Trọng Sinh Nữ Phụ Lạnh Lùng, Nam Chính Mau Tránh Xa

Chương 54




" Lâm Nhi, em đừng ngủ nữa "

" Hãy tỉnh lại nhìn anh đi! "

Sở Y Lâm đứng dậy tìm kiếm xung quanh.

" Đình... anh đang ở đâu? "

Cô kêu lên tên anh, vì cô nghe thấy anh đang gọi mình.

Rồi một vòng tròn ánh sáng hiện ra, cô nghe nghe thấy giọng nói anh phát tra từ bên trong, cô muốn chạy vào đó tìm anh.

Như còn chút lưu luyến, cô quay người lại nhìn hai bóng dáng già nua của ba mẹ mình, cô bước đến trước mặt họ, sau đó lại dập đầu ba cái.

" Con gái bắt hiểu, không thể phụng dưỡng hai người, ba lạy này, con xin từ biệt "

Nói xong, cô quyết định đi vào vòng tròn kia, vì bên trong, anh đang gọi tên cô.

Vừa bước vào, bên trong lại là một khoảng đen tối, cô không biết nên đi hướng nào để gặp được anh.

- ---------

" Lâm Nhi, anh rất nhớ em."

" Cầu xin em hãy quay về bên anh đi "

" Được không?"

" Chúng ta còn phải tổ chức hôn lễ "

" Em đừng để anh đợi lâu như vậy "

" Lâm Nhi, mau tỉnh lại đi "

" Lâm Nhi "

Giọng nói của Lục Bá Đình liên tục vang lên, sau đó cô lại nhìn thấy một tia sáng nhỏ, giọng của anh phát ra từ đó.

Cứ như vậy cô dùng hết sức để chạy về hướng có ánh sáng, chạy rất lâu, cô cảm thấy lồng ngực mệt vô cùng, cô liên tục thở dốc.

,,Tít tít tít,, Máy đo nhịp tim đang ổn định lại đột ngột tăng lên.

Lục Bá Đình đang ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô, hoảng loạn gọi bác sĩ.

" Lâm Nhi, em làm sao vậy?"

" Đừng làm anh sợ mà "

Bác sĩ nhanh chóng có mặt, ông dùng đèn bin soi vào mắt cô để quan sát đồng tử.

Sở Y Lâm đang chạy thì thấy được ánh sáng đó càng lúc càng sáng và gần hơn.

Cô quyết tâm cố chạy về phía đó, dù đã rất mệt, cảm giác như lồng ngực bị một tảng đá tram cân đè lên, cô hít thở khó khăn, bước đi càng lúc càng chậm, sau đó cô như bất lực mà ngã quỵ xuống.

" Lâm Nhi, đừng rời bỏ anh "

" Em không được như thế "

Máy đo nhịp tim lúc này kêu lên không ngừng, bác sĩ dùng phương pháp kích điện cũng vô dụng.

Tit ------------ Máy đo điện tim đã hiện lên một đường dài.1

Lục Bá Đình như sụp đổ, bức tường cuối cùng của anh cũng sụp đổ rồi, từng giọt nước mắt cứ như vậy rơi xuống mặt cô.

" Lâm Nhi, em không được bỏ cuộc "

" Em có nghe thấy không "

" Sở Y Lâm!! " Anh quát lên tên của cô.

Lúc này bọn người chu Nguyệt và Ninh Giai Kỳ cũng vừa tới.

Nhìn thấy Lục Bá Đình ôm lấy Sở Y Lâm mà gào khóc, cảnh tượng hệt như một năm trước, khi anh thắt lòng ôm cô lên xe cấp cứu.1

Ngay lập tức một màn này khiến họ chấn động trong tâm.

" Lâm Lâm "

" Chị Y Lâm "

Hai cô đau lòng chạy đến bên giường. khóc sướt mướt,

" Sao cậu lại bỏ chúng ta lại, cái đồ không có lương tâm này huhu "

" Chị đã hứa sẽ bảo vệ cho em rồi mà, chị không được thất hứa như vậy huhu "

Căn phòng bệnh lúc này chỉ còn là màu tang tóc.

,, Tít... tít... tít,, tiếng máy đo điện tim kêu lên, mọi người quay lại nhìn, quả thực tim đã đập trở lại như một kỳ tích.

" Đình.."

Lục Bá Đình như không thể tin vao tai mình, anh lại quay lên nhìn cô.

Sở Y Lâm thật sự đã tỉnh lại. Cô nhìn anh mỉm cười.

" Lâm Lâm tỉnh lại rồi "

" Phải, Chị tỉnh dậy rồi "

Hai cô gái lại vừa khóc vừa cười. khóc vì hạnh phúc, cười cũng vì hạnh phúc.

Mọi Người để bác sĩ kiểm tra lại cho Sở Y Lâm.

" Chúc mừng Lục tổng, phu nhân đã không còn gì đáng ngại nữa, tỉnh lại đúng là kỳ tích, chỉ cần tịnh dương thêm một thời gian nữa sẽ hồi phục hoàn toàn "

" Được "

Vị bác sĩ kia cùng y tá rời đi.

" Lâm Nhi... " Lục Bá Đình nhìn cô không rời mắt, anh rất sợ đay là mơ, càng sợ nếu quay đi thì cô sẻ biến mất.

" Em rất nhớ anh " Sở Y Lâm đưa tay lên sờ vào mặt của Lục Bá Đình.

Anh vội vàng giữ lấy tay cô áp vào mặt mình.

" Anh ở đây "

" Có phải đã trễ ngày tổ chức hôn lễ rồi rồi không "

" Không trễ... " Khi Lục Bá Đình nghe cô hỏi, cuối cùng trong lòng anh cũng có được chút cảm giác an tâm, đây cũng không phải là mơ, cô thật sự đã trở về bên anh.

" Chúng ta lập tức kết hôn "

Anh cuối cùng cũng có thể cười rồi, anh nắm chặt lấy tay cô,, tạch,, một giọt nước mắt hạnh phúc rồi xuống.

" Đợi em khỏe lại, chúng ta lại cùng nhau tổ chức hôn lễ "

Anh hôn vào tay cô, chiếc nhẫn cầu hôn đã được anh đeo vào từ lúc nào.

" Cảm ơn vì đã tỉnh lại "

Chu Nguyệt và Ninh Giai Kỳ cực kì vui mừng nhìn hai người họ.

" Cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi "

- --------