Trọng Sinh Vi Quan

Chương 473: Đàm phán quảng cáo




Hứa Lập nhớ lại chuyện cũ không khỏi cảm thấy ngọt ngào nhưng nghĩ tới sự thật đau khổ bây giờ, hắn không biết nên đối mặt với Lữ Tĩnh như thế nào.

Mãi tới khi Lý Tân chạy tới gõ cửa toilet, Hứa Lập mới đành phải thu tâm trạng lại mở cửa. Lý Tân đầu đầy mồ hôi nói:

- Túc tử, ông làm gì ở trong đó vậy, ra mau.

- Sao vậy?

Hứa Lập hơi giật mình khi nhìn bộ dạng của Lý Tân, hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì.

- Tiểu Huệ nhất định đòi đi bộ, tôi khuyên không được, ông mau đi khuyên cô ấy giúp tôi.

Hứa Lập cố gượng cười nói.

- Được rồi, tôi còn tưởng chuyện gì lớn nữa. Tiểu Huệ giờ đi dạo cũng là một cách tập luyện, có vấn đề gì đâu.

Mặc dù Hứa Lập nói thế nhưng hắn vẫn bị Lý Tân kéo ra khỏi nhà. Lúc này Tiểu Huệ đang được Lữ Tĩnh dìu đi bộ trong vườn.

- Ông nói trời lạnh như thế này mà Tiểu Huệ cứ đòi ra ngoài là sao.

Lý Tân vừa nói nhưng lại phát hiện Hứa Lập nhìn chằm chằm vào Vương Huệ và Lữ Tĩnh, đối phương căn bản không nghe mình nói gì.

Hứa Lập nhìn Lữ Tĩnh như một nàng tiên dìu Tiểu Huệ, hắn không khỏi nhớ lại cảnh Lữ Tĩnh mang thai năm nào. Đặc biệt là mùa đông khi ánh mặt trời chiếu xuống càng làm cô đẹp hơn. nụ cười của Lữ Tĩnh lúc này làm Hứa Lập nhớ cảnh ăn nào.

Lữ Tĩnh cũng như phát hiện có người nhìn mình. Cô quay đầu tìm kiếm thì phát hiện Hứa Lập đang ngẩn ra. Cô mỉm cười, Hứa Lập lập tức thấy cơn gió xuân ùa tới, cảm thấy như trăm hoa đua nở.

Lý Tân cũng chú ý điểm gian tình của hai người này. Hắn kéo Hứa Lập lại nhỏ giọng nói:

- Ông không được rồi, tôi bảo ông tới khuyên Tiểu Huệ, ông lại chú ý tới Lữ Tĩnh là sao? Ông đã quên mình là người có chủ rồi ư?

Câu nói này của Lý Tân đã cảnh cáo Hứa Lập. Đúng vậy, mình còn có thân phận là hôn phu của Phạm Ngọc Hoa. Nếu mình trêu vào Lữ Tĩnh thì cuối cùng mọi người sẽ ra sao?

Hứa Lập cúi đầu nói với Lý Tân.

- Tôi tới Cctv, ông chăm sóc tốt cho Tiểu Huệ đó.

Lý Tân khó hiểu nhìn Hứa Lập nhưng thấy mặt đối phương hơi tái. Y thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói đúng, Hứa Lập có ý gì với Lữ Tĩnh sao?

- Ừ, tôi gọi giám đốc bộ phận truyền thông của tập đoàn đi với ông, ông đi làm việc đi.

Lý Tân biết Hứa Lập ở đây cũng không giúp gì được mình, nếu đúng như mình nghĩ thì có khi còn nguy to khi để Hứa Lập và Lữ Tĩnh ở cạnh nhau lâu.

Hứa Lập tiến lên chào Vương Huệ rồi cùng Craig Gert rời đi. Ngoài Lý Tân thì Vương Huệ và Lữ Tĩnh đều không rõ sao Hứa Lập phải đi gấp như vậy.

Có Lữ Tĩnh ở đây, Lý Tân cũng không thể nói thật với Vương Huệ. Hắn đành phải nói giấu giúp Hứa Lập.

- Hứa Lập đi gấp về việc quảng cáo của công ty Shunin trên Cctv, dù sao cũng quan hệ tới sự phát triển kinh tế của Vọng Giang bọn họ. Hơn nữa anh nghe nói thời gian gần đây luôn có người nhằm vào Hứa Lập.

Lữ Tĩnh nghe xong không để ở trong lòng, cô tiếp tục dìu Vương Huệ. Theo cô thấy mình và Hứa Lập chỉ như hai người qua đường mà thôi. Cô mặc dù không biết thân phận của Hứa Lập nhưng có thể là huynh đệ với Lý Tân thì không thể nào có quan hệ gì với mình rồi. Nhưng trong lòng cô cũng có chút ấn tượng với cái tên Hứa Lập này.

Hứa Lập vội vàng ra khỏi biệt thự của Lý Tân, hắn dẫn Craig Gert đến gặp mặt giám đốc truyền thông tập đoàn Huệ Tân – Điền Lăng Tuyết, ba người cùng tới Cctv.

Hứa Lập và Craig Gert lần này tới Cctv chính là muốn đưa tiền cho bọn họ, lại có Điền Lăng Tuyết vốn thường xuyên có quan hệ với Cctv làm cầu nối nên Hứa Lập và Craig Gert thuận lợi gặp được một vị phó giám đốc của Cctv, buổi trưa cũng mời mấy vị lãnh đạo liên quan ăn cơm tại nhà hàng nổi tiếng Bắc Kinh, qua đó hợp đồng quảng cáo về cơ bản đã được xác định. Mỗi ngày trên các kênh sóng của Cctv ít nhất quảng cáo 10 lần cho nội thất Shunin. Chỉ là do bây giờ nội thất Shunin còn chưa có đoạn quảng cáo nào tốt nên cuối cùng quyết định thời gian chiếu trên Cctv là vào tháng sau.

Điền Lăng Tuyết trước khi đi đã nhận được điện của Lý Tân, yêu cầu cô phối hợp tốt với Hứa Lập, dù bọn họ có yêu cầu gì cũng cần thỏa mãn. Cho nên khi Điền Lăng Tuyết nghe nội thất Shunin còn chưa có đoạn phim quảng cáo nào liền đề nghị.

- Anh Hứa, nếu có thể thì tôi sẽ giới thiệu mấy vị đạo diễn và ngôi sao nổi tiếng với ngài.

Craig Gert có hai bằng tiến sĩ khi nói đến vấn đề kinh tế thì y rất thông thạo. Đối với đề nghị của Điền Lăng Tuyết, y lập tức kêu lên:

- Nội thất Shunin chúng tôi là thương hiệu có tiếng ở Anh, sản phẩm tập trung chính vào thị trường cao cấp. Dùng diễn viên Trung Quốc là không thể hiện được sự xa hoa, cổ điển của nội thất Shunin chúng tôi. Cho nên tôi đề nghị mời ngôi sao nổi tiếng ở Anh, cũng mời đạo diễn người Anh làm đoạn quảng cáo này, làm cho mọi người biết được sức mạnh của nội thất Shunin chúng tôi.

Hứa Lập gật đầu nói:

- Không sai, nội thất Shunin có ưu thế này cần phải tận dụng thật tốt. Craig Gert, anh nên lập tức về Anh tìm chủ tịch Vu Lượng. Y khá quen với các ngôi sao giải trí Anh, để y giúp thì tôi nghĩ nhất định có thể làm ra một đoạn quảng cáo có chất lượng.

Craig Gert đồng ý ngay.

- Đúng thế, tối nay tôi sẽ bay về Anh, cố gắng trong thời gian ngắn nhất sẽ làm ra một đoạn quảng cáo kinh điển, nếu như có thể một lần được kiểm duyệt xong là tốt nhất.

Tối cùng ngày Craig Gert chào tạm biệt Hứa Lập, y lên máy bay bay về Anh. Mà Hứa Lập lại ở trong phòng vip ở một khách sạn trực thuộc tập đoàn Huệ Tân.

Hơn 3h sáng Hứa Lập vừa mới ngủ được một lúc thì máy điện thoại đổ chuông. Hắn giật mình cầm lấy thấy là Lý Tân gọi tới. Lý Tân báo Vương Huệ thấy đau bụng bây giờ đã đưa tới bệnh viện, bác sĩ nói Vương Huệ sắp sinh.

Cũng may mấy ngày này cũng trong thời kỳ sinh của Vương Huệ nên Lý Tân đã chuẩn bị hết mọi thứ. Ngoài việc mời Lữ Tĩnh tới chăm sóc cho Vương Huệ, hắn còn gọi điện cho bệnh viện tốt nhất ở Bắc Kinh làm thủ tục nhập viện cho vợ.

Sau khi Hứa Lập cùng Craig Gert rời đi, Vương Huệ đi dạo một lúc rồi ăn tối và đi nghỉ. Lát sau cô thấy bụng hơi đau, Lữ Tĩnh kiểm tra qua rồi cho biết Lữ Tĩnh sắp sinh, cô bảo Lý Tân lập tức đưa Vương Huệ tới bệnh viện, tới bệnh viện không lâu Vương Huệ được đưa ngay vào phòng sinh.

Khi Hứa Lập tới bệnh viện, Lý Tân đã được đưa vào phòng được gần nửa tiếng. Bố mẹ Vương Huệ, Hạng Long và Tề Lộ Oánh cũng đã chạy tới. Mọi người ở ngoài không ngừng nhìn vào trong đợi tin tức.