Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê

Chương 20: 20: Không Muốn Gặp Cô Ấy




Thịnh Ninh lắc đầu: "Tôi còn chịu được, cám ơn đồng chí !" Cô chính là tức nghẹn trong lòng, lại vô cùng muốn đến nhìn anh một cái, cho nên trong lúc xúc động nhất thời mà tìm đến.

Bây giờ đứng ở cửa bị phơi nắng một trận, tuy rằng đầu óc choáng váng nhưng tâm đã bình tĩnh trở lại.

Càng bình tĩnh cô lại càng khó chịu. Giống như mình vừa mới xác định được mục tiêu phấn đấu nhưng còn chưa kịp thực hiện đã bị phá sản.

Cô muốn từ bỏ, muốn xoay người rời đi, chỉ là cứ nghĩ đến cái ôm ấm áp của Từ Khải Cương trước lúc chết, cô lại cứ mãi luyến tiếc.

Thịnh Ninh khẽ cắn môi, ngồi xổm bên cạnh bậc cửa, hai tay ôm đôi chân khiến thân thể co lại thành một nắm nho nhỏ.

---Các nàng truy cập vào trang: dtruyen.com để ủng hộ bản dịch của mình nhé---

"Cô gái à, đoàn trưởng của chúng tôi đang mở cuộc họp, cô vẫn nên trở về đi!" Lưu Xuân ngượng ngùng sờ sờ đầu.

Thịnh Ninh từ trên mặt đất đứng lên, ép nước mắt vào trong, gật gật đầu: "Tôi biết rồi!" Cô biết, đây là Từ Khải Cương không muốn gặp cô.

Cũng đúng! Người đàn ông lạnh lùng như anh, sao có thể tùy tiện gặp phụ nữ? Nếu cứ có phụ nữ đến tìm anh đều gặp mặt thì lúc đó cô mới càng phải khóc.

Nghĩ thông suốt điểm này, ủy khuất trong lòng cô cứ thế qua đi. Ngược lại hướng về phía Lưu Xuân cười cười, không còn một chút bộ dạng đáng thương hề hề như vừa nãy.

"Ha ha ha.. Cô không tức giận là tốt rồi." Lưu Xuân ngây ngốc sờ sờ đầu.

"Tôi không tức giận, là do tôi đến quá đột ngột. Cậu yên tâm, hôm nay tôi chật vật trở về như thế này, một ngày nào đó tôi sẽ khiến cho Từ Khải Cương ăn nói khép nép cầu tôi tới." Thịnh Ninh nói vô cùng có khí thế.

Lưu Xuân bội phục giơ lên ngón tay cái: "Cô gái à, nếu cô thật sự có thể làm cho đoàn trưởng của chúng tôi ăn nói khép nép cầu xin cô, về sau cô chính là người tôi bội phục nhất."

"Đó gọi là thần tượng."

"Được! Thần tượng thì thần tượng. Vậy cô trở về thế nào? Thời điểm này không có xe đâu."



"Không sao! Tôi có thể đi bộ trở về!"

Lưu Xuân xin nghỉ để chạy ra nói tin tức cho cô, không dám chậm chễ quá lâu, nói được vài câu đã vội vàng đi vào.

Thịnh Ninh thấy mặt trời đã sắp lặn, thì không dám chậm trễ thời gian thêm nữa, chỉ có thể đi bộ vào trong thành phố. Thập niên tám mươi nơi nơi vẫn còn hoang vắng, cô đi bộ suốt hai giờ đồng hồ mới vào trong thành phố.

Đi đến nỗi bàn chân nổi lên một tầng bọt nước, chờ đến khi cô tới ga tàu hỏa trời đã tối đen. Cô mệt mỏi, cơm chiều cũng chưa ăn vội vàng mua vé chuyến xe lửa cuối cùng về quê, vừa lên xe liền ngủ luôn.

Nửa đêm, Thịnh Ninh bị ác mộng làm bừng tỉnh.

Trong khoang xe chật trội, nhiều người còn đang nghỉ ngơi. Cô ghé vào bàn, gối đầu lên hai tay lâu như vậy nên giờ mới cảm thấy tê mỏi cánh tay.

Lát sau cô tìm một chiếc áo mặc vào, đứng dậy rót một cốc nước ấm, uống từng ngụm từng ngụm dần dần mới cảm thấy tốt hơn.

Cô lại mơ thấy kiếp trước, mỗi hình ảnh giống như bóng đè đeo bám cô không buông.

Giọng nói gây tổn thương của Thẩm Kiến Quốc, ánh mắt hung ác nham hiểm của Mạnh Bình. Tất cả làm cô rợn tóc gáy.

Cô ôm cái cốc, trời đang cực nóng nhưng toàn thân cô lại toát ra mồ hôi lạnh.

Nửa đêm về sáng, cô không sao ngủ tiếp được. Xe lửa sơn màu xanh chạy băng băng qua làng quê, khi trời sắp sáng thì tiến vào huyện thành Đồng An.

Nơi này chính là quê của Thịnh Ninh, một huyện nhỏ không mấy thu hút của vùng Đông Bắc. Từ trên tàu hỏa xuống, cô đếm tiền trong túi, uống một ly sữa đậu nành. Lại tiêu một đồng tiền mua vé xe đi lên trấn trên.

Kiếp trước, chính trong khoảng thời gian này, em gái cô gả cho con trai ngốc nhà trưởng trấn. Đời này, cô nhất định phải vãn hồi quá khứ tổn thương kia.

Xe ô tô là loại nhỏ cũ nát, xuống nông thôn sẽ thường xuyên nhìn thấy. Chỗ ngồi không đủ, rất nhiều bà con đều đem đồ vật đi họp chợ mua được đặt trên mặt đất làm ghế ngồi.