Trọng Sinh Mạt Thế Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống

Chương 602: Bà Sở




Chương 602: Bà Sở

Những người này cô hoàn toàn có thể tự mình giải quyết, Tần Nhất cô cũng không phải thánh mẫu, người có thù với cô, sao cô có thể bỏ qua cho được.

Chỉ là bên cạnh cô cố tình lại có một nam thần khống Vương Ổn Ổn, muội khống Phượng Khuynh Ca, hiện tại lại thêm một cái tỷ khống Trạch Ninh, ai nấy đều không chịu yên, luôn xông lên phía trước cướp lấy việc giúp cô báo thù.

Còn không phải ư, cô còn chưa có ra tay mà đối phương đã bị tứ phương tàn phá.

"Mồm miệng sạch sẽ một chút, thối như vậy, ăn shit lớn lên à? Không biết nói chuyện, tôi đây cũng không ngại dạy dỗ cô đâu. Đúng là chưa từng gặp qua người nào da mặt dày như vậy, rõ ràng trong lòng có ý đồ xấu, độc kế không thành công, ngược lại đi trách người khác, da mặt cô dày như vậy, người nhà cô có biết không?" Vương Ổn Ổn tức giận, liến thoắng nói.
Rất nhanh, Vương Ổn Ổn liền biết người nhà của Sở Kiều Kiều có biết hay không.

Một người phụ nữ có tuổi nước mắt nước mũi chảy ròng, muốn bò tới lôi kéo ống quần Tần Nhất: "Tần Nhất, là chúng tôi làm sai, nhưng cháu nhìn xem, chúng tôi đã nhận lấy trừng phạt rồi. Hiện tại thảm như vậy, cháu cứu lấy chúng tôi đi, tôi cầu xin cháu đấy."

Thân người Tần Nhất hơi nghiêng, tránh né cánh tay người phụ nữ kia vươn tới. Đối phương dường như không nghĩ tới Tần Nhất sẽ né tránh, trong lúc nhất thời liền không biết để tay ở đâu, có chút lúng túng xấu hổ.

Cũng quên nặn ra nước mắt.

"Bà là ai?" Tần Nhất khẽ nhíu mày, người này thoạt nhìn tuổi cũng đã lớn, quần áo bẩn thỉu áo rối bù, cô không nhận ra được, chỉ là nghe giọng nói có chút quen thuộc.

"Tôi là mẹ của Kiều Kiều, là Sở phu nhân." Bà Sở khóc sướt mướt nhìn Tần Nhất.
"À, hóa ra là bà." Tần Nhất có vài phần ấn tượng với bà Sở, bà ta là người nhìn rất phúc hậu, thế nhưng lại luôn cao cao tại thượng, thích dùng lỗ mũi nhìn người, trên mặt tràn đầy sự khinh thường.

Thế nhưng người phụ nữ trung niên trước mắt lại gầy vô cùng, con mắt gồ ghề, nào còn sự cao ngạo tự đại lúc trước.

"Là tôi là tôi, là bác gái của cháu! Tần Nhất, cháu cứu lấy chúng tôi đi. Cháu xem, chúng ta đã từng là người trong một căn cứ, trước kia tuy có nhiều chỗ đắc tội, nhưng bây giờ cũng biết sai rồi, cháu cứu lấy chúng tôi đi."

Nước mắt của bà Sở không như không cần tiền mua cứ ào ào chảy xuống, bà ta thật sự muốn rời khỏi nơi này, nơi này chính là Địa Ngục ma quỷ!

Giống Sở Kiều Kiều còn tốt, tuổi trẻ, coi như không xinh đẹp, nhưng cũng tươi non nhiều nước, người nơi này đối xử với nó cũng không tệ. Thế nhưng bà ta không giống, bà ta già rồi, cũng khó nhìn, người nơi này thế mà để bà ta đi hầu hạ những tên biếи ŧɦái chết tiệt, hoặc là những kẻ lang thang thấp kém không thể thấp kém hơn.
Chỉ một chút xíu vật tư mà bà ta phải ở cùng bọn hắn cả ngày, có trời mới biết những người kia biếи ŧɦái đến cỡ nào, trên người bà ta hiện giờ tất cả đều là vết thương.

Còn tiếp tục như thế, bà ta chắc chắn sẽ phải chết ở chỗ này. Thế nhưng bà ta còn trẻ như vậy, bà ta không muốn chết!

Cho nên, khi nhìn thấy Tần Nhất, bà ta liền như nhìn thấy hy vọng, rốt cuộc bà ta có thể rời khỏi cái địa ngục này.

"Mẹ, mẹ có chút cốt khí được không? Mẹ cầu nó làm gì, nếu không phải tại nó, làm sao chúng ta lại biến thành cái dáng vẻ như ngày hôm nay? Mẹ nên gϊếŧ nó, gϊếŧ nó!" Sở Kiều Kiều kêu to, rất là xem thường bộ dáng khúm núm của bà Sở hiện tại.

Cô ta ưỡn thẳng sống lưng, cho rằng mình rất vĩ đại. Xem đi, tất cả mọi người đang quỳ cầu Tần Nhất, nịnh nọt cô, thế nhưng Sở Kiều Kiều cô ta thì không! Cô ta không ưa mắt Tần Nhất, Sở Kiều Kiều cô ta có bao nhiêu vĩ đại, chỉ có mình cô ta dám chống đối, quyết không cúi đầu trước thế lực tà ác.
"Mày câm miệng cho tao." Bà Sở quát Sở Kiều Kiều, vành mắt đỏ lên: "Mày không muốn rời đi, dù sao người nơi này đối xử với mày cũng không tệ, nhưng mày không nghĩ đến mẹ mày là tao à? Những ngày tháng tao phải trải qua kia gọi là gì hả?"

Chương 603: Mẫu nữ đại chiến