Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê

Chương 40: 40: Nói Là Làm




Tay nghề chính là bản lĩnh dùng để kiếm cơm, cho dù quan hệ có tốt đến đâu cũng tuyệt đối không dễ dàng dạy cho người khác.

“Nếu em nguyện ý gọi ta một tiếng “ Chị”, chị sẽ dạy em.”

“Chị nghĩ hay nhỉ.” Thịnh An trợn trắng mắt liếc cô một cái sau đó bưng chậu quần áo đi luôn.

Thực ra khi còn nhỏ cô rất thích chạy theo sau lưng Thịnh Ninh gọi chị, nhưng mỗi lần như vậy cô chỉ nhận về những lời nói châm chọc mỉa mai. Bởi vì Thịnh Ninh luôn tỏ ra chán ghét người mẹ kế và cả đứa con riêng của mẹ kế dẫn theo, sau nhiều lần như vậy cô rốt cuộc từ bỏ không gọi "chị" nữa.

Thịnh Ninh bất đắc dĩ cười khổ.

Cha Thịnh cùng Thẩm Lộ Hoa sau một ngày việc đã trở về, vừa về đến nhà Thịnh Ninh đã chu đáo chuẩn bị tốt nước rửa mặt mũi chân tay cho hai người bưng tới gian nhà chính.

Cha Thịnh vừa lòng gật đầu, còn Thẩm Lộ Hoa cảm thấy không được tự nhiên chân tay luống cuống không biết tiếp nhận sự ân cần của Thịnh Ninh như thế nào.

“Ninh Ninh, con không cần phải phí sức như vậy. Mẹ có thể tự làm được.”

“Không có việc gì, việc này không tốn sức chút nào ạ.” Thịnh Ninh đem khăn lông và chậu rửa mặt đi cất, lúc này mới quay lại cười nói: “Cha mẹ đi làm cả ngày vất vả rồi về nhà cần phải được nghỉ ngơi, những việc nhỏ nhặt này cứ để con làm. Ngày mai con cũng đi làm ruộng với cha mẹ.”

“Làm ruộng công việc nặng nhọc lắm con không làm được đâu.” Thẩm Lộ Hoa nhìn làn da trắng nõn mềm mại của cô, nếu đi làm da trở nên thô ráp và đen đi thì tiếc lắm.



Thịnh An đang ngồi ở một bên nghe vậy cảm xúc ê ẩm nói: "Mẹ, có phải con là do mẹ nhặt được lúc đi họp chợ phải không? Mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy? Mỗi lần làm việc đều sai con còn chị ta chủ động muốn làm thì mẹ lại không cho.”

“Ranh con, con im mồm cho mẹ." Ánh mắt Thẩm Lộ Hoa nghiêm khắc trừng Thịnh An một cái dọa nàng ngoan ngoãn không dám nói gì nữa.

“Con bé chết tiệt kia có lau cái bàn thôi mà lau mạnh vậy. Cái bàn có thù oán với con à?”

“Đã làm việc rồi mà còn bị mắng, mẹ chê con lau bàn thì con làm việc khác, con đi quét rác đây." Thịnh An hầm hừ đem giẻ lau ném xuống, đi tìm chổi trong sân.

Thật không hiểu vì sao mẹ lại đối xử tốt với cái yêu tinh hại người như vậy? Ngay cả cô là con gái ruột cũng không quan tâm bằng, mới nói mấy câu oán giận đã bị mắng.

Thịnh Ninh nhìn mẹ con hai người đấu võ mồm, vốn dĩ định nói mấy câu khuyên nhủ. Nhưng lại nghĩ nguyên nhân khiến hai người tranh cãi là bắt nguồn từ cô, nếu cô mở miệng hòa giải thì ngược lại giống như là được tiện nghi còn khoe mẽ, cho nên bây giờ cô càng không thích hợp để nói chuyện.

Cô nhặt giẻ lau lên lau lại cái bàn một lần nữa, sau đó vào phòng bếp bưng cơm chiều đã nấu xong lên. Bữa nay nhà cô ăn bánh bột ngô nướng kèm với rau xào. Tuy đều là những món ăn dân dã nhưng khi nấu cô cũng tốn không ít công sức làm tăng mùi vị món ăn. Đặc biệt là bánh bột ngô nướng, bánh không bị khô hay bỏ do nướng mà ngược lại rất mềm và thơm.

"Con gái nấu ăn giỏi quá, ăn rất ngon.” Cha Thịnh ăn liên tục ba cái bánh lớn, vừa ăn vừa khen ngon.

“Ninh Ninh con ăn nhiều một chút.” Thẩm Lộ Hoa gắp thức ăn vào bát cho Thịnh Ninh, là món đậu giá bữa trưa ăn để dành lại.

"Cảm ơn mẹ!”

“Ai!" Thẩm Lộ Hoa không kìm được vui vẻ, cười tủm tỉm nhìn cô.



Vốn dĩ Thịnh An còn định nói hai câu oán giận, nhưng nhìn thấy mẹ mình vui vẻ như vậy cuối cùng cũng không nói gì mà chỉ cúi đầu hung hăng cắn mạnh bánh nướng như để giải tỏa bực tức trong người.

Khi còn nhỏ, lúc nào Thịnh Ninh cũng thể hiện thái độ khinh thường mẹ mình. Đã rất nhiều lần cô thấy mẹ trốn trong phòng bếp khóc một mình. Lúc đó cô đã hiểu mẹ kế khó làm.

Sau khi cơm nước xong Thịnh Ninh gọi mọi người cùng nhau ngồi xuống, họp gia đình.

“Cha, con tính toán muốn làm đậu giá mang đi chợ bán lấy tiền.” Thịnh Ninh nói với cả nhà suy nghĩ của mình.

“Không biết có ai mua không?" Thẩm Lộ Hoa lo lắng hỏi.

“Mua đậu giá không đắt, mọi người ai cũng có thể ăn được. Nghĩ đến trường hợp xấu nhất là không ai mua thì cũng không sao nhà mình giữ lại ăn, quá trình làm ra không mất tiền chỉ mất công, chúng ta có thể thử xem. Chỉ là cần lưu ý một chút do mùa hè thời tiết nóng nên khi ủ đậu cần đặc biệt chú ý nếu không dễ bị hỏng.”

"Vậy…..Hay thôi, mẹ sợ mình không làm được! Nhà ta cũng không có nhiều đậu nành lắm, nếu hỏng thì tiếc lắm!” Thẩm Lộ Hoa sợ lãng phí, trực tiếp rút lui có trật tự.

“Con cảm thấy mình có thể làm được.” Thịnh An đôi mắt sáng lên, nếu Thịnh Ninh nguyện ý dạy, cô vì sao lại không học? Cô cũng không ngu. “Con muốn học, con muốn học. Con nhất định có thể học được, tuyệt đối không làm lãng phí đậu nành."

“Mẹ, con tin tưởng An An, em ấy khẳng định có thể làm được.” Thịnh Ninh gật đầu tán thành.

Ngay lúc này, Thịnh An phá lệ không nhìn cô bằng ánh mắt xem thường như mọi khi.