“Anh cho chúng tôi xuống ở đây thôi, để các đồng chí khác nhìn thấy thì không hay.” Thịnh Ninh cúi đầu, không nhìn phản ứng của Thẩm Kiến Quốc.
“Cũng được!” Thẩm Kiến Quốc biết lời cô nói rất có lý, nhưng trong lòng không nhịn được khó chịu. Cô gái một tuần trước còn lớn mật nhiệt tình thổ lộ với anh đâu rồi! Sao bây giờ đến nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái ? Anh rất muốn hỏi cô một chút, có phải hay không anh đã làm sai cái gì, nhưng sợ cô bị doạ, cuối cùng đem những lời muốn nói nuốt vào trong dừng xe cho hai cô xuống sau đó mới lái xe rời đi.
“Thịnh Ninh, cậu không phải rất thích Thẩm Doanh trưởng sao?” Trương Hồng Mai đỡ cô, vừa đi vừa hỏi.
“Người thích anh ấy rất nhiều, mình có tính là cái gì đâu ?” Dù sao cô cũng từng thật tình thích Thẩm Kiến Quốc. Hiện tại cho dù không còn yêu nữa, nhưng khi đối mặt với anh ấy cô rất khó giữ được tâm trạng bình thản như nước. Nếu đã như vậy, không bằng sau này không gặp nữa, đỡ khiến bản thân phải lúng túng không biết đối mặt ra sao.
“ Ồ! Cậu có thể hiểu được như vậy thì tốt.”
“ Cậu cũng cảm thấy mình không xứng với anh ấy à?” Ánh mắt Thịnh Ninh sáng lên, quay đầu nhìn Trương Hồng Mai.
Bị đôi mắt của cô nhìn chằm chằm, Trương Hồng Mai thật thà gật đầu.
“Ai! Nếu sớm hiểu được điều đó thì tốt rồi.” Kiếp trước nếu cô nhìn rõ mọi chuyện sớm một chút thì đâu đến nỗi đi vào bước đường cùng.
Những ngày dưỡng thương rất nhàm chán, chân phải bó thạch cao nên Thịnh Ninh không dám sơ ý một chút nào. Kiếp trước chính là bởi vì cô không phân biệt trường hợp mà náo loạn lện khiến cho cổ chân bị thương một lần nữa để lại di chứng, đến nỗi mỗi khi trời mưa chân cô mà đụng phải nước liền đau đến tận xương cốt như muốn mệnh cô vậy.
Bây giờ ký túc xá của đoàn văn công trống rỗng, tất cả mọi người đang cắn răng khổ luyện, Tần Thúy Phân cũng thật cẩn thận mỗi ngày đi theo mọi người luyện tập đến khuya mới trở lại. Chỉ có Thịnh Ninh bởi vì chân bị thương, cả ngày ở trong ký túc xá, chỗ nào cũng không thể đi. Ban ngày đến giờ ăn cơm còn phải đi khập khiễng đến nhà ăn lấy cơm.
Hiện tại bên ngoài lan truyền rất nhiều tin đồn nhảm nhí, đủ loại lời nói khó nghe, cô không cần đi hỏi thăm cũng biết họ nói gì. Kiếp trước cũng là như vậy, mọi chuyện xảy ra làm cô bị dẫm đạp tới mức mặt xám mày tro, tình thế bây giờ còn tốt hơn trước kia nhiều, có Tần Thúy Phân đi khắp nơi giải thích, giả đáng thương làm cho những lời khó nghe bớt đi rất nhiều.
Thịnh Ninh nghe Trương Hồng Mai kể mới biết Tần Thúy Phân đi kể lể khắp nơi, liền cười lạnh.
Sự kiện lần này cấp trên vẫn chưa đưa ra bất kỳ một mệnh lệnh làm rõ hay trừng phạt gì, Tần Thúy Phân mỗi ngày đều lo đi thổi phồng ngoài miệng, vội vàng thể hiện các kiểu, Thịnh Ninh thấy rõ trong mắt nhưng làm như không quan tâm kệ cô ta thích làm gì thì làm.
“Thịnh Ninh, cậu đã ăn cơm chưa?” Chiều nay, Tần Thúy Phân không cam lòng, lại chạy đến ký túc xá của Thịnh Ninh.
Trong phòng, Thịnh Ninh đang ngồi đọc sách.
“ Cậu trước kia chưa bao giờ đọc sách? Nghĩ sao mà giờ lại muốn đọc sách?” Tần Thúy Phân liếc qua quyển sách Thịnh Ninh đang cầm trên tay, nhìn trang giấy chi chít đầy chữ, vậy mà phát hiện ra những chữ đó một chữ cô cũng không biết.
“Gia tăng tri thức.” Thịnh Ninh cúi đầu, tỏ ra xa cách. Trình độ văn hóa của cô chỉ dừng lại ở cấp sơ trung, kiếp trước sau khi xã hội phát triển bản thân cô không có văn hoá nên rất nhiều lần ăn thiệt thòi. Hơn nữa cô nghĩ tới Từ Khải Cương tuy rằng cũng xuất thân là binh lính nông thôn nhưng lại nhập ngũ sớm, về sau người ta là cử nhân hệ chỉ huy cao cấp của đại học quốc phòng. Vì để về sau có thể sánh vai với anh, cô cũng cần phải học tập thật tốt.
“ Cậu còn mơ tưởng thi đại học nữa á?” Ánh mắt Tần Thúy Phân nhìn cô bén nhọn giống như kim, hận không thể chọc cô mấy lỗ.
“ Cô tới tìm tôi có chuyện gì?” Thịnh Ninh gấp sách lại, cũng không còn tâm tư đọc sách nữa.
Sau khi từ quân khu trở về, cô chưa từng cùng Tần Thúy Phân nói chuyện, trước kia hai người cùng đến từ một địa phương, lại quen biết từ bé cùng nhau lớn lên, bản thân cô luôn coi cô ta là bạn bè tốt nhất. Hiện tại cô đã nhìn thấy rõ bản chất con người Tần Thúy Phân, trong lòng cô hận cô ta thấu tim gan làm sao còn có thể coi cô ta là chị em tốt mà đối xử nữa.
“Ninh Ninh……” Tần Thúy Phân cười cười, ngồi xuống giường cạnh cô nói “ Tuy rằng sự việc lần này mình bị cậu liên luỵ, nhưng mình không trách cậu. Ai bảo chúng ta là chị em tốt nhất chứ!