Trọng Sinh Vi Quan

Chương 373: Kiểm tra toàn thị xã




Giang Thịnh Nguyên nói xong, Hứa Lập gật đầu nói:

- Vậy là tốt. Cục trưởng Triệu, anh sau khi tìm được những hành khách kia lập tức đưa bọn họ tới bệnh viện truyền nhiễm. Nhưng anh phải nói rõ với nhân viên là không thể coi những hành khách đó là tội phạm, đó là quần chúng nhân dân bình thường, thái độ không được thô bạo, càng không thể ra tay, nhất định phải nói rõ chính sách với bọn họ,phải nói với bọn họ đây không chỉ là chịu trách nhiệm với chính bọn họ mà còn vì sự an toàn của người nhà, quần chúng nhân dân toàn Vọng Giang. Cục trưởng Giang, anh phải lập tức bố trí nhân viên y tế chuẩn bị tiếp nhận hành khách, nếu nhân viên y tế không đủ thì triệu tập từ các bệnh viện khác. Chánh văn phòng Nhâm, anh cần phối hợp các ban ngành liên quan để chuẩn bị tốt công tác đảm bảo hậu cần cho nhiệm vụ y tế và quần chúng bị cách ly, phải đảm bảo bọn họ ăn ngon, mặc ấm, ở tốt, phải đảm bảo nhu cầu thuốc, giải trí của bọn họ, phải để bọn họ yên tâm, để người nhà bọn họ yên tâm.

Triệu Quốc Khánh, Giang Thịnh Nguyên cùng với Nhâm Minh Sơn vội vàng gật đầu, ba người lập tức lấy máy gọi điện cho nhân viên làm theo chỉ thị của Hứa Lập.

Hứa Lập kiểm tra qua công tác ở nhà ga rồi lại cùng những người khác chạy tới bệnh viện truyền nhiễm. Dù sao tai nghe là hư, mắt thấy là thật, không tận mắt thấy thì Hứa Lập không yên tâm.

Trước khi lên xe Hứa Lập đặc biệt gọi Giang Thịnh Nguyên ngồi xe với mình. Hắn đến Vọng Giang chưa lâu nên không rõ về bệnh viện truyền nhiễm kia, hắn muốn nhân lúc ngồi xe nghe Giang Thịnh Nguyên giới thiệu tình hình.

Nhưng Giang Thịnh Nguyên vừa nói được một câu thì máy điện thoại của Hứa Lập đã vang lên. Hứa Lập nghe xong vẻ mặt từ vui chuyển sang buồn. Giang Thịnh Nguyên ở bên thấy thế cũng dừng giới thiệu. Y nhìn lãnh đạo đang nhíu mày là biết có chuyện, y nhỏ giọng nói:

- Thị trưởng Hứa, hay là tôi xuống trước, đợi tới nơi tôi giới thiệu tình hình với ngài.

Hứa Lập lắc đầu nói.

- Không cần, không có gì, là bạn tôi gọi, có lẽ là nghe nói Vọng Giang có tình huống nên gọi tới hỏi.

Thì ra người gọi tới là Kế Xuân Mai, cái này bảo sao không làm khó Hứa Lập.

Cũng may Kế Xuân Mai mặc dù tuổi không lớn nhưng cũng vào nhà nước vài năm, nghe thấy Hứa Lập “alo” là cô biết lúc này Hứa Lập không quá thích hợp nghe điện.

Kế Xuân Mai nhỏ giọng nói:

- Bên cạnh anh có người không?

- Có, có việc gì ư?

- Không có gì, tôi nghe nói Tùng Giang đã xuất hiện người nhiễm Sars, hơn nữa trên chuyến tàu cùng đi có hành khách xuống ở Vọng Giang, anh chắc đang bận về việc này?

- Ừ.

- Anh, anh phải cẩn thận đó, Bảo Bảo đợi anh về chơi cùng.

Sau đó Hứa Lập nghe thấy giọng nói ngọng nghịu của con: “Bố”

Tiếng bố làm Hứa Lập rất kích động, hắn không để ý tới Giang Thịnh Nguyên ngồi bên mà mở miệng dặn Kế Xuân Mai.

- Cô cũng nhất định phải chú ý, đặc biệt trong nhà còn có em nhỏ, nhất định phải chú ý vệ sinh, tuyệt đối không được dẫn tới nơi đông người. Mấy hôm nay nếu cơ quan không có việc thì xin nghỉ cũng được.

- Ừ, biết rồi, anh làm việc đi.

Nghe Hứa Lập dặn, Kế Xuân Mai không khỏi thấy ấm áp.

Hứa Lập bỏ máy rồi không có tâm trạng nghe Giang Thịnh Nguyên báo cáo tiếp. Giang Thịnh Nguyên thấy vậy cũng không dám nhiều chuyện. Xe rất nhanh tới bệnh viện truyền nhiễm.

Xe vừa dừng lại, Giang Thịnh Nguyên vội vàng mở cửa xuống xe trước tiên. Ngồi trên xe có vài phút mà Giang Thịnh Nguyên cảm thấy như là mấy năm trời. Y mặc dù đã thấy Hứa Lập lúc nổi giận trông rất đáng sợ, nhưng y không ngờ lúc Hứa Lập trầm ngâm càng làm mình sợ hãi hơn. Vừa nãy điều hòa trong xe đã bật ở mức cao nhất mà lưng áo Giang Thịnh Nguyên vẫn ướt.

Giang Thịnh Nguyên xuống xe không kịp lau mồ hôi đã phải chạy sang phía bên kia mở cửa xe cho Hứa Lập. Hứa Lập xuống xe, Giang Thịnh Nguyên còn cẩn thận đi sau Hứa Lập nửa bước và cùng lãnh đạo tiến vào cổng bệnh viện truyền nhiễm.

Mọi người đi một vòng quanh đây liền nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ ngoài vọng vào. Một xe cấp cứu 120 nhanh như chớp lao vào cổng bệnh viện truyền nhiễm.

Giang Thịnh Nguyên thấy vậy liền biết đã tìm được hành khách trong chuyến tàu đêm qua, y bước lên nói với Hứa Lập.

- Thị trưởng Hứa, bây giờ bệnh nhân đã được đưa tới, chúng ta về thôi. Dù sao còn chưa trải qua quan sát nên rất nguy hiểm.

Hứa Lập không phải người không biết thực tế, chuyện chuyên môn giao cho người có chuyên môn xử lý là được, mình không cần lấy tính mạng ra đùa giỡn. Lại nói dù mình không để ý nhưng nhìn vẻ mặt tái nhợt của những người cùng đi là hiểu bọn họ muốn lập tức rời khỏi nơi này.

- Được, vậy chúng ta về trước, chẳng qua nơi đây phải làm tốt công việc, đặc biệt là nhân viên y tế phải chú ý đề phòng, không được sơ suất.

- Xin thị trưởng yên tâm, chúng tôi nhất định xử lý tốt.

Giang Thịnh Nguyên và lãnh đạo bệnh viện truyền nhiễm trả lời.

Hứa Lập không về nhà mà về lại văn phòng. Vọng Giang đang trong thời kỳ chống bệnh Sars, Hứa Lập không thể thả lỏng mình. Hơn nữa hắn vừa nãy còn yêu cầu Triệu Quốc Khánh trước khi tìm được hết 216 hành khách xuống Vọng Giang thì đối phương cứ một tiếng phải gọi điện báo cáo cho mình một lần, cần phải trong thời gian ngắn nhất đưa tất cả số hành khách này tới khu vực cách ly.

Khắp các con phố, các xã, thị trấn của Vọng Giang đều nghe được tiếng còi xe cảnh sát, khắp nơi đều có thể thấy xe cảnh sát, xe cấp cứu chạy.

Đến 12h đêm, Triệu Quốc Khánh lại gọi tới báo cáo tình hình với Hứa Lập. Lúc này đã tìm được 197 hành khách, trong đó có 185 người đã được đưa tới bệnh viện truyền nhiễm hoặc đang trên đường đưa tới. Có 12 hành khách mặc dù đã tìm được nhưng bọn họ lại không hiểu quyết định của thị ủy, ủy ban thị xã; vì thế đảng ủy, chính quyền địa phương và cảnh sát đang làm công tác tư tưởng với bọn họ. Còn 19 hành khách chưa tìm được, trong đó có 9 hành khách có địa chỉ đăng ký ở khu vực nông thôn xa xôi hoặc là ở ngoài Vọng Giang nên cảnh sát chưa chạy tới. Có 6 người mặc dù tìm được tới nhà họ nhưng bản thân họ không có nhà, bọn họ đã bắt xe ra ngoài. Có 4 người đăng ký tin tức giả nên chưa tìm ra.