuối cùng, câu áp trục, Tống Nam Thời dừng bút.

Đó là một đoạn văn tự cực kỳ tối nghĩa, nàng chưa từng thấy bao giờ.

Nàng nhìn tác giả.

Liễu Vô Ngôn.

Chưa từng nghe nói.

Tống Nam Thời nhíu mày, đang chuẩn bị phát huy sở trường đặc biệt “Từ không thành có” của mình bịa ra hai trăm chữ thì nghe thấy một giọng kiêu ngạo: “Đề này, ta biết!”

Tống Nam Thời:?

Trên trường thi mà dám nói lời này, cũng chỉ có Liễu lão nhân đi theo Giang Tịch vào.

Liễu lão nhân, Liễu Vô Ngôn, trong lòng Tống Nam Thời xuất hiện một suy đoán.

Quả nhiên, ngay sau đó, Liễu lão nhân nói luôn: “Cái “Vạn công vô pháp” này là ta viết ra đấy!”

Tống Nam Thời tỉnh bơ.

Lúc này Liễu lão nhân đã cực kỳ đắc ý, cười ha ha nói: “Làm tác giả lý giải điển tịch của mình, đây còn không phải dễ như trở bàn tay à? Ta xem đề này hỏi cái gì? Hỏi tâm cảnh của tác giả ngay lúc đó á? Tâm cảnh á, ta ngẫm lại...”

Trong lòng Tống Nam Thời đột nhiên có dự cảm không ổn.

Ngay sau đó, chỉ nghe Liễu lão nhân nói: “Ngươi viết đi, lúc ấy tác giả bị đạo lữ đá, phấn khích rơi bút, tạo thành tác phẩm xuất sắc. À đúng rồi, ta nhớ rõ lúc ấy ta còn ăn hơi no, lúc viết đến đoạn này muốn nhanh nhanh viết xong để đi tiêu thực.”

Tống Nam Thời: “...”

Nàng tỉnh bơ xé hai tờ giấy lộn, vo lại nhét vào lỗ tai mình.

Nàng cảm thấy nếu Giang Tịch thật sự viết theo lý giải của tác giả, đề này tám phần bỏ đi.

Cho đến ngày nay, cuối cùng nàng đã hiểu vì sao tác giả làm đề của mình lại có thể lấy điểm 0.

Kiểm tra ở Tu Chân Giới khác với hiện đại. Sau khi kiểm tra xong sẽ công bố đáp án luôn tại chỗ, làm thí sinh cảm thấy tháng sau mình phải thi lại có chuẩn bị trước về tâm lý.

Tống Nam Thời xem đáp án xong, làm lơ Liễu lão nhân rống giận bên tai “Ta là tác giả sao có thể viết sai, đều là đám nhóc con các ngươi đoán mò”, bình tĩnh trở về động phủ của mình.

Sau khi trở về, nàng lục lọi đống tạp vật ở động phủ nửa canh giờ, móc ra một quyển “Vạn Tông Lục” đầy bụi.

Vạn Tông Lục, tương đương với “Bạn của kỳ tuyển sinh” Tu Chân Giới, bên trong ghi lại tất cả môn phái đứng đắn được Tiên Minh xác nhận của Tu Chân Giới, lớn là tông lớn như Vô Lượng Tông, nhỏ như phái nhỏ vài người. Chỉ cần đi Tiên Minh sát hạch, Tiên Minh cảm thấy ngươi có tư cách trở thành một tông môn, đều sẽ lên “Vạn Tông Lục”.

Lại còn sẽ thay mới thường xuyên.

Trên đường tu chân lựa chọn tông môn đáng tin cậy.

Tống Nam Thời nửa tuổi đã bị ôm vào Vô Lượng Tông, tất nhiên không dùng đến cái này. Đây vốn là “Vạn Tông Lục” hỏng ở năm nào đó Tống Nam Thời đầu cơ trục lợi không bán ra được.

Hiện giờ lại có tác dụng.

Tống Nam Thời nhanh chóng lật xem, lật đến cuối cùng, mới lật đến “Thương Ngô Phái” trang thứ tám đến ngược từ dưới lên.

Thời gian lập phái là năm mươi năm trước, là ma mới.

Trên poster tuyên truyền kia, huy chương tông môn giống Vạn Tông Lục, tông môn được Tiên Minh chứng thực. Tống Nam Thời cảm thấy khả năng Thương Ngô Phái này là tập đoàn buôn thận lại thấp hơn một chút.

Tống Nam Thời như suy tư gì một lát, lại đi Tàng Thư Các một chuyến, xem xét bí cảnh mở ra trong trăm năm đổ lại.

Sau đó nàng phát hiện, chuyện bí cảnh ăn theo này, không phải chỉ có bí cảnh Hắc Ngô ăn theo bí cảnh Bạch Ngô.

Bởi vì Tống Nam Thời còn thấy được bí cảnh Lục Ngô, bí cảnh Tử Ngô, bí cảnh Lam Ngô...

Đặt ở bên nhau có thể tạo thành một cầu vồng bảy màu.

Tống Nam Thời: “...”

Được lắm! Người ta không gọi là ăn theo, cái này gọi là ké fame gia tăng mức độ nổi tiếng.

Nàng đã hiểu.

Trong lòng Tống Nam Thời có suy tính, sau khi trở về, lật đến phương thức liên hệ của Thiên Ngô Phái ở “Vạn Tông Lục”, dứt khoát dùng một cái phù truyền tin.

Phù truyền tin rất nhanh được nhận.

Đối diện là giọng nhiệt tình của một tiểu ca: “Xin chào vị tu sĩ, đây là Thương Ngô Phái.”

Tống Nam Thời đi thẳng vào vấn đề chính: “Xin hỏi có phải môn phái các ngươi khai phá bí cảnh Hắc Ngô nhưng không đủ nhân thủ, đang ở nhận người không?”

Đối phương càng nhiệt tình hơn: “Đúng, đúng! Xin hỏi ngài...”

Tống Nam Thời không cho hắn ta cơ hội hỏi chuyện, nắm chắc quyền chủ động: “Vậy xin hỏi bí cảnh này đã báo cáo cho Tiên Minh chưa? Có thể tra được tin tức cụ thể không? Cấp bậc bí cảnh là bao nhiêu? Có bảo đảm an toàn cho tu sĩ không?”

Phía đối diện có lẽ đã bị hỏi đến ngốc luôn, im lặng một lát rồi hỏi: “Trong tay ngài có thông báo tuyển người của Thương Ngô Phái à?”

Tống Nam Thời nhìn thoáng qua “Poster tuyên truyền” kia, nói: “Có.”

Đối phương: “Xin ngài xem kỹ.”

Tống Nam Thời hoang mang xem, lập tức kinh ngạc!

Tranh vẽ trên “Poster” biến mất, những thứ mà Tống Nam Thời mới nhắc đến, hiện lên rõ rành rành trên tờ giấy kia!

Thứ này vậy mà còn là quyển trục liên hệ hai bên!

Tống Nam Thời lập tức hít ngược một hơi khí lạnh, quyển trục phát thành poster, thế này dùng số tiền lớn nhường nào chứ!

Lập tức, giọng khiêm tốn của tiểu ca đối diện cũng thành không khiêm tốn nổi: “Bí cảnh Hắc Ngô có tính nguy hiểm không cao, tu sĩ dưới Trúc Cơ cũng có thể vào. Ngài không cần lo lắng về an toàn của mình.”

Tống Nam Thời lập tức đầy khó hiểu: “Một bí cảnh có tính nguy hiểm không cao, đáng giá các ngươi bỏ 1500 linh thạch một ngày thuê tu sĩ à?” Còn dùng “Poster” quy cách cao như vậy.

Tiểu ca bình tĩnh nói: “Ngài muốn biết nguyên nhân thật sự à?”

Tống Nam Thời nghiêm mặt: “Ngươi nói đi.”

Lúc này, Tống Nam Thời nghĩ môn phái nhỏ này đã chứng minh mình thật sự có tiền, có thể phát được tiền lương, như vậy chỉ cần nguyên nhân thật sự không quá phận...

Sau đó nàng nghe thấy tiểu ca nói ra lý do giản dị: “Bởi vì Chưởng môn nhà chúng ta là con cháu nhà giàu.”

Tống Nam Thời: “...”

Tiểu ca tiếp tục: “Không quản lý tốt môn phái của mình thì ngài ấy phải trở về kế thừa gia nghiệp. Cho nên, ngài ấy vui mừng đập tiền.”

Tống Nam Thời: “...”

Lý do này thật sự giản dị lại tràn ngập sức mạnh.

Tống Nam Thời hoàn toàn bị thuyết phục.

Nàng hỏi ra vấn đề cuối cùng: “Có bao ăn ở không? Chi trả phí đi đường thì sao? Có thể tăng giá không?”

“Còn nữa.” Tống Nam Thời thẹn thùng: “Có trả tiền cho phù truyền tin này không?”

Tiểu ca: “...”

Tống Nam Thời dường như nghe giọng nghiến răng nghiến lợi của đối phương: “Có!”

Tống Nam Thời cảm thấy mỹ mãn tắt phù truyền tin.

Đêm nay, nàng mơ một giấc mộng phát tài.

...

Vào đêm.

Một người hơi thở nhạt đến gần như hư vô xuất hiện ở Vô Lượng Tông, ngoài động phủ của Tống Nam Thời.

Rùa đen uể oải ỉu xìu ghé vào bên cạnh gối của Tống Nam Thời bỗng nhiên bừng tỉnh, thật cẩn thận từ trong động phủ bò ra.

Một bàn tay thon dài bắt được nó, khẽ cười nói: “Tiểu cô nương này thật có bản lĩnh, vậy mà ngươi thiếu chút nữa không về được.”

Con rùa vội vàng duỗi móng vuốt lay lay.

Người nọ không chút để ý: “Đừng nóng vội, để ta xem.”

Nói xong, gã vươn tay, tư thế như muốn kéo thứ gì đó ra khỏi người rùa đen.

Vẻ mặt rùa đau đớn, điên cuồng giãy giụa, đối phương thờ ơ.

Sau một lúc lâu, đối phương dừng tay lại, rùa run bần bật.

Người nọ lại chỉ như suy tư gì nói: “Tiểu nha đầu kia đã làm gì? Vậy mà hiện tại ta không kéo ngươi ra được.”

Nói xong, gã lại nhìn về phía rùa đen, trầm tư một lát, nói: “Vậy thì, ngươi tạm thời ở lại bên cạnh nàng đi.”

Rùa đen nhìn về phía gã, ánh mắt đầy sợ hãi.

Người nọ buông rùa đen xuống, bóng dáng chợt lóe lên, giây lát biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, gã xuất hiện ở một tòa nhà trúc hai tầng.

Một tu sĩ mặt trẻ con đi vào, không ngẩng đầu, cung kính nói: “Đúng như ngài đoán. Quả nhiên nàng đã liên hệ với chúng ta. Bọn ta trả lời đúng theo ngài nói.”

Người nọ khẽ cười một tiếng, ra vẻ tất cả trong vòng kiểm soát, không nhanh không chậm nói: “Vậy nàng còn hỏi cái gì?”

Tu sĩ im lặng một lát, sắc mặt quái lạ: “Nàng hỏi, có thể thêm tiền hay không.”

Người nọ: “...”

Sắc mặt gã vặn vẹo: “Cho nàng thêm!”

Vẻ mặt tu sĩ rối rắm: “Nàng mặc cả từ một ngày một ngàn năm trăm linh thạch lên hai ngàn linh thạch.”

Người nọ cười lạnh: “Chút tiền này, ta còn bỏ ra nổi!”

Tu sĩ tiếp tục nói: “Nàng còn muốn chúng ta dùng quyển trục truyền tống một vài cảnh tượng ngoài bí cảnh, chứng minh chúng ta thật sự đang nhận người.”

Người nọ tiếp tục cười lạnh: “Chỉ thuê mấy người lâm thời diễn kịch thôi, ngày mai ta tự sắp xếp!”

“Nhưng mà!” Tu sĩ kia nói ra vấn đề mấu chốt nhất: “Tôn giả, trong sổ sách của chúng ta chỉ còn một vạn linh thạch.”

Người nọ im lặng một lát: “Sao lại tiêu nhiều như vậy.”

Tu sĩ cười khổ: “Ngài mang theo tổng cộng ba mươi vạn linh thạch, nhưng mấy chục năm qua Thương Ngô Phái không có con đường thu vào. Ngài lại bố cục nhiều chỗ...”

Sắc mặt người nọ khó coi: “Được rồi! Đừng nói nữa! Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết! Nên tiêu thì phải tiêu!”

Tu sĩ mặt trẻ con không thể làm gì, chỉ có thể lui ra ngoài.

Sau khi chỉ còn lại một mình, người nọ nhắm mắt ngồi một lúc lâu rồi duỗi tay bấm đốt ngón tay.

Tống Nam Thời.

Kết quả bấm đốt ngón tay vẫn như vậy, số mệnh người này là một khoảng hư vô trong mắt gã.

Biến số.

Người này là biến số duy nhất trong kế hoạch của gã.

Như vậy, không thể để người này xen vào kế hoạch của gã.

Không thể để nàng vào bí cảnh Bạch Ngô!

Gã bấm đốt ngón tay mấy lần, cũng chỉ tìm được hai nhược điểm trên người nàng.

Yêu tiền, cẩn thận sợ chết.

Hiện giờ xem ra, nàng yêu tiền là thật sự yêu tiền.

Nghĩ đến tiền trên sổ sách của mình, sắc mặt gã lại vặn vẹo.

Đây nào phải yêu tiền.

Đây rõ ràng là quân ăn cướp!

...

Ngày hôm sau, Tống Nam Thời tỉnh lại thì phát hiện dường như con rùa hơi ủ rũ.

Nàng gãi gãi đầu nó, phát hiện đầu rùa rũ xuống, đến chân cũng bất động.

Tống Nam Thời kinh hãi: “Sinh bệnh?”

Con rùa uể oải nhìn nàng một cái.

Tống Nam Thời trầm tư một lát, nói: “Một khi đã vậy thì...”

Ánh mắt rùa sáng quắc nhìn nàng.

Tống Nam Thời quyết định: “Vậy cho ngươi nghỉ làm nửa ngày!”

Con rùa: “...” Nó đơ mặt ghé vào trên gối đầu.

Tống Nam Thời còn đang tự mình cảm động mình: “Ta thật là chủ nhân tốt!”

An ủi rùa xong, Tống Nam Thời quyết định đi tìm Vân Chỉ Phong một chuyến.

Tối hôm qua, nàng suy nghĩ thật lâu, cảm thấy một Quẻ sư như nàng sức chiến đấu vẫn khá yếu ớt. Cho dù bí cảnh Hắc Ngô kia không nguy hiểm, nhưng vẫn phải có thêm phần đảm bảo.

Hơn nữa Tống Nam Thời cảm thấy Vân Chỉ Phong nhất định sẽ đồng ý.

Dẫu sao người mà nàng quen cũng không ai thiếu tiền hơn hắn.

Dù sao cũng là có việc cầu người, Tống Nam Thời vì tỏ vẻ mình có thành ý, còn quyết định chuẩn bị lễ vật.

Nàng lục lọi nhẫn trữ vật của mình một lượt, liếc mắt một cái thấy ngay cục đá màu đỏ bị lừa huynh nhổ ra kia.

Màu sắc rất đẹp, làm lễ vật dường như là lựa chọn không tồi.

Tống Nam Thời vừa định lấy ra nhưng nghĩ lại thì cảm thấy lương tâm hơi đau.

Tốt xấu gì cũng mời người ta giúp đỡ, đưa cục đá không đáng giá tiền thì thật quá đáng.

Tống Nam Thời có lương tâm hiếm thấy, thả cục đá về, lấy ra linh trà mà bình thường nàng không nỡ uống.

Tiêu pha đến tận đây, nàng là một đồng đội tốt cỡ nào chứ!

Cầm lễ vật của mình, Tống Nam Thời tự tin hạ núi.

Vân Chỉ Phong - hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ cái gì - tiếp nhận linh trà của Tống Nam Thời, lại nghe ý tưởng của Tống Nam Thời, nhíu mày: “Ngươi muốn đi bí cảnh Hắc Ngô?”

Tống Nam Thời gật đầu.

Vân Chỉ Phong nghĩ đến người tự xưng Quyết Minh Tử - Thương Ngô Phái ngày hôm qua, nhíu mày.

Bí cảnh Hắc Ngô không nổi này, đúng là biết được từ trên người đối phương.

Hắn hỏi: “Bí cảnh Bạch Ngô sắp mở ra, ngươi không đi bí cảnh đứng đắn. Vì sao phải đi bí cảnh ké danh tiếng này?”

Tống Nam Thời tất nhiên không thể nói là bởi vì tỉ lệ tử vong của người ở cạnh nam chính quá cao.

Vì thế nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Bên kia hứa hẹn khai hoang một ngày hai ngàn linh thạch.”

Chỉ một câu, ngắn gọn mà có lực.

Kỳ Lân Tử bị cuộc sống vả cho cũng không khỏi im lặng.

Hắn im lặng một lúc lâu sau đó bình tĩnh hỏi: “Bí cảnh này có thể tin không?”

Tống Nam Thời cho hắn nhìn chứng minh ngày hôm qua bên Tiên Minh phát đến: “Có thể tin!” . Ngôn Tình Cổ Đại

Kỳ Lân Tử càng im lặng.

Tống Nam Thời nói thẳng: “Có làm hay không! Cược một lần xe đạp biến thành xe máy(*)!”

(*)Tục ngữ Quảng Châu: Bạn phải thử mọi thứ, có tinh thần chiến đấu và bạn có thể có được những thành tựu bất ngờ.

Kỳ Lân Tử nhắm mắt.

Sau một lát, hắn mở mắt ra, bình tĩnh nói: “Được.”

Tống Nam Thời hưng phấn: “Thế giờ chúng ta đi luôn thôi!”

Vân Chỉ Phong khó hiểu: “Bây giờ? Nhưng mà không phải trên này nói nửa tháng sau mới mở bí cảnh à? Mở cùng bí cảnh Bạch Ngô mà.”

Tống Nam Thời nhìn hắn như xem đứa ngốc: “Nửa tháng mở bí cảnh, nửa tháng sau lại chạy đến, kịp à?”

Vân Chỉ Phong đang muốn nói sao không kịp, đột nhiên câm nín.

Hắn nhớ ra hiện tại bọn họ chẳng ai biết ngự kiếm.

Tống Nam Thời còn đang nói: “Ta tính rồi. Đi bây giờ, cưỡi lừa, nửa tháng vừa hay có thể đến.”

Bây giờ Vân Chỉ Phong không nghe nổi hai chữ “Cưỡi lừa” này, phản bác: “Chúng ta có thể thuê một con thiên mã.”

Tống Nam Thời đơ mặt: “Ồ, ngươi bỏ tiền.”

Vân Chỉ Phong: “...”

Hắn thỏa hiệp.

Liên quan đến kiếm tiền, lực hành động của Tống Nam Thời cực mạnh, lập tức lôi kéo Vân Chỉ Phong đi trấn trên hàng sách, tìm một tờ bản đồ được giảm giá do in ấn lỗi.

Giá cả rất rẻ, nhưng chữ viết mơ hồ không rõ, chỗ tốt là nghe nói mới in ra từ ba ngày trước, bí cảnh mới nhất đều có đủ trong đó.

Hai người cố xem bản đồ.

Tống Nam Thời nhíu mày, chỉ vị trí phía nam trên bản đồ, nói: “Chỗ vị trí bí cảnh này có chữ Ngô, không biết là Hắc Ngô hay là Bạch Ngô, nhưng ở nơi này.” Nàng chỉ một chỗ ở hướng bắc: “Vạn Kiếm Sơn ở chỗ này, cho nên bên cạnh Vạn Kiếm Sơn hẳn là Bạch Ngô. Chẳng qua lúc in ấn mất chữ bí cảnh Bạch Ngô, như vậy bí cảnh có một chữ Ngô ở phương nam hẳn chính là Hắc Ngô.”

Vân Chỉ Phong lạnh mặt: “Vì sao chúng ta không mua một bản đồ hoàn chỉnh.”

Tống Nam Thời nhìn hắn như nhìn đứa ngốc: “Đại thiếu gia, loại bản đồ bí cảnh này gần như một tháng đổi mới một lần. Ngươi biết đắt thế nào không?”

Vân Chỉ Phong không biết, cho nên hắn ngậm miệng.

Tống Nam Thời: “Biết bí cảnh Hắc Ngô ở nơi nào không phải được rồi à. Chúng ta chỉ cần dựa theo con đường trên bản đồ đi về hướng nam là được!”

Tống Nam Thời cực kỳ tự tin rời cửa hàng sách.

Hai người cứ theo hướng bản đồ, cùng ngày khởi hành xuất phát đi hướng nam.

Bọn họ đi rồi, tiểu nhị hàng sách tìm tới, nôn nóng nói: “Chưởng quầy, xưởng in ấn bên kia truyền đến tin tức, nói tờ bản đồ in lỗi có vấn đề.”

Chưởng quầy không thèm để ý: “Bản đồ in lỗi có cái nào không có vấn đề.”

Tiểu nhị nôn nóng: “Không phải, xưởng in ấn thử pháp khí in ấn theo cách mới. Ai biết pháp khí không nhạy, tờ bản đồ kia in ngược hướng nam bắc! Nói cách khác, hướng nam trên bản đồ thật ra là hướng bắc!”

Chưởng quầy kinh ngạc.

Hai người vội vàng tìm kiếm.

Sau đó chưởng quầy ngơ ngác nói: “Hỏng rồi, đã bán rồi.”

Lúc này, Tống Nam Thời hoàn toàn không biết đã lấy phải bản đồ ngược đang tung tăng nhảy nhót mà đi.

Vô Lượng Tông.

Nhị sư tỷ và tiểu sư muội từ động phủ của Tống Nam Thời đi ra, nhị sư tỷ cầm tờ giấy, nói: “Tam sư muội nói là đi bí cảnh.”

Tiểu sư muội mất mát: “Muội đã tới chậm.”

Nhị sư tỷ an ủi: “Không sao. Hiện tại mở bí cảnh, quá nửa là bí cảnh Bạch Ngô, chúng ta cũng đi là được rồi.”

Tiểu sư muội sợ xã hội rối rắm một lát rồi gật đầu.

Động phủ của Giang Tịch.

Liễu lão nhân đang không chê phiền kể về việc mình xông qua bí cảnh Bạch Ngô khi còn trẻ với hắn.

Chớp mắt hơn mười ngày qua đi.

Thương Ngô Phái, kẻ thần bí nào đó vì làm cho bí cảnh ràng buộc “Biến số” kia càng chân thật, không cho đối phương chạy đến bí cảnh Bạch Ngô, ngâm mình ở bí cảnh hơn mười ngày, gần như tiêu sạch của cải cuối cùng.

Hắn cảm thấy, hiện tại đại khái đã không có gì sơ suất.

Sau đó, tu sĩ mặt trẻ con kinh hoảng thất thố chạy tới.

“Tôn giả! Không tốt rồi! Ảnh Quỷ tìm cơ hội để lộ phương vị, Tống Nam Thời đã xuất phát!”

Kẻ thần bí rất bình tĩnh: “Bây giờ xuất phát không phải rất tốt à.”

Tu sĩ mặt trẻ con: “Không phải!”

Hắn ta sụp đổ nói: “Bọn họ một đường đi về phía nam! Bây giờ đã sắp đến bí cảnh Bạch Ngô!”

Kẻ thần bí - hơn mười ngày không ra khỏi bí cảnh: “...”

Sắc mặt gã dữ tợn: “Sao bọn họ lại đi bí cảnh Bạch Ngô!”

Biểu cảm tu sĩ mặt trẻ con khó có thể miêu tả: “Ảnh Quỷ nói bởi vì không có tiền nên mua nhầm bản đồ.”

Kẻ thần bí: “...”

Gã nghiến răng nghiến lợi: “Sao ban đầu ngươi không chú ý đến bọn họ!”

Tu sĩ mặt trẻ con khóc không ra nước mắt: “Ta cho rằng bọn họ sẽ đi Truyền Tống Trận hoặc là ngồi thiên mã, ai biết bởi vì không có tiền, bọn họ cưỡi lừa lên đường trước mười ngày. Bây giờ chỉ còn cách bí cảnh Bạch Ngô mấy chục dặm.”

Không có tiền! Không có tiền!

Gã hận! Gã hận vì sao “Biến số” này là đồ quỷ nghèo!

Hơn nữa hiện tại...

Kẻ thần bí quay đầu, nhìn bí cảnh giả do mình đào rỗng của cải làm, phun ra một búng máu.

Tu sĩ mặt trẻ con kinh hãi: “Tôn giả! Tôn giả, ngài tỉnh lại đi!”

Kẻ thần bí nhắm mắt lại.

Sớm thôi, sớm thôi, gã cũng sẽ là quỷ nghèo.