Vũ Cẩn Huyên sau hôm đó không lộ diện, nghe nói Cố Phong Đình đã giúp cô ta một chân, bên phía cô cũng không muốn làm khó thêm. Hiện tại hình như hai người bọn họ đã ra nước ngoài.
Còn Dinh Thư Di suốt thời gian này chỉ ở nhà dưỡng thai, đến Thanh Ưng bang vừa ló đầu tới liền bị đóng cửa tiền khách.
Hôm nay bụng đã tám tháng sắp tới thời gian vượt cạn.
Dinh Thư Di đi mua sắm một mình. Cô đi đến đoạn công viên gần đó hóng gió liền thấy hai người đàn ông cãi nhau, người kia xô đẩy một người té ra đất rồi bỏ đi.
Bà bầu như cô đi đứng cũng chậm chạp hơn bình thường, tới nơi cô ngồi xuống hỏi: "Anh có sao không? Có cần báo cảnh sát giúp anh không?"
Người đó ngước nhìn lên, là một bà bầu, mặt mũi thì trang điểm loè loẹt không nhìn rõ được ngũ quan thật. Hắn đang rất đau và khó thở, một tay che ngực một tay với với thứ gì phía trước. Dinh Thư Di thấy được lọ thuốc liền lấy xong đổ vào tay cho hắn.
Người đàn ông liền uống nhưng không có nước hắn nuốt không xuống. Cô vội lấy bình nước ấm trong túi ra, lúc này câu nệ gì nửa liền bóp miệng đút nước cho hắn. Giúp vỗ vỗ lưng mấy cái.
"Xuống chưa...Xuống chưa..."
Người đó giơ tay ngăn cản: "'Cô đừng vỗ nữa, vỗ tiếp tôi sợ cô vô tù vì ngộ xác đó."
Dinh Thư Di nghe xong dừng lại. Đỡ hắn tới ghế đá gần đó đợi người từ từ ổn định lại.
Đến khi một người khoẻ lại chưa kịp nói lời cảm ơn thì tới một người mệt. Bà bầu hoạt động quá sức liền đau bụng. Hắn thấy dưới chân cô có máu cũng giật mình.
"Chồng cô đâu? Gọi hắn tới mau."
Dinh Thư Di đột nhiên choáng, mắt tối sầm lại, không nghe thấy người bên cạnh nói gì nữa, lỗ tai cô lùm bùm.
"Chở tôi, tôi đến bệnh viện." Chỉ còn gắn gượng nói bao nhiêu đó liền ngất xĩu.
Người đàn ông gọi điện thoại cho tài xế, hai người cùng bế cô đến bệnh viện nhanh nhất. Hôm nay Giang Khôi Nguyên ra ngoài thì bị em trai mình chặn đường gây rối, bây giờ thì phải chở phụ nữ mang thai đi sanh. Hắn gặp phải ngày hạn gì đây.
(...]
"Không xong rồi ông chủ, phu nhân ngất xĩu, người Giang gia đưa cô ấy đến bệnh viện." Lãng Triệt nghe xong lời vệ sĩ liền bỏ qua cuộc họp chạy ngay đến đó.
Đứng trước phòng cấp cứu đang sáng đèn. Giang Khôi Nguyên cũng có mặt ở đó, thấy Lãng Triệt đến liền nhướng mày, người này hắn biết, dạo gần đây cứ thích nhắm vào hắn mà đấu tới sinh tử. Không hiểu nổi bọn họ đã kết thù gì.
Lãng Triệt không nói nhiều đi đến đấm cho Giang Khôi Nguyên một đấm, vệ sĩ hai bên xuất hiện, cục diện trước cửa phòng cấp cứu liền căng thẳng như bên trong.
Giang Khôi Nguyên: "???" Chắc chắn mệnh cách hôm nay phạm cái gì rồi.
Lãng Triệt nhìn phòng cấp cứu mà nắm chặt tay. Vợ con hắn đang bên trong. Giang Khôi Nguyên thấy sự lo lắng không hề che giấu liền hỏi:
"Người phụ nữ mang bầu đó là vợ cậu, nhờ tôi đưa cô ấy đến đây nhanh nhất, nếu không sợ là nguy hiểm đấy, vậy mà cậu còn ra tay với tôi, chẳng hiểu nổi."
Lãng Triệt lần đầu tiếp xúc trực tiếp bên ngoài với người này. Từ đợt trước nghe tên trợ lý cũ khai là hắn muốn hại mình, nhưng nhìn thế nào cũng không giống như có tâm cơ. Lãng Triệt là người bên trong hắn đen tối cỡ nào hắn biết, nếu cùng một loại người liền sẽ nhận ra. Đây là như thế nào?
"Đứng đây cản trở không phải là cách, ra ngoài hút điếu thuốc với tôi rồi chúng ta từ từ giải thích rõ." Giang Khôi Nguyên không giận chuyện tên đối diện chưa nói rõ đã ra tay, hắn nghĩ chắc cũng là do quá sốt ruột nên hiểu lầm thôi.
"Bình tĩnh chút"
Lãng Triệt nhận lấy điếu thuốc hút mấy hơi, khói thuốc làm tâm tình hắn ổn định hơn nhưng tay vẫn con run, mắt lâu lâu hướng về phía phòng đang sáng đèn kia.
"Tới lúc vợ anh sinh xem anh bình tĩnh được không? Cám ơn đã đưa cô ấy tới đây." Hắn không phải không hiểu đạo lý, vừa ra ngoài Giang Khôi Nguyên đã giải thích rõ hết tình huống.
"Được rồi, cô ấy xem như cũng cứu tôi một mạng mà." Giang Khôi Nguyên nói.
Lãng Triệt thở dài lại hút thêm một điếu thuốc, hắn quay sang người đang đứng cạnh: "Thù cũ tôi tạm xí xoá với anh."
Giang Khôi Nguyên không hiểu, bọn họ có thù gì, ai lại đi gây thù với người chưa gặp bao giờ.
"Thù cũ?"
Lãng Triệt không ngại nói vì sao bọn họ có thù cho Giang Khôi Nguyên nghe, nghe xong hắn trố mắt ngạc nhiên, đây là biểu cảm chân thật không hề diễn:
"Tôi chưa từng cho người hại cậu. Cậu có nhầm lần ở đâu không? Với lại nhà họ Giang và Lãng trước nay cha tôi chưa từng nói ông có quen biết luôn, huống chi là thù xưa tích cũ gì."
Lãng Triệt từ trước đến nay tin tưởng nhất là Cố Phong Đình, mọi việc đều giao cho cậu ta điều tra, chưa bao giờ tự mình đi kiểm chứng.
Không ngờ có ngày cậu lại bị chính bạn thân của mình qua mặt.
"Là vì điều gì chứ Cố Phong Đình."
Đến khi âm thanh tiếng khóc của trẻ con vang lên, cửa phòng cấp cứu mở ra. Bác sĩ đi ra ngoài:
"Ai là chồng của cô ấy?"
Lãng Triệt chạy đến như muốn xong thẳng vào, bác sĩ ngăn lại nói mấy câu: "Chúc mừng cậu là con trai, người mẹ cũng ổn định không còn nguy hiểm đợi khi cô ấy tỉnh lại hả vào, bây giờ cậu đi làm thủ tục đi."
Hắn nghe cô đã qua nguy hiểm, con hắn đã chào đời không biết làm sao bộc lộ cảm xúc liền quay sang nhìn Giang Khôi Nguyên bên cạnh.
Giang Khôi Nguyên đi lại như một vị bằng hữu mới kết giao, hắn ta ôm lấy Lãng Triệt vỗ vai cậu, buông ra mà nói.
"Chúc mừng cậu."
"Cám ơn!