Trọng Sinh Vả Mặt Ở Mạt Thế

Chương 3: Chị Em Sống Chết Có Nhau (1)




"Brừm, brừm..."

Tiếng động xe vang lên lại gần chỗ cô và Lưu Uyển rồi dừng lại ngay trước mặt hai người, bụi mù mịt bay lên khiến cô cảm thấy rất khó chịu, khuôn mặt có vẻ dần trắng bệch ra. Em trai cô chắc chắn đang ở trên chiếc xe này, không biết liệu nó có bị làm sao không. Tên khốn Chu Hạo nói đã đánh thuốc nó giống với cô nên không nghi ngờ chắc Hạ Dương cũng mất sức lực và bị ức chế dị năng giống mình. Làm sao để có thể thoát khỏi tình trạng này đây?

Cánh cửa xe mở ra, Chu Hạo khoan thai bước xuống. Hắn quay đầu, một tay túm lấy cổ áo của Hạ Dương đang ngồi dựa vào ghế bên ném thẳng xuống đất ngay trước mặt Hạ Hân Nghiên. Người thiếu niên dáng người cao lớn, bộ quần áo mặc trên người trở nên xộc xệch nằm ngay phía trước. Tóc bị rối loạn hết cả lên, những sợi tóc phủ mái rủ xuống trước trán một cách lộn xộn. Khuôn mặt đẹp trai, rạng ngời, chói mắt là thế mà nay tràn đầy vết xước, ngay bên khóe miệng còn đang chảy máu. Chính vì nước da trắng nên nhìn thấy vết thương càng rõ rệt. Nhìn như vậy khiến trái tim Hạ Hân Nghiên không khỏi run lên, đôi mắt nhuốm đầy hơi nước. Chắc chắn em ấy đã bị tên Chu Hạo tra hỏi, có lẽ do không hỏi được gì nên đã bị hành hạ ra như vậy. Nếu không phải do Hạ Dương bị hạ thuốc thì với mười tên như Chu Hạo cũng không phải đối thủ. Tất cả là do cô nên mới khiến cho em mình lâm vào tình trạng này. Cái tên ngốc này tại sao không chịu động não lấy một ít hả? Hạ Hân Nghiên cô là người dễ dàng lâm phải nguy hiểm như vậy sao?

"Hạ Dương...Hạ Dương... Em có làm sao không? Trả lời chị đi mà. Hạ Dương... Tên chó chết Chu Hạo, tại sao Hạ Dương còn chưa tỉnh hả? Nếu em ấy có làm sao thì dù chết, tao cũng kéo theo mày xuống địa ngục."

Cô thật sự giận rồi, không thể chịu đựng nổi nữa, mắt vẫn không rời khỏi mặt Hạ Dương, tay lay lay người em mình mà gào lên.

"Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Tôi không có làm gì quá lắm cả đâu. Tất cả là tại thằng nhóc này thôi. Lúc tôi đến, nó đã tỉnh dậy rồi, dù đã bị dính thuốc nhưng nó vẫn còn sức mà bật lại suýt nữa tôi trúng đòn rồi đấy. Quả không hổ danh là con cháu xuất thân từ gia tộc quân đội Hạ gia. Hai chị em cô đều khiến tôi phải lau mắt mà nhìn đấy. Vì vậy tôi đã cho nó một ít dạy dỗ nhỏ nên có khi bây giờ còn chưa tỉnh lại thôi." Chu Hạo đứng lại chỗ Lưu Uyển, khoác tay lên vai nhìn sang hai chị em.

"Chị à, nếu chị không muốn em trai của chị bị thương nặng hơn thì nên nói ra vị trí của chiếc vòng đi. Em cũng thật sự không muốn phải làm đến bước như vậy đâu."

"Ha, như vậy thì sao, cùng lắm thì hai chị em tao cùng chết. Hiện tại dù có chết tao cũng sẽ không nói ra đáp án cho chúng mày, cuối cùng thì dù có muốn thế nào mày cũng không thể có được nó đâu. Tao muốn nhìn xem mày làm cách nào? Ha ha. Chúng mày nghĩ nếu bọn tao chết thì người Hạ gia ở căn cứ A sẽ để yên cho chúng mày sao. Đến lúc họ biết sự thật, chúng mày sẽ không thoát đâu."

Giương đôi mắt đỏ rực nhìn chằm chằm hai con người trước mắt. Nỗi hận thù bùng cháy lên trong Hạ Hân Nghiên, dù có chuyện gì đi nữa, nếu chỉ liên lụy đến bản thân thì không sao nhưng hiện tại còn khiến cho em trai của mình bị thương thành như vậy.

"Chuyện này chỉ có hai đứa tụi mày, tao và Uyển nhi biết mà thôi. Không ai nói ra thì sao Hạ gia có thể biết được. Dù gì thì Uyển nhi cũng là người của Hạ gia, sau khi tụi mày chết, cô ấy sẽ được thừa kế toàn bộ Hạ gia và căn cứ A cũng nên. Chỉ trách tất cả là do tụi mày quá độc ác với Uyển nhi mà thôi."

Chu Hạo không khách khí nói lên suy nghĩ của mình. Hắn cũng thật sự muốn lật đổ Hạ gia, chiếm lấy quyền chỉ huy về cho gia tộc của mình. Cũng chỉ trách do Hạ gia quá lớn mạnh mà thôi.

"Mày..."



Hạ Hân Nghiên thật sự quá sốc về độ trơ trẽn của hai người. Tiếng nói chuyện nãy giờ đánh thức Hạ Dương từ cơn đau mà tỉnh lại. Hắn nghe thấy tiếng của chị mình, nhưng tại sao nghe giọng chị ấy lại thê thảm đến vậy. Chị không bị làm sao chứ? Từ lúc phát hiện mình bị lừa đến khi biết mục đích của Hạ Uyển và Chu Hạo hắn như phát điên lên, muốn đập cho đôi nam nữ chó má này một trận nhưng rốt cuộc lại trúng kế của họ khiến bản thân không còn sức. Ở trong quân đội huấn luyện bao lâu và chém giết tang thi lâu nay, chưa bao giờ hắn thấy bản thân mình yếu đuối như bây giờ. Trơ mắt nhìn chị gái bị bắt mà không làm được gì. Muốn nhìn thấy chị, muốn xem chị ấy có ổn không, cái con người độc miệng đó gặp phải khó khăn như vậy không phải là khóc hết nước mắt sao. Chính động lực đó khiến cho hắn tỉnh dậy.

"Chị…" khàn khàn cất giọng thu hút ánh nhìn của Hạ Hân Nghiên. Cuối cùng hắn cũng thấy chị rồi nhưng mà chuyện gì thế này, nhìn lại bộ dạng của chị mà xem. Có còn chút nào dáng vẻ của đại tiểu thư nhà họ Hạ chút nào đâu, mắt, mũi thì đỏ ạch lên, mặt trắng bệch ra. Đầu tóc xõa ra lộn xộn, vì lại gần hắn mà có vài sợi đang còn chọc vào mặt hắn đây này. Thấy chị không bị sao cả, hắn hít lấy hơi sức tiếp tục liên miệng:

"Chị, Hạ Hân Nghiên… chị không bị làm sao chứ? Sao lâu không gặp mà chị không biết đề phòng chút nào vậy hả? Chị có biết khi nghe tin em đã hốt hoảng lắm không? Em đã dặn chị ngày trước nhiều lần rồi là đừng có tin người khác quá. Chị nhìn kết quả của hai chúng ta xem có thê thảm không hả? Mà cũng tại em, do em ham ăn quá nên lơ là bị dính thuốc bọn chúng hạ. Em bị làm hỏng hết gương mặt đẹp trai sáng sủa của mình rồi đây này. Khóc cái gì mà khóc, ôi trời ạ, chị đừng có khóc. Em đã chết đâu, nếu không phải do trúng kế của hai người này thì làm sao có chuyện này xảy được. Một mình bổn thiếu gia đây dư sức hạ được mấy tên nhãi nhép như Chu Hạo ấy chứ ...."

Hạ Hân Nghiên vừa bực vừa buồn cười, lấy tay lau nước mắt không kiềm được. Tay còn lại bịt mồm của thằng nhãi này lại, tình huống nào rồi mà nó còn có thể lắm mồm thế không biết, lại còn nằm ba hoa với cô nữa…

Lấy tay kéo tay Hạ Hân Nghiên ra, Hạ Dương tiếp tục:

"Sao chị lại bịt miệng em, làm sao em nói được. Em nói cho chị nghe, chị vừa đụng vào miệng vết thương của em đấy. Ui da, xót quá đi mất! Được rồi, em biết chị lo lắng, em không làm sao cả. Em cũng đã nghe qua hai người này muốn lấy đồ nhà mình rồi. Hừ, đúng là lũ ăn cháo đá bát. Chị tuyệt đối đừng nói ra điều chúng muốn, nhất định không được. Em..."

Chu Hạo bên kia cũng thật sự rất mất kiên nhẫn với tên nhóc này. Hắn có biết Hạ Dương nhưng không thân, chỉ coi là có quen biết mà thôi. Hắn không biết ở trước mặt chị gái mình tên Hạ Dương này lại trở nên như vậy. Hình tượng Hạ thiếu bá đạo, ngạo mạn bên ngoài đâu. Chỉ là tên nhóc con nít mà thôi. Từ lúc tỉnh dậy tên Hạ Dương này thực sự nói chuyện không ngừng nghỉ làm hắn nhức hết cả đầu.

"Mày có im đi không. Hiện tại nếu nói ra vị trí của sợi dây, tao sẽ khoan dung mà cho hai chị em nhà mày chết êm ái" Chu Hạo lên tiếng cắt đứt dòng luyên thuyên nãy giờ của Hạ Dương.

"Chị à, chị thấy vết thương trên người Hạ Dương rồi đúng không? Nếu thương em mình thì chị nên nói ra thì hơn. Em cũng không nhẫn tâm nhìn anh ấy tiếp tục bị đánh. Chị cũng vậy mà đúng không?" Hạ Uyển bên người cũng không kém

Hạ Dương híp mắt, nhìn về hai người trước mặt, ánh mắt lóe lên sự hung tàn. Chúng dám lấy mình ra để uy hiếp chị. Nhếch môi khinh bỉ:

"Phì, bổn thiếu gia đây nói đau lúc nào. Chút đánh đấm đó của mày còn không bằng một lần lúc tao huấn luyện có được không? Chỉ với chút sức quèn này mà muốn uy hiếp tụi tao. Dù có chết thì cũng không theo ý chúng mày đâu. Hai đứa chúng mày đều là sói mắt trắng… một người thân thiết với nhà họ Hạ từ nhỏ, một người sống dựa vào Hạ gia. Giờ cả hai hợp tác tính kế lại chúng tao, đúng là tra nam tiện nữ. Không gì sánh bằng".

Khẽ nhìn sang Hạ Dương, em cô thức sự đã trưởng thành rồi, không giống với thằng nhóc quậy phá đến mức bị bố tống vào trường quân đội nữa. Cái bản tính cứng cỏi, ghét uy hiếp này không lệch đi đâu với cô cho được. Mắt lóe lên chút tự hào đây là em trai của mình đấy.