Trọng Sinh Quân Y

Trọng Sinh Quân Y - Chương 26




Hôm nay, Văn Lôi không có thời gian, muốn đi hội nghị của hội sinh viên, mà Tâm Á cũng là ủy viên tuyên truyền nên cũng loay hoay, ngày 1/5 đang tới gần, chỉ còn lại Trần San là khá rảnh rỗi, cho nên chỉ có cô là đi chăm sóc Phương Ngôn rồi, coi như là thay đổi cuộc sống, chắc khoảng một tuần nữa là Phương Ngôn có thể quay về trường.



Trần San sau khi tan lớp, không thay quần áo liền đi ra cửa, thật ra cô không thích đi ra bên ngoài rêu rao, một thân quân trang, đi đến đâu là bị nhìn đến đấy, nhưng cùng lắm chỉ ra ngoài mấy tiếng nên cũng có thể nhịn.



Lúc ra cửa, không một chút phiền phức, bảo vệ đều đã biết cô, không cần lấy thẻ sinh viên ra liền cho đi, nhìn cũng chưa nhìn, ai, cũng coi như được hưởng thụ đặc quyền, mấy sinh viên khác mắt nhìn theo Trần San ra cửa, Trần San cảm thấy như sắp bị ánh mắt kia đâm thủng.



Đi xe đến trước dưới bệnh viện, trong tay còn có một chút hoa quả, đi tới phòng bệnh của Phương Ngôn, đẩy cửa đi vào.



Ơ, chắc nhìn nhầm rồi, Trần San lập tức lui ra ngoài, gõ cửa, đẩy vào lần nữa, hai người kia đã rời nhau, Trần San cũng không còn cảm thấy lúng túng nhiều, chỉ cần không phải là mình, phim tình cảm miễn phí có thể xem một chút.



Đem hoa quả đến chỗ tủ đầu giường đặt xuống, ngồi xuống đầu giường, nhìn đầu Phương Ngôn một chút, lại nhìn thấy mặt cô ấy vẫn còn đỏ, hỏi: “ Phương Ngôn, cậu thấy đỡ chút nào chưa, khi nào cắt chỉ.





Phương Ngôn và Hàn Song Lăng đang thân mật, hai người dựa vào nhau, nào biết được Trần San sẽ đột nhiên xuất hiện, Phương Ngôn lúng túng đẩy Hàn Song Lăng ra, nhìn Trần San đang đi đến, vẻ mặt bình thường, cũng yên tâm.



“Khá hơn rồi, cảm ơn cậu, Tam.





” – Phương Ngôn vẫn tương đối cảm kích với sự giúp đỡ của cô bạn cùng phòng kí túc, sau khi sự việc xảy ra lại còn liên hệ với Hàn Song Lăng, Phương Ngôn cảm thấy như có người đứng phía sau mình mà cảm động.



Mặc dù Hàn Song Lăng đã nói nguyên nhân, nhưng với sự việc tai bay vạ gió này là ai cũng không thấy dễ chịu.



Được các bạn quan tâm, trong long thấy được an ủi.



“Không sao là tốt rồi, ăn hoa quả nhé, để mình đi rửa.



” – Trần San nhìn là biết Phương Ngôn có chuyện cần nói riêng với Hàn Song Lăng, nên tự biết điều rời khỏi phòng.



Hàn Song Lăng nhìn theo Trần San ra khỏi cửa, nghĩ rằng, cảm thấy như mình hơi thay đổi, hơn nữa xấu hổ hẳn là cô gái kia mới đúng, như thế nào mà mình lại đứng lúng túng.



“Bạn cùng phòng ở kí túc sao?” – Hàn Song Lăng ngồi vào bên giường, đầu dựa vào cái gối Phương Ngôn hỏi, tay sờ tóc Phương Ngôn.



“Ừ, nghe Văn Lôi nói, mọi người đã gặp qua.





“Có rảnh thì hẹn mấy cô ấy ăn bữa cơm, là bạn cùng phòng, lần này cũng muốn cảm ơn mấy cô ấy.





“Được, chờ đến lúc em xuất viện đi.



” – Phương Ngôn ngẩng đầu, dịu dàng nhìn Hàn Song Lăng.



Hai người nói chuyện khá lâu, Hàn Song Lăng nhìn đồng hồ, đã là nửa tiếng, cô gái kia sau khi rửa hoa quả xong đi ra, thấy không có việc gì, nói lời tạm biệt với Phương Ngôn, nói có việc cần đi trước.




Nhìn Hàn Song Lăng đi rồi, không bao lâu Trần San cầm hoa quả đi tới, lấy dao trên tủ đầu giường, gọt quả táo đưa cho Phương Ngôn, còn mình cầm một quả đã rửa, trực tiếp gặm.





“Tên kia đã đi rồi sao?” – Nhìn bộ dáng hơi suy nghĩ của Phương Ngôn, Trần San hỏi.



“Ừ, anh ấy có việc phải đi trước, cảm ơn cậu, Tam.



” – Phương Ngôn nhìn quả táo trong tay, ăn mấy miếng.



“Không cần, cậu đang là bệnh nhân mà.





“Lần này cảm ơn các cậu, hôm đó chắc là bị Văn Lôi dọa đi, hôm trước vào thăm mình còn khóc.





“Ừ, không có việc gì, chẳng qua cô ấy là quan tâm cậu, đừng nghĩ nhiều.





“Vậy là tốt rồi.





Hai người nói chuyện trường học một chút, thấy Phương Ngôn hơi mệt, Trần San cảm thấy đã đến lúc nên về.





“Phương Ngôn, vậy cậu ở đây nghỉ ngơi, chắc là vài ngày nữa sẽ về, mình đã hỏi bác sĩ, bác sĩ nói cậu bình phục rất nhanh, bây giờ mình phải về, nếu muộn quá sẽ không vào được trường.





“Ừ, các cậu có vẻ bận, không cần vào thăm mình thường xuyên đâu, mình ở một mình không sao.



” – Phương Ngôn nói với Trần San.



“Được rồi, mình đi đây.



” – Trần San sau đó kéo chăn cho Phương Ngôn, nhìn cô một cái, đẩy cửa đi ra ngoài.



Trong phòng bênh yên tĩnh, Phương Ngôn sờ sờ chỗ vừa bị Hàn Song Lăng hôn, dịu dàng mỉm cười.



.