Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 405




Có lẽ là đau đớn làm người ta tỉnh táo, cô ta bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ, cầu xin người trong trại tạm giam: "Làm phiền anh nói với bác hai của tôi, tôi bằng lòng, tôi bằng lòng ra nước ngoài, tôi bằng lòng lập tức ra nước ngoài, tôi không muốn ngồi tù, tôi biết sai rồi..."

Nhưng mà không ai để ý đến cô ta nữa.

Suốt cả quá trình Cố Dục đều mang sắc mặt âm trầm, đây là lần đầu tiên Hà Loan Loan nhìn thấy gương mặt anh đáng sợ như vậy.

Chẳng trách trước kia không có mấy ai trong viện gia quyến, dám trêu anh!

Anh trực tiếp bế ngang Hà Loan Loan lên: "Đi bệnh viện khử độc miệng vết thương."

Hà Loan Loan dở khóc dở cười: "Em bị thương ở cánh tay chứ không phải chân, em có thể đi được. Vả lại em có thể trực tiếp khử độc mà, vết thương nhỏ này em sẽ tự mình xử lý, tuyệt đối không để lại sẹo đâu."

Cố Dục Hàn không nói một lời, vẫn đưa cô tới bệnh viện, tìm hộ sĩ có năng lực tốt nhất băng bó rồi sau đó lại trầm mặc đưa cô trở về.

Dựa theo phương thuốc Hà Loan Loan nói để sắc thuốc đông y cho Hà Loan Loan.

Nhưng suốt một buổi tối, anh đều không nói gì cả.

Ban đầu Hà Loan Loan còn cảm thấy anh đang lo lắng cho mình, về sau lại cảm thấy kỳ lạ, cánh tay trái của cô quấn băng gạc nên không dám chạm vào, liền dùng tay phải nhẹ nhàng lay anh: "Chồng ơi, anh làm sao vậy?"

Cố Dục Hàn nheo mắt lại, sắc mặt vẫn lạnh lẽo: "Chồng? Em còn nhớ anh là chồng của em à? Em không nói chuyện của ký túc xá bọn em cho anh? Chuyện Lý Đan Thanh đi theo em, anh nói cho anh nghe, là em mới biết à?"

Hà Loan Loan có chút chột dạ.

Quả thật cô cảm thấy tự mình có thể xử lý những việc này nên không nói cho anh biết.

Lý Đan Thanh đi theo cô, quả thật cũng nằm trong dự kiến của Hà Loan Loan, trong ba lô của cô cố ý đựng mấy quyển sách rất dày, còn về vết thương trên cánh tay đều là cố ý chịu, chỉ có như vậy, tội danh g.i.ế.c người của Lý Đan Thanh mới được chứng thực.

Nhưng mà...

Cô hừ một tiếng: "Anh có thái độ gì thế? Em giận rồi đấy!"

Nói chuyện đạo lý với phụ nữ á? Không thể nào.

Quả nhiên, Cố Dục Hàn sửng sốt một chút, tức đến bật cười: "Em còn giận cơ à?"

Hà Loan Loan quay đầu đi không để ý tới anh, mới mười giây, Cố Dục Hàn chỉ có thể thò lại gần ôm lấy cô: "Được được được, vừa nãy anh có thái độ không tốt, anh rất lo lắng cho em, lần sau em có bất cứ chuyện gì xuất hiện có thể nói cho anh được không? Anh không muốn nhìn thấy em bị thương nữa."



Mà Hà Loan Loan chỉ nói một cách đúng lý hợp tình: "Thế em sai rồi, cho anh một cơ hội tha thứ cho em đấy."

Cố Dục Hàn:...

Anh bất đắc dĩ, nâng mặt Hà Loan Loan lên hung hăng hôn môi cô hai lần: "Được được được, anh tha thứ, nếu còn không tha thứ thì anh sẽ phải cầu xin tha thứ rồi. Nhưng mà chuyện này chúng ta phải phân rõ phải trái có đúng không, Loan Loan, không phải anh đang nói giỡn với em đâu, an toàn của em..."

Lần này, Hà Loan Loan phản ứng lớn hơn nữa, cô đột nhiên cong eo sang bên cạnh: "Oẹ..."

Mặt Cố Dục Hàn tái đi: "Anh hôn em, hôn đến mức em buồn nôn à?"

Hà Loan Loan không kịp trả lời, cô trực tiếp vọt tới trong phòng vệ sinh nôn vào thùng rác.

Nhưng nôn một hồi lâu mà không nôn ra được gì cả.

Lúc này Cố Dục Hàn mới phát giác cô kỳ lạ, anh cuống quýt đi lấy khăn lông, lấy ly nước.

Trong lúc vội vàng, trong lòng sinh ra một cảm giác khác thường.

Chẳng lẽ là...

Hà Loan Loan cũng dần dần không còn khó chịu nữa, dạ dày cô vẫn hơi chua, trong tích tắc vừa nãy đột nhiên trào lên cảm giác buồn nôn làm cô rất không thoải mái, nhưng hiện tại đã dần dần giảm bớt, cô quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Cố Dục Hàn.

"Em..."

Cố Dục Hàn cũng yên lặng nhìn cô, chờ mong cô trả lời.

Trong lòng Hà Loan Loan hốt hoảng, cô đứng lên, vịn vào tay Cố Dục Hàn trở lại mép giường ngồi xuống, bắt đầu bắt mạch cho chính mình.

Tự bắt mạch cho chính mình dễ không chính xác, nhưng phần lớn vẫn có thể kết luận được tình hình đại khái.

Rất mau, Hà Loan Loan đã không kiềm được nụ cười trên mặt, cô thử nhìn Cố Dục Hàn: "Hình như em đang mang thai."

Cố Dục Hàn vui đến độ không biết nên nói cái gì, nhìn cô như thể đang nhìn một vật báu quý hiếm dễ vỡ!

"Thật ư? Có chắc không?"

Hà Loan Loan gật đầu: "Hẳn là có thể chắc chắn, ngày mai em đến trường để đại sư Thương Tế bắt mạch khám cho em."

Cô cảm thấy mạch tượng của mình khẳng định là đang mang thai, nhưng trong đó có sự khác biệt rất nhỏ, cô không phán được rốt cuộc là cái gì, vẫn nên đến nhờ đại sư Thương Tế xem thử.