Trọng Sinh Thập Niên 80 Tiếu Giai Thê

Chương 2: 2: Trở Về 1983




Bên trong xe Tần Thúy Phân cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô, quay đầu lại nhìn với ánh mắt khó hiểu. Hai người đã cách mười mấy năm không gặp, Thịnh Ninh do cuộc sống khổ cực đã sớm già nua nhìn không ra bộ dáng năm đó. Tần Thúy Phân chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng lại không thể nhớ tới đã từng gặp ở đâu.

Ngay lúc Tần Thúy Phân quay đầu nhìn cô, Thịnh Ninh vừa lúc thấy rõ bên người đàn ông ngồi cạnh cô ta.

Thẩm Kiến Quốc?

“Sư trưởng, thực xin lỗi!” Tiểu Tào hướng Thẩm Kiến Quốc làm kính lễ, sau đó lên xe khởi động chân ga.

Đột nhiên biết được tin tức như vậy, Thịnh Ninh trước mắt đột nhiên tối đen. Cô vốn dĩ cũng đã được chuẩn đoán bệnh nan y, hơn nữa còn từ bỏ chữa trị. Hiện tại cơ thể chỉ có thể kéo dài hơi tàn thôi. Căn bản không chịu đựng được đả kích như vậy.

Chiếc ô tô rồ ga rời đi, Thịnh Ninh tuyệt vọng gục ngã xuống đất. Đằng sau cũng có một chiếc xe Jeep biển số quân đội màu xanh lục đi đến. Xe Jeep phanh gấp một cái rồi dừng lại, từ trên ghế phụ nhảy xuống một người đàn ông trung niên mặc quân trang, thân hình cao lớn, khí thế bức người.

“Thủ trưởng!” Người điều khiển xe nhìn thấy ông ta nhảy xuống, kinh hoảng thét chói tai.

Người đàn ông trung niên đem Thịnh Ninh đang ngã trên mặt đất bế lên, vừa thấy sắc mặt của cô mày kiếm liền nhíu lại.

Thịnh Ninh sắp không còn sức, dần hấp hối, cô cố sức mở to mắt để nhìn thấy rõ người đang ôm mình, sau khi nhìn rõ thì hai mắt trợn trừng. Là Từ Khải Cương?

“Cô là Thịnh Ninh ?” Từ Khải Cương nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện.”



Thịnh Ninh đáy lòng nổi lên vô vàn thống khổ, Thẩm Kiến Quốc người cô từng ái mộ, Tần Thúy Phân kẻ thù của cô đều không nhận ra cô. Cuối cùng cư nhiên là người đã từng bị cô từ hôn Từ Khải Cương nhận ra!

Từ Khải Cương sắc mặt phức tạp đem cô bế lên xe, một người đàn ông trung niên ngồi ở ghế sau thấy vậy chuyển lên ngồi ghế phụ.

“Đi bệnh viện.”

“Rõ! Thủ trưởng.”

Chiếc xe quay đầu lái về hướng bệnh viện Quân y

“Khải Cương, hiếm khi nhìn thấy cậu có lòng tốt như vậy.”

“Cô ấy là Thịnh Ninh !” Từ Khải Cương thở dài nói.

Người đàn ông ngồi ghế phụ bỗng nhiên trừng lớn hai mắt không thể tin chỉ về phía cô đang nằm trong lòng Từ Khải Cương nói: “Thịnh Ninh? Tại vừa rồi Thẩm Kiến Quốc……”

“Kiến Quốc không nhận ra cô ấy !” Người mà bản thân tâm tâm niệm niệm nhiều năm như vậy, cư nhiên không nhận ra .

Mùa đông năm 2016 , Thịnh Ninh ở trong lòng người đàn ông cô đã bỏ qua trút hơi thở cuối cùng.

------



Bên trong hội trường lớn tiếng người nói ồn ào, người đi lại đều mặc quân trang kiểu những năm 80. Thịnh Ninh chớp chớp đôi mắt, nhìn hội trường thật lớn đã không còn chỗ chống, trong lúc nhất thời không biết đêm nay là đêm nào.

Cô nhớ rõ mình bị ung thư giai đoạn cuối, chết ở trong lồng ngực của Từ Khải Cương. Chỉ là trong nháy mắt tại sao lại xuất hiện ở đây?

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy hàng chữ to trên sân khấu “ Hội diễn văn nghệ chào mừng lễ kiến quân năm 1983”. Nhìn hàng chữ này trong đầu Thịnh Ninh giống như bị một đạo sấm sét đánh cho hoa mắt tróng mặt, trong khét ngoài sống.

Cô…… cô đã trở lại năm 1983 ?

Thịnh Ninh ngây thơ đứng trên lối đi nhỏ của hội trường, những người tới xem biểu diễn văn nghệ đều là các chiến sĩ ưu tú nhất toàn quân khu. Không ít chiến sĩ trẻ tuổi ngượng ngùng nhìn cô, sau đó vội vàng cúi khuôn mặt xấu hổ xuống rồi lại không nhịn được nội tâm ngứa ngáy, muốn nhìn trộm một cái.

Thịnh Ninh bây giờ mới là cô nương mười tám tuổi, còn chưa trải qua cuộc sống nhấp nhô, suy sụp, tra tấn. Tựa như một nụ hoa hoa hồng chớm nở, nũng nịu, non mềm có thể véo ra nước.

Cô đang ở độ tuổi đẹp nhất cuộc đời, ánh mắt ngây thơ phá lệ chọc người trìu mến.

Hội trường rất lớn, vô số chiến sĩ đang trộm ngắm cô gái đột nhiên xuất hiện ở đây. Ngồi ở trong đám người Từ Khải Cương cũng nhìn thấy được Thịnh Ninh, đôi lông mày đen sắc bén nhíu lại, trong lòng hiện lên một cảm giác tức giận khó hiểu.

Chỉ đạo viên ngồi bên cạnh Từ Khải Cương lén dùng khuỷu tay huých anh một cái, thần bí hỏi: “Làm sao vậy? Người quen của cậu sao ?”

Từ Khải Cương lắc đầu, anh không quen biết, chỉ là cảm thấy quen thuộc.