Không ổn rồi.
Là ảo thuật.
Giọng nói của ám vu cơ nhẹ nhàng bay bổng, truyền đến từ phương xa, "Lần đầu tiên gặp nhau, anh ta cũng một lời không hợp là lại phóng kiếm ánh sáng như thế này. Trông rất hung ác."
Cô ta từng gặp Vân Vĩnh Trú?
Vệ Hoàn đột ngột nhớ đến biểu cảm của bà chủ Giác khi nhắc tới Vân Vĩnh Trú hôm trước. Chắc chắn bà cũng đã từng gặp Vân Vĩnh Trú rồi.
Vì sao Vân Vĩnh Trú lại liên quan đến mấy yêu vu này?
Đương lúc cậu đang thất thần, hai con rắn độc màu đỏ sẫm trườn lên chân cậu rồi siết chặt, sau đó nó bỗng hóa thành dây leo hoa, cắm rễ vào lòng đất, khiến Vệ Hoàn chẳng cách nào nhúc nhích nổi. Cậu quay đầu lại, muốn nhắc nhở những người khác, "Các cậu cẩn thận..."
Vậy mà sau lưng cậu không có lấy một bóng người.
"Cô đưa họ đi đâu rồi?" Thanh đao ánh sáng lại lần nữa xuất hiện trong tay Vệ Hoàn. Cậu dốc sức chém đứt dây leo hoa ở dưới chân. Một đường đao được chém xuống, dây leo cứ thế biến thành khối nham thạch bất khả xâm phạm.
Cậu vừa ngước đầu lên thì thấy ám vu cơ đã đến trước mặt. Dây leo không ngừng vươn dài, nâng đỡ cả cơ thể cô, khoảng cách ngày càng rút ngắn. Còn thân thể Vệ Hoàn đều bị dây leo trói chặt, đến cánh tay cũng chẳng thể động đậy.
"Tôi hỏi lại lần nữa, họ đâu mất rồi?"
Khoảng cách được kéo lại gần, mạn che mặt màu đỏ dần để lộ ra gương mặt của cô. Rất xinh đẹp nhưng hai bên mặt đều được cánh hoa che phủ, như mọc lên từ da thịt. Cô chẳng hề mở miệng nhưng giọng nói vẫn quanh quẩn, "Tôi đã bảo họ đang nghỉ ngơi rồi." Tay cô chạm lên ngực Vệ Hoàn, "Đừng kích động. Tôi cho cậu cơ hội để quay về, cậu nên cảm ơn tôi mới phải."
Quả nhiên là cô ta.
Tại khoảnh khắc tay cô dán lên, toàn thân Vệ Hoàn trở nên cứng ngắc.
Cậu kiềm nén cảm xúc của bản thân, đây là lần đầu tiên cậu cách sự thật gần đến vậy. Loại cảm giác này khiến toàn thân cậu không nhịn được rùng mình.
"Bảy năm trước ai đã đến tìm cô để chiêu hồn? Vì sao lại muốn chiêu hồn?"
"Không phải chỉ có một người đến tìm tôi." Cô duỗi tay ôm lấy mặt Vệ Hoàn, đôi mắt không tròng kia dường như có thể nhìn thấu cậu, "Và người muốn chiêu hồn cậu cũng không chỉ có một." Đôi mắt cô chẳng thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, thế nên cô đành dùng đôi tay tái nhợt sờ soạng lên gương mặt Vệ Hoàn rồi lẩm bẩm, "Hình như gương mặt này bị thay đổi rồi."
"Nói cho tôi." Vệ Hoàn nghiến răng.
Ám vu cơ thoáng sững sờ, tiếp đó trên mặt nở rộ nụ cười ngây ngô của một cô bé, "Được nha. Nhưng cậu phải biết, trên thế giới này không có yêu vu nào chịu làm cu li không công."
Ngón tay cô gõ lên cằm Vệ Hoàn, "Cậu muốn dùng thứ gì để giao dịch với tôi đây?"
Giao dịch.
Vệ Hoàn chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm vào ám vu cơ. Cậu thấy cô lại cười, dây leo hoa dưới chân cứ quấn quanh Vệ Hoàn từng vòng một rồi trở lại trước mặt cậu một lần nữa, "Chẳng qua... nhìn bộ dáng bây giờ của cậu, toàn thân còn có cái gì có thể lấy ra để trao đổi?"
Cô ngửi thử, sau đó giơ tay che mặt cười khẽ thành tiếng, "Đến cả yêu khí cũng không phải của bản thân."
Vệ Hoàn trầm giọng hỏi, "Cô muốn thứ gì?"
Ám vu cơ khép đôi mắt trắng dã lại, dường như đang cảm nhận điều gì đó. Một dây leo khô cực kỳ dài trườn ra khỏi ống tay áo màu đỏ của cô, dò xét trên người Vệ Hoàn. Cuối cùng nó dừng lại ở cổ tay cậu.
"Cái này không tồi, là thứ mà tôi thích."
Vệ Hoàn thoáng chốc trở nên cảnh giác, như thể có một sợi dây căng chặt trong lòng bị đứt đoạn, "Cô bị điên à! Không được phép chạm vào vòng tay của tôi!"
Dây leo khô càng trở nên mảnh hơn, gần như muốn chọc vào bên trong khe hở. Ám vu cơ cười cười, giọng điệu đầy ắp sự hoài nghi, "Vòng tay của cậu? Tuy rằng tôi bị mù nhưng vẫn có thể nhận ra xương cốt mà tôi thích nhất."
Ngữ điệu của cô khiến Vệ Hoàn khó chịu không thôi, "Đây là quà cậu được tặng à?"
Cậu muốn trả lời một cách chắc chắn, vậy mà lời nói cứ nghẹn ở cổ họng.
Không có tự tin.
"Có phải hay không thì liên quan quái gì tới cô." Hốc mắt Vệ Hoàn đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng câu từng chữ, "Nếu cô dám động vào nó, tôi nhất định sẽ giết chết cô."
Trong nháy mắt, vòng tay bỗng hóa thành một chùm tia sáng vô cùng sắc bén, chĩa thẳng vào thái dương của ám vu cơ.
"Bây giờ cậu còn cái năng lực này hay không, tôi không chắc lắm." Trên mặt ám vu cơ chẳng có chút sợ hãi nào mà trái lại còn chớp mắt cực kỳ ngây ngô, "Nhưng nếu cậu giết tôi thì cậu mãi mãi chẳng thể biết được sự thật bảy năm về trước." Nói đoạn, cô xoay người, đưa lưng về phía Vệ Hoàn, "Cậu đoán xem ai đã đến. Đoán đúng được một người, tôi sẽ nói cho cậu biết cái giá đắt mà người đó đã trả là gì."
Chùm tia sáng biến mất, quay về cổ tay Vệ Hoàn. Dây leo hoa quấn dần đến tận cổ khiến cậu khó lòng hô hấp.
Ám vu cơ quay đầu, "Cậu nói nhanh lên đi, thời gian không còn nhiều đâu."
Vệ Hoàn nhíu mày, cậu phát hiện lớp váy của ám vu cơ lóe lên tia sáng kỳ lạ, vầng hào quang này rất đỗi quen thuộc.
[Chỉ cần có chiếc vảy cá này, mọi người có thể tự do di chuyển dưới đáy biển.]
Cậu bừng tỉnh từ trong cơn hoảng hốt.
"Bất Dự?"
Hình như ám vu cơ không ngờ cậu sẽ đưa ra đáp án này. Bờ mi dài màu đỏ sậm khẽ ngước lên, dây leo ở dưới chân cô sinh trưởng và kéo dài một cách bất thường, cuối cùng biến thành một chiếc ghế dựa. Cô xoay người ngồi lên đó, lười biếng dựa vào lưng ghế, "Hóa ra cậu vẫn còn nhớ đến một bán yêu đào tim móc phổi vì cậu." Cô khảy nhẹ mạn che mặt của bản thân, "Đoán đúng một người rồi đó, muốn biết anh ấy đã làm gì cho cậu không?"
Đúng thật là Tô Bất Dự.
Vì sao cậu ấy lại tới đây?
Suy nghĩ của Vệ Hoàn rối loạn như mớ bòng bong, cậu chẳng thể tin được lời nói thốt ra từ miệng yêu vu này. Đến cả thân thể thật sự mà cô cũng không cho hiện ra, chỉ dùng ảo thuật để giằng co với cậu. Có lẽ cô đang nói dối, có lẽ vốn dĩ Tô Bất Dự chưa từng tới đây.
"Cậu sợ mình biết sự thật phải không?" Giọng nói của ám vu cơ chậm rãi gõ vào lòng cậu.
"Cậu sợ phải biết có người đã trả một cái giá quá đắt vì cậu, cậu sợ trái tim yếu ớt này sẽ sinh lòng áy náy với người ta, thậm chỉ bởi vì áy náy và biết ơn mà chẳng thể nào từ chối người ta được."
Rõ ràng chỉ là một người xa lạ.
Rõ ràng không biết thứ gì cả.
"Cô ăn nói bậy bạ gì đó?" Lồng ngực Vệ Hoàn bắt đầu dao động dữ dội. Những sợi dây leo kia sắp sửa bao trùm toàn thân cậu, từ cổ kéo dài lên tận mặt, khiến cậu không nhịn được phải thở đứt quãng.
"Tôi nói sai sao?" Ám vu cơ nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng điệu bình tĩnh nhưng từng từ đều xuyên thẳng vào tim, "Cậu dám thề cậu sẽ không vì cảm động và biết ơn mà yêu thích một người không?"
Bỗng dưng Vệ Hoàn có cảm giác cổ tay mình trở nên nóng rực.
Những lời này thiêu đốt trong lòng cậu.
Bóng dáng của Vân Vĩnh Trú chợt xuất hiện trước mắt. Từ lúc sống lại đến giờ, dường như hắn vẫn luôn bên cạnh cậu.
Vì hắn đã vươn tay khi cậu rơi xuống đáy vực sâu mà cậu cảm động, vì lần nào hắn cũng xuất hiện đúng lúc mà cậu thấy biết ơn.
Thật sự giống như lời cô nói ư...
Dây leo siết chặt lấy cổ cậu, không khí trở nên loãng dần. Cậu có cảm tưởng rằng ý thức của bản thân đang lơ lửng trên điểm giới hạn nào đó, đến nỗi cậu sắp rơi vào hôn mê.
Giọng nói của ám vu cơ vẫn cứ quanh quẩn bên tai.
"Có vẻ người mà cậu đang nghĩ đến bây giờ không phải Tô Bất Dự đâu nhỉ?"
Bất Dự...
Vệ Hoàn cố gắng giãy giụa nhưng không đường tránh thoát, "Cô... Cô đã làm gì Bất Dự?"
Sắc mặt ám vu cơ trở nên lạnh lùng, "Tôi thấy buồn thay anh ấy." Dứt lời, cô khom lưng, ngón tay chạm vào một đóa hoa nhỏ đang nở rộ trên dây leo, "Tôi thấy buồn thay cho tất cả các cậu."
"Cô! Rốt cuộc là cô..." Cánh tay cậu không thể thoát khỏi dây leo nhưng vẫn có thể triệu hồi vô số thanh kiếm ánh sắc vàng.
Ám vu cơ khẽ cười, "Đến giờ rồi."
Cô quay người, chiếc váy đỏ được điểm xuyết bởi vảy cá lấp lánh ánh sáng nhạt nhòa. Thấy cô muốn bỏ đi, Vệ Hoàn nhắm mắt lại, dùng ý niệm mạnh mẽ nhất điều khiển kiếm ánh sáng lao về phía cô, "Cô không được đi... Cô phải nói rõ cho tôi biết!"
Ngàn vạn thanh kiếm ánh sáng đâm vào cơ thể ám vu cơ, tất cả dây leo ngừng sinh trưởng.
Cô gái bị hàng ngàn thanh kiếm đâm trúng xoay người, nói một câu cuối cùng.
"Cậu nên tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng rồi."
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
Kiếm ánh sáng được rút ra, trước mắt Vệ Hoàn chợt bùng lên luồng sáng mãnh liệt, rực rỡ như ban ngày. Không thể nghe được, cũng chẳng thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
Ý thức dần được rót vào thể xác này, mí mắt nặng trĩu khẽ động đậy. Vệ Hoàn mở mắt ra, trước mặt là khung cảnh tối tăm.
"Vệ Hoàn! Ăn cơm thôi!"
Bỗng dưng cậu giật mình tỉnh giấc, ý thức hoàn toàn tỉnh táo.
Một quyển sách trượt xuống khỏi mặt nhưng cậu chẳng đỡ lấy, nó cứ thế rơi lên nền đất. Vệ Hoàn lập tức ngồi thẳng dậy, bên tai vang lên tiếng chim bồ câu hoảng hốt, vỗ cánh phành phạch bay đi xa. Cậu ngơ ngác quay đầu lại, đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là vườn hoa thân quen đến mức dẫu có nhắm mắt lại cậu cũng có thể tưởng tượng ra từng cây hoa ngọn cỏ, hai cây Tịnh Đế thụ lâu đời vẫn còn to khỏe, và chiếc xích đu ba làm cho cậu.
Cậu ngồi trên xích đu, đong đưa qua lại.
Đây là tầng lầu giữa không trung của tộc Cửu Phượng.
"Đi ăn cơm! Mau xuống đây!"
Giọng nói của mẹ lại vang lên lần nữa. Vệ Hoàn nhảy xuống khỏi xích đu, bước từng bước trên thảm cỏ quen thuộc, đi qua vườn hoa nằm bên cạnh.
Cậu đứng giữa vườn hoa nhỏ lơ lửng giữa tầng không, cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy được mẹ mình. Vẫn là người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp, một tay cầm vá cơm, tay khác che trước mắt, chắn bớt ánh mặt trời, "Con mà không chịu xuống nữa là mẹ bay lên, dùng vá cơm đập con đó."
Chẳng rõ tại sao Vệ Hoàn bỗng dưng rơi nước mắt.
"Sao vậy con? Đói đến choáng luôn à?" Mẹ vẫy tay, "Được rồi, mẹ không đánh con nữa, mau xuống đây. Ba con sắp về rồi."
Cậu chưa từng ngờ được mình lại có cơ hội ăn cơm cùng ba mẹ như thế này thêm lần nữa.
Mẹ gắp một đũa thức ăn đầy ụ, bỏ vào trong chén Vệ Hoàn, "Con lén ngủ nướng ở trên kia đúng không? Sao nhìn ngờ nghệch thế này."
Ba trêu chọc bảo, "Chắc chắn là thế rồi. Mấy cuốn sách rơi rụng trên thảm cỏ kia, 80% là do con trai em lấy để phủ lên mặt ngủ rồi làm rơi."
"Bộ không phải con anh chắc." Bà dùng đũa gõ nhẹ lên đũa của ba Vệ, khiến cho thức ăn mà ông vừa gắp rớt về chỗ cũ. Bà oán trách nói, "Sau này hai ba con anh không được phép vào vườn hoa nữa. Khó khăn lắm em mới có ngày nghỉ phép, mà chín phân thân cũng chẳng đủ để dọn dẹp vệ sinh."
"Nghe thấy chưa, mẹ con đang ngấm ngầm ám chỉ đấy." Ba Vệ liếc mắt ra hiệu với Vệ Hoàn, "Con cũng vậy, con cũng nên phân ra chín bản sao giúp mẹ con đi. Nhầm, tám thôi, chừa lại một bản để chơi cờ tướng với ba."
Nói đoạn, ba Vệ hơi ngừng lại, quơ tay trước mặt Vệ Hoàn, "Con yêu, con sao vậy? Sao cứ đờ người nhìn ba mẹ chăm chú thế?"
Mẹ Vệ cũng phát hiện có gì đó không ổn, "Con ngủ đến khờ luôn rồi hả."
Hốc mắt Vệ Hoàn cay xè, chóp mũi cũng đau nhức, cậu cố gắng chịu đựng, "Con... Con thật sự chỉ mới ngủ một giấc thôi ạ?"
"Anh nhìn nè." Mẹ Vệ gõ lên thành chén của ba Vệ, "Thừa nhận rồi."
Ba Vệ thoáng ngờ vực, "Chứ không thì sao? Ngủ hai giấc à?" Có lẽ ông cũng cảm thấy kỳ lạ, nói đến mức tự mình bật cười, "Ăn cơm, ăn cơm đi, lát nữa chúng ta cùng tổng vệ sinh. Chín mẹ, chín con, cộng thêm một ông ba của con nữa. Ba không tin là quét không sạch được."
"Hai ba con anh làm việc chẳng nghiêm túc tí nào. Nhiều người thì có ích gì, lần nào làm cũng như đang đùa giỡn."
Vệ Hoàn cúi đầu, nỗ lực nhét đồ ăn vào trong miệng, nước mắt cũng lặng lẽ rơi. Cậu có cảm giác dường như đã rất lâu rồi không được ăn cơm mẹ nấu, cũng đã rất lâu rồi chẳng được nhìn thấy hai người trêu chọc nhau trước mặt mình. Rõ ràng xưa kia cậu ghét nhất là phải nghe hai người lải nhải lúc ăn cơm nhưng vào giây phút này đây, khi nó được tái hiện lần nữa, cậu lại cảm thấy quý giá vô cùng.
"Phải rồi." Ba Vệ ngẩng đầu, "Hồi nãy lão Dương mới tìm ba, nhờ ba nói với con là chú đi công tác về rồi. Con ăn cơm xong thì ghé qua nhà Tất Phương một chuyến. Đúng rồi, con nhớ mang theo yêu trà hôm qua ba đem về qua đó, dắt cả nhóc Tê Khuyển kia nữa, tặng cho em gái Tiểu Linh của con."
Huấn luyện viên Dương...
Vệ Hoàn hấp ta hấp tấp nuốt thức ăn trong miệng, "Ba, hôm nay là năm bao nhiêu?"
Mẹ Vệ vươn tay, sờ lên trán Vệ Hoàn rồi lẩm bẩm tự nói, "Làm mẹ sợ chết khiếp, còn tưởng con lên cơn sốt rồi chứ." Dứt lời, bà duỗi ngón tay chọt chọt trán cậu, "Không có sốt mà cứ nói mấy lời mê sảng."
"Ngày nào cũng nằm nhà chơi nên lú lẫn luôn hả, ngày tháng mà không nhớ là sao." Ba Vệ lắc đầu, "Đúng lúc, chiều nay qua tìm lão Dương, để chú ấy dạy con cách chiến đấu. Sắp khai giảng đến nơi rồi, con nên hồi tâm đi. Ba nghe bảo Dương Thăng vì kỳ thi tuyển sinh mà huấn luyện tại nhà lâu rồi. Từ hôm nay trở đi con qua học chung với thằng bé."
Kỳ thi tuyển sinh...
Vệ Hoàn đứng phắc dậy, rời khỏi bàn ăn, đi đi lại lại khắp nơi, dường như đang tìm gì đó.
"Thằng nhóc này bị gì vậy..." Mẹ Vệ nhỏ giọng hỏi.
Ba Vệ cũng không rõ nguyên do, nhún vai, "Có khi là do áp lực quá lớn?"
"Anh đừng thúc giục thằng bé nữa."
Cuối cùng, sau khi tìm kiếm khắp nơi, Vệ Hoàn nhìn thấy một con dao phay trong phòng bếp. Câu giơ nó lên trước mặt mình, trong ảnh phản chiếu trên tấm kim loại, cậu thấy được khuôn mặt của bản thân.
Là khuôn mặt đã lâu không gặp, và cả cửu chuyển phong văn trên xương quai xanh của cậu nữa.
Mẹ Vệ theo cậu vào phòng bếp, thấy con trai mình cầm dao phay thì hoảng hốt, nhanh chóng chạy đến giật lại, "Con làm cái quái gì vậy. Không muốn đi thì thôi, nói chuyện đàng hoàng chứ mắc gì lại xách dao."
Vệ Hoàn quay người lại, nhìn thẳng vào mặt mẹ mình, "Mẹ ơi, đánh con một cái đi."
"Đánh con?" Bà thoáng sững sờ, sau đó nở nụ cười lúng túng, "Có phải con đang giận mẹ không? Mới nãy mẹ chỉ nói giỡn thôi, mẹ sẽ không lấy vá cơm đánh con đâu. Con nghĩ đi, đã bao giờ mẹ..."
Vệ Hoàn cầm lấy tay bà, kéo đến trước mặt mình, "Mẹ đánh con cái đi."
Nghe thấy giọng nói của cậu mang theo cả tiếng nức nở, tuy mẹ Vệ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng bà đành phải nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ hai phát lên đầu Vệ Hoàn, "Được được được, đánh rồi đánh rồi. Con cảm nhận được chưa?"
Vệ Hoàn kiềm chế sự cay xè trên chóp mũi, nặng nề gật đầu.
Cảm nhận được rồi.
"Đi thôi đi thôi, đi ăn cơm."
Cậu cũng chẳng biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra nữa nhưng hiện tại ba mẹ cậu thật sự tồn tại. Họ có thể nói, có thể cười, có thể quét dọn nhà cửa chung với cậu. Ba cậu vẫn sẽ dùng cơn gió để trêu chọc mẹ như ngày xưa, sau đó, mẹ lại phân ra rất nhiều bản sao, tụng kinh cho ba nghe. Mà cậu thì giống như ngọn cỏ đầu tường, lúc thì làm nũng với mẹ, lúc lại đứng cùng chiến tuyến với ba.
Mỗi một cái chạm đều rất đỗi chân thật, từ đầu ngón tay đến trái tim, đều là thật.
(Bản edit chỉ được đăng tại vienkeonho1103.wordpress.com và w.a.t.t.p.a.d vienkeonho3018)
"Mày nói mày ngủ mơ á?" Dương Thăng nâng tay lên, một trận gió thoảng qua, đẩy cánh cửa bên cạnh huyền quan mà Vệ Hoàn chưa đóng kỹ sập lại. Anh vừa định bước lại đây thì nhóc Tê Khuyển mà Vệ Hoàn dắt theo lại nhào về phía anh sủa gâu gâu, làm anh sợ tới mức lùi về sau mấy bước, giọng điệu khi nói chuyện cũng yếu ớt hẳn, "Mơ, mơ thấy gì?"
Vệ Hoàn thả đồ xuống, đổi giày. Cậu vừa định kể chuyện thì bé Linh lạch bà lạch bạch chạy ra khỏi phòng, ôm lấy chân Vệ Hoàn. Em ngước cái đầu bé xinh lên, ngọt ngào gọi cậu, "Anh Hoàn Hoàn ơi, sao lâu rồi anh không ghé qua nhà tụi em, anh hổng nhớ bé Linh hở?"
Thấy em như thế, chẳng biết vì sao Vệ Hoàn lại thấy hơi buồn bã, "Tất nhiên là nhớ em rồi." Cậu khẽ kéo bím tóc của Dương Linh, "Ngoan, đây là quà anh tặng em nè. Em mau ôm nó đi."
"Cún con!" Đôi mắt Dương Linh sáng lấp lánh. Em kéo bé Tê Khuyển vào lòng mình, vui vẻ nhảy cẫng lên, "Cảm ơn anh Hoàn Hoàn."
"Mau dắt nó về phòng em đi." Dương Thăng đang nấp ở một bên lắc đầu thở dài, "May mà sắp khai giảng rồi, chứ không ngày nào tao về nhà cũng gặp chó. Nói không chừng hôm nào đó nó còn nhào lên người tao." Anh ngồi phịch xuống ghế sofa, cầm một trái Đan Quả lên, ném thẳng vào ngực Vệ Hoàn, "Ê, mày vẫn chưa kể xong đâu, giấc mơ ấy."
Vệ Hoàn nhận lấy Đan Quả, cầm trong tay, "Phải ha, giấc mơ. Nó là một giấc mơ cực kỳ dài."
Cậu ngồi xuống bên cạnh Dương Thăng, thả Đan Quả lên dĩa đựng trái cây, "Kể ra thì có hơi đáng sợ."
Dương Thăng cắn một miếng thật to, giọng nói không mấy rõ ràng, "Đáng sợ đến mức nào vậy? Chẳng nhẽ mày mơ thấy mày chết à?"
Vệ Hoàn sững sờ mất một giây rồi cúi đầu cười rộ lên.
"Đúng thế, tao mơ thấy mình chết rồi."