Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài

Chương 185




Hà Loan Loan nghe được lời này, lập tức khựng lại, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới người trong đại viện sao?

Nếu không thì sao vị phóng viên này lại biết chuyện Tào Quyên dùng cao nứt da dẫn tới khó sinh? Lại cố tình không biết là cao nứt da của Hứa Đồng mới là thứ gây ra chuyện này?

Thấy Hà Loan Loan khựng lại, phóng viên Tiểu Trương lập tức chanh chua đáp trả: “Sao cô không nói tiếp đi? Cao nứt da của mấy người có vấn đề, đáng bị phê phán! Nên biến mất khỏi thị trường! Không có người truy cứu trách nhiệm của mấy người, cứ để mấy người chiếm của hời như thế sao!”

Hà Loan Loan trào phúng cười lắc đầu: “Vị phóng viên này, tôi thật sự rất tò mò cô nắm được bao nhiêu thôn tin? Cô lợi dụng chức vụ hãm hại bao nhiêu người? Người trong nghề nói cô biết cao nứt da của tôi có vấn đề là cô tin sao? Thai phụ dùng cao nứt da bị xuất huyết, cô có biết là thai phụ nào không? Biết người đó dùng cao nứt da loại nào sao? Bây giờ tôi mời cô tới khu nhà ở của trạm trú quân 701 thu thập thông tin, xem thử là vị thai phụ nào, dùng cao nứt da nào mới dẫn tới xuất huyết! Rồi sau đó, chúng ta cùng đi lên tỉnh, đến thủ đô, đến tất cả những nơi mà cô nghĩ là có thể giám định cao nứt da này để bọn họ xem thử cao tôi điều chế có vấn đề gì hay không! Có thể gây ung thư hay không!”

Người phụ nữ trước mắt rõ ràng xinh đẹp trắng trẻo, nhìn thì uyển chuyển nhu nhược nhưng nói năng lại rất có khí phách, một từ một chữ đều khiến phóng viên Tiểu Trương chột dạ!

Cô ta lắp bắp: “Tôi, tôi không đi, tôi không có nhiều thời gian...”

Hà Loan Loan c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Hôm nay cô đi thì đi, không đi cũng phải đi! Một phóng viên như cô cần phải chịu trách nhiệm cho lời nói của mình! Dựa vào đâu mà bọn tôi phải vì những lời tùy tiện của cô mà trả giá đắt? Tâm huyết của chúng tôi không quan trọng sao? Cuộc sống của một trăm công nhân ở xưởng thuốc Trường Ninh không quan trọng à? Chỉ có doanh số của tòa soạn mấy người mới quan trọng??? Làm người phải có lương tâm!”

Phóng viên Tiểu Trương hô hấp khẩn trương.

Lúc ấy cô ta nghe trưởng ban Tang nói như vậy đã lập tức chạy đi viết báo, ai ngờ tin tức lại bùng nổ như vậy...

Nhưng bây giờ đã không quay đầu được nữa!

Hiện tại ngẫm lại, hình như lúc trưởng ban Tang cũng không đưa ra chứng cứ, nhưng vì trưởng ban Tang là lãnh đạo của xưởng thuốc nên cô ta tin ngay!



Cố Dục Hàn đứng bên cạnh, vóc người anh cao lớn, vẻ mặt kiên nghị, mặc áo khoác quân đội, trực tiếp mở miệng như bổ đao: “Vị phóng viên này, thời gian không còn sớm, bây giờ chúng ta hoặc là đến đồn công an, hoặc là tới trạm trú quân điều tra, cô thấy thế nào?”

Phóng viên Tiểu Trương nuốt nước miếng, nếu đối phương tính tình nhu hòa, cô ta chỉ cần nói vài câu qua loa cho qua chuyện là được, ung dung ngoài vòng pháp luật, hưởng thụ lợi ích từ lời đồn này, nhưng bây giờ người ta đã chạy tới đây đòi giải thích, thái độ cường ngạnh, cô ta phải làm sao bây giờ?

Thấy thái độ Hà Loan Loan kiên định như vậy, phóng viên Tiểu Trương cũng đoán được chân tướng là gì.

Chủ biên bước tới, không vui nói: “Tiểu Trương? Sao lại thế này! Chuyện này cả tòa soạn đều không biết nội tình, đều do một mình cô làm, cô mau nghĩ cách giải quyết đi!”

Tiểu Trương buột miệng thốt ra: “Tôi cũng không biết! Mấy tin tức này đều là trưởng ban Tang thả ra! Tang Lệ Na! Tôi đưa mấy người đi tìm cô ta!”

Quả nhiên, Hà Loan Loan đã sớm đoán được chuyện này có liên quan tới trưởng ban Tang!

Tối hai mươi sáu tháng chạp, trưởng ban Tang đang vui vẻ chiên cá, miệng còn lẩm nhẩm ca hát.

Gần đây xưởng thuốc Trường Ninh xảy ra chuyện bọ, doanh số xưởng thuốc An Khang lập tức tăng lên.

Chờ năm sau, xưởng thuốc Trường Ninh đóng cửa là chuyện ván đã đóng thuyền, đến lúc đó xưởng thuốc An Khang của bọn họ sẽ độc quyền ở thành phố Tây Lâm này, nghĩ tới là thấy cuộc sống thật tuyệt vời.

Nhưng trưởng ban Tang không ngờ tới phóng viên Tiểu Trương lại đưa Hà Loan Loan và Cố Dục Hàn đến nhà cô ta!

Cái sạn trong tay trưởng ban Tang loảng xoảng rơi xuống, cô ta khó khăn vò góc áo, chỉ cảm thấy bản thân lúc này như Võ Mị Nương mất đi Lý Trị, trở thành quả phụ!