Em gái Thịnh An nhỏ hơn cô một tuổi, có làn da màu màu lúa mạch sáng bóng khoẻ mạnh, sống mũi cao cao, làn mi anh khí bừng bừng. Theo ánh mắt thẩm mỹ của người thời đại này thì Thịnh An không được tính là xinh đẹp, thậm chí rất nhiều người trong thôn còn ở sau lưng nói nàng xấu.
Nhưng nếu là về sau này con bé tuyệt đối là nữ thần vạn người mê, là vẻ đẹp mà cả nam lẫn nữ đều thích!
Thịnh An nhìn thấy cô, đôi mắt lập tức như phun ra lửa, hùng hổ nói: "Chị trở về làm gì? Chị còn có mặt mũi mà trở về?"
"An An, đừng nói chuyện với chị con như vậy." Thẩm Lộ Hoa không vui trách cứ.
"Mẹ, đều đã như vậy rồi, mẹ còn che chở yêu tinh hại người này? Mẹ còn ngại chị ta làm hại con chưa đủ hay sao?" Giọng nói Thịnh An thanh âm còn mang theo âm rung kéo dài, ánh mắt nhìn Thịnh Ninh phảng phất như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
"Thực xin lỗi, An An." Thịnh Ninh áy náy xin lỗi, kiếp trước tận đến lúc Thịnh An chết, cô mới đi nhìn nàng một lần.
Lúc ấy, thi thể Thịnh An bị nhà trưởng trấn trả về, nhưng các bác các chú luôn mồm nói là con gái đã gả ra ngoài, lại còn là con gái nuôi, không thể làm ô uế nhà họ Thịnh.
Sống chết không cho phép thi thể Thịnh An vào nhà. Chửi rủa chua ngoa ngoan độc, ngay cả người qua đường nghe thấy cũng phải tức giận.
Thịnh Ninh vẫn còn nhớ rõ ràng, Thịnh An khi đó gầy gò như que củi nằm trong quan tài ở giao lộ của thôn.
Đến chết, cũng không thể vào nhà một bước.
--- Các nàng truy cập vào trang: dtruyen.com để ủng hộ bản dịch của mình nhé ---
"Chị...chị làm gì nhìn tôi như vậy?" Thịnh An bị ánh mắt của cô nhìn qua không thoải mái, cũng không bày ra vẻ hung ác ban đầu nữa, ngược lại lui về sau một bước. Lui xong, lại cảm thấy thật mất mặt, chạy đến trước mặt Thẩm Lộ Hoa cọ cọ, túm cánh tay mẹ mình nói: "Mẹ, đừng để ý chị ta, chúng ta đi." Nói xong, lôi kéo Thẩm Lộ Hoa đi về phía cánh đồng sau thôn.
"An An, đừng giận dỗi." Thẩm Lộ Hoa thấy con gái riêng không dễ dàng mới trở về một lần, bản thân bà là mẹ kế phải đối đãi chu đáo. Bằng không truyền ra cái danh khắc nghiệt con chồng, cả nhà đều không được tiếng tốt.
"Mẹ, rốt cuộc con là con gái ruột của mẹ hay chị ta mới là con gái ruột của mẹ?" Thịnh An tức dậm chân, oán hận nhìn Thịnh Ninh, đôi mắt đen trắng to tròn đã dần ươn ướt.
"Từ khi còn nhỏ, mẹ lúc nào cũng lấy lòng chị ta, cố đồ ăn ngon đồ chơi tốt mẹ luôn dành cho chị ta trước tiên. Ngày mùa bận rộn việc trong nhà đều là con làm. Chị ta muốn làm lính, mẹ liền gả con cho con trai thứ hai bị ngốc nhà trưởng trấn để nhờ quan hệ đưa chị ta tham gia quân đội. Mẹ còn muốn con thế nào? Thật sự bức con chết mới cam tâm sao?"
Thịnh An nói từng câu giống như đao cùn cứa vào ngực Thịnh Ninh. Từng đao từng đao đều là huyết nhục mơ hồ.
"Thực xin lỗi, An An." Thẩm Lộ Hoa thật sự đau lòng con gái của mình, nhất thời không có tâm tình dỗ kế nữ, đành nói xin lỗi: "Ninh Ninh, con về nhà nghỉ ngơi trước đi, chờ ta trở lại nấu món ngon cho con."
"Ăn ngon cái gì? Trong nhà đã sắp không còn gì ăn." Thịnh An sắc bén nói trắng ra.
Thẩm Lộ Hoa cười cười xấu hổ, trong nhà quả thật quá nghèo. Vì nhờ quan hệ để đưa Ninh Ninh tham gia quân đội, của cải trong nhà có thể bán lấy tiền mặt đều đem bán. Hiện tại là phải chờ thu hoạch vụ thu đâu! Bằng không cả nhà đều sẽ đói bụng.
"Mẹ, người cứ đi đi, em gái tâm trạng không tốt, không cần quan tâm con." Thịnh Ninh dùng tay áo thấm thấm nước mắt trên mặt, mỉm cười nhìn mẹ kế trước kia nàng ghét nhất.
Cô thật sự quá hỗn đản, có người mẹ kế đối xử tốt như vậy, là phúc phận không biết cô phải tu luyện mấy đời. Kiếp trước là cô không biết quý trọng người thân, kiếp này cô nhất định làm đứa con gái hiếu thuận, làm chị gái đủ tư cách.
Thẩm Lộ Hoa nghe lời Thịnh Ninh nói như không thể tin trừng lớn đôi mắt, ngay cả Thịnh An đang giận đùng đùng cũng kinh ngạc nhìn nàng.
"Mẹ, con về trước nấu cơm, chút nữa mọi người trở về sớm nhé!" Khoé miệng Thịnh Ninh mỉm cười, sắc bén trước kia đã sớm không còn. Khi nhìn Thẩm Lộ Hoa ôn ôn hoà hoà, làm người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.