Tuy nói là khu nhà ở cũ, nhưng mà phòng ngủ cũng không tệ lắm, đồ dùng trong nhà cái gì cũng đầy đủ hết.
Lúc trước khi Vân Hạ dọn đến, bên trong phòng cũng đã rất sạch sẽ rồi. Căn hộ này có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh đã đầy đủ cho cuộc sống sinh hoạt của Vân Hạ.
Vân Hạ liếc mắt nhìn Hạ Tà, hận không thể vác hắn ném xuống lầu.
Căn nhà này luôn luôn sạch sẽ, tuy Vân Hạ lớn lên xấu xí, nhưng lại rất siêng năng, lại ưa sạch sẽ, không hề ở bẩn như mọi người vẫn nghĩ.
Quẳng cặp sách qua một bên, Vân hạ theo trí nhớ đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra.
“Mì tôm, mì tôm, vẫn là mì tôm…”
Vân Hạ nói thầm một câu: “A! vẫn còn có que cay…”
Không có rau dưa, cũng không có thịt…Còn cơm? Đương nhiên là không có rồi. Sữa thì sao? Có thể có sao?
Trong tủ lạnh toàn là mì tôm…À không, còn có dưa chua và giăm bông, nhưng mì tôm vẫn là chủ yếu…
Vân Hạ thở dài một hơi, không ngăn được cái bụng đang kêu của mình, xem ra chỉ có thể ăn tạm mì tôm để xoa dịu cơn đói.
Nguyên thân quả thực rất chăm chỉ, nhưng sự chăm chỉ này lại không được thể hiện trong việc nấu nướng của cô ấy.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, cô hầu như chỉ ăn mì tôm, nên bây giờ ăn mì tôm cũng thấy bình thường như ăn cơm vậy.
Đột nhiên, Vân Hạ tìm được một khối tròn tròn, nâu nâu từ trong góc tủ lạnh. Là trứng gà!
Một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Vân Hạ, cuối cùng trong lòng cô cũng thấy được an ủi phần nào.
Cũng may, cuối cùng cũng có chút đồ để bổ sung dinh dưỡng.
Mì tôm với trứng chiên, nghĩ rằng mùi vị chắc cũng không đến nỗi tệ, Vân Hạ liền vui vẻ bật bếp lên chiên trứng và nấu mì, chẳng mấy chốc căn bếp liền trở nên thơm ngào ngạt.
Vân Hạ bưng món trứng chiên và mì tôm ra bàn, thấy Hạ Tà vẫn còn đang ngồi trên sô pha xem tài liệu, liền nhíu mày, tên thần xui xẻo này sao còn chưa chịu đi?
“Hạ Tà, anh còn ở nhà tôi làm gì?”
Hiển nhiên, cô đã quên, Hạ Tà mới là chủ nhà thật sự.