Thời tiết gần đây cứ mưa mãi đến nỗi bực tức chửi thề một câu, dù cho bà đã quan bên đó cố dùng hết mọi quan hệ cứu lấy con trai mình một mạng nhưng mà con bà vẫn phải ngồi tù.
Bây giờ bà ta rất hận, hận cô gái tên Bạch Mẫn Đan kia từ đâu xuất hiện hại con trai bà
Ngồi ở vị trí chủ tịch, Khương Mễ ngã lưng về phía sau, mệt mỏi
" Sao rồi, đã lấy được chưa "
Cẩm Nghiêng đứng đối diện trên tay cầm tài liệu để lên bàn cho bà
" Được rồi, lần này nếu phu nhân đạp Lục Cảnh Thâm xuống thì cậu chủ sẽ được cứu rồi "
" Phải "
Khương Mễ mở sắp tài liệu ra khuôn mặt hiên rõ sự thích thú và vui mừng, có này trong tay thì cuộc hợp lần tới bà thắng chắc rồi.
Lục Cảnh Thâm ơi Lục Cảnh Thâm đừng trách tôi độc ác mà hãy trách tại sao năm đó cậu lại đứng ra mặt kế thừa Lục gia cơ chứ
Trong lúc đang vui vẻ thì Cẩm Nghiêng lại lấy thêm vài tấm ảnh đưa cho bà xem, Khương Mễ liếc qua nhìn một cái liền bị nó thu hút ngay, người trong ảnh không phải là Hạ Bối sao, là lúc chiếc khăn bị gió cuốn bay đi bị người của Cẩm Nghiêng chụp được, gần nữa năm qua cô ta trốn kĩ lắm vậy mà bây giờ thò đầu ra để cho bị chụp lại
" Ở đâu?"
" Đường C tại cầu nối với thành phố D "
Bà ta nghe xong bắt đầu cười quái dị
" Haha...!tìm cho kĩ vào lần này không được để cho con chuột nhỏ đó trốn thoát nữa "
Cuối cùng thì bà ta có thể tiến hành theo kế hoạch rồi, ông trời cũng giúp bà vừa có bằng chứng chóng lại Lục Cảnh Thâm thì lại biết được Hạ Bối đang ở đường C, vui đến mức muốn phát điên
___________________________________________________________________
Trong căn phòng một cảnh xuân tình rạo rực vô cùng thích thích hiện ra trước mặt, trên người Hạ Bối lúc này có vô vàng vết hôn và vết cắn,ở phía sau nhìn cặp mông căng mộng cũng không thoát nổi xuất hiện một vài dấu tích, ai mà ngờ được chứ xa nhau cũng chỉ gần hai tháng thôi mà anh đã khao khát cô như thế này rồi, mặc cho cô cầu xin nhưng vẫn không hề buông tha
Lục Cảnh Thâm nhìn tắm lưng trần của cô, nhỏ nhắn nhưng không kém phần quyến rũ, cuối xuống cắn lấy làm cơ thể cô rung lên, miệng rên rỉ theo
" A...Đừng...!đừng cắn nữa...!"
" Bé nhím à, em ngọt quá đi, anh không thể nào cưỡng lại được "
Kể từ khi xác nhận anh đã không kiên dè, luôn gọi cô là bé nhím chắc lúc trước do thói quen nên đã nói vài lần nhưng cô không hề để ý, giờ đây lúc nào cũng nghe, nghe đến mức quen luôn cũng không biết tại sao lại gọi cô như thế
" A...!sâu quá...!hic...!"
Hết lần này đến lần khác cô vẫn không cách nào theo kịp tốc độ của anh, rõ biết anh là thủ lĩnh của một băng đảng xã hội đen khét tiếng nhưng mà có cần phải trâu đến vậy không cơ chứ
Cuối cùng thì cũng ngưng, cô thầm mừng cho bản thân nhưng chỉ một giây sau cô lại bị anh kéo nằm ngửa ra,để chân cô gát lên vai mình còn không quên hôn lên một cái, có điềm chẳng lành cô ngay lập tức có phản ứng liền muốn chạy khỏi đây, khỏi ông chồng thú tình này
" Không được nữa đâu...!em mệt lắm...!"
" Một lần này nữa thôi, ngoan nào...!"
Anh cầm lấy vật nam tính của mình đưa trước miệng tiểu nguyệt mạnh mẽ thúc nào, mỗi lần vào nó như tiến vào sâu hơn vậy, chỉ có thể rên rỉ nắm chặt lấy gói mà chịu từng cơn kích tình của anh, nhìn về chiếc áo sơ mi thủ phạm đã biến cô thành ra như thế này làm cho cô hận thề rằng sẽ không bao giờ mặc như thế này nữa
Không biết đã qua bao lâu nhưng khi cô tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sao rồi, cả người ê ẩm đau nhức, chân như muốn tê liệt hoàn toàn không còn cảm nhận được gì, chỉ có thể nằm đây chịu trận
Nghe tiếng mở cửa cô nhìn chầm chầm vào hướng cửa nhìn anh bưng tô cháo đến để chuộc lỗi
Ha...!hối lộ à...!anh đừng có hòng
Cô ngay lập tức quay sang chỗ khác, anh biết cô còn giận anh nên đã đặt tô cháo lên bàn ngồi cạnh bên cô, cúi xuống hôn lên vai cô một cái giở giọng dụ dỗ
" Anh có làm ít cháo cho em nè, thôi mà đừng giận anh nữa, anh biết sai rồi mà "
" Anh sai ở đâu chứ, em mới là người sai là do em không nên mặt như thế khi có anh ở nhà, em nên đợi anh đi ra ngoài rồi mới mặc "
Anh nghe thế mặt liền tối sầm lại,ý cô là gì đây không mặc cho anh xem thì mặc cho ai xem chứ.
Máu ghen nổi lên rồi
Hạ Bối cảm thấy có gì đó sai sai nên quay lại dòm nhìn sắc mặt anh không đúng mà ngồi dậy mặc cho cơn đau vẫn còn
" Anh bị sao vậy chứ "
Anh không trả lời, cô tức giận chỉ vào vết hôn và vết cắn của anh không ngừng oán trách, tính chiếm hữu đã cao lại còn thêm sự ghen tuông nữa chắc có ngày cô bị nhốt quá.
Kiếm Hiệp Hay
" Anh nói gì đi chứ, anh đang ghen à "
Lục Cảnh Thâm quay lại nhìn cô
" Phải "
Nghe anh khẳng định mình đang ghen mà không nhìn được cười, anh lại phân tích câu của cô thành ra cái gì rồi cơ chứ, tự nhìn mình nghĩ đen tối rồi tự mình ghen sao càng lúc càng thấy anh trẻ con thế này
" Anh nhìn nè "
Cô dùng tay mình ôm lấy mặt anh ép anh phải nhìn về phía mình, sau đó chỉ dấu tích mà anh để lại
" Em bị anh làm ra như thế này rồi còn có thể đi tìm ai được chứ "
Anh nhìn tác phẩm mà mình để lại lên người cô mà thầm thở phào một hơi, là do anh nghĩ xa quá rồi, vợ anh vốn là người dịu dàng và vô cùng bao dung chính vì thế nên rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng, anh nhất định phải bảo vệ cô mới được
Hạ Bối không biết anh lại nghĩ cái gì nữa tò mò muốn hỏi nhưng cái bụng lại không cho phép kéo nhìn lấy áo anh, ngọt ngào nói
" Em đói rồi...!"
Anh liền khôi phục trạng thái, cầm lấy cháo mút từng muốn còn chu đáo thổi cho cô nữa chứ, anh mà có phúc quá đi mất.