Trọng Sinh Làm Quyền Thần

Chương 50: Chương 50




Tân đại nhân nghe vậy thì hơi sửng sốt, cho đến khi Lục Mạc Ninh chỉ ra thì ông mới phát hiện thứ ông thấy hợp tình hợp lý lúc trước vậy mà lại có nhiều điểm bất thường như vậy.

Đúng thế, chỉ một điểm cuối cùng đã không hợp lý rồi. Cho dù một nhũ nương có tìm tình nhân thì hoặc là đồ tể hoặc là đánh xe, bọn họ biết dùng thứ như ngọc quan ư?

Chỉ là sao phải chặn đường ông? Chẳng lẽ là...

Nghĩ tới việc những người này nói bán đứng tam thiếu phu nhân, chẳng lẽ tam thiếu phu nhân này có dính dáng gì tới Tiết thế tử? Nếu không sao đối phương có thể có được ngọc quan của Tiết thế tử? Nếu như ông không phát hiện những lời nói dối này mà điều tra dựa theo suy nghĩ lúc trước, thật sự tra ra mấy chuyện gì đó, vậy chẳng phải ông... sẽ xử án sai sao?

Tân đại nhân hít vào một hơi, càng nghĩ càng tức giận, nhất là khi ông nghĩ tới việc suýt chút nữa mình đã bị hai người này lừa thì trực tiếp vung tay lên: “Người đâu! Nhốt hết hai tên điêu dân dám cả gan khai man tình tiết vụ án này vào đại lao cho bổn quan! Thẩm vấn nghiêm ngặt! Nhất định phải điều tra ra rốt cuộc ai là kẻ giật dây!”

Lục Mạc Ninh nhìn hai người Hỗ thị bị trói lại, môi mỏng mím nhẹ. Bây giờ hắn đã giúp Tân đại nhân phá bố cục đầu tiên, vậy tất nhiên kẻ giật dây kia không thể nào thi triển bố cục tiếp theo.

Có thể lôi thủ phạm thật sự phía sau màn ra hay không thì phải xem bản lĩnh của Tân đại nhân rồi. Suy cho cùng Lục Mạc Ninh không tiện nhúng tay vào quá nhiều, nếu không ngược lại sẽ khiến bản thân trở nên đáng thi.

Tân đại nhân phải trở về tra án, ông liên tục nói cảm ơn với Lục Mạc Ninh. Bây giờ ông không dám coi thường vị trạng nguyên lang này chút nào, nếu như thật sự giống với những gì ông nghĩ lúc nãy thì hành động này của đối phương quả thực đã cứu được ông trong đường tơ kẽ tóc. Tân đại nhân nghĩ vậy thì trở nên nhiệt tình với Lục Mạc Ninh, ông nói thẳng bắt được người sẽ mời hắn uống rượu.

Lục Mạc Ninh cười, đợi đến khi đám người Tân đại nhân rời khỏi mới xoay người chậm rãi quay về.

Chỉ là lúc hắn sắp đi qua một trà lâu thì đột nhiên bên tai truyền tới một giọng nam trầm thấp quen thuộc: “Cẩn thận.”

Lục Mạc Ninh dừng bước theo phản xạ.

Gần như ngay lúc ấy, một vò rượu chứa đầy rượu bất chợt rơi xuống cách ba bước trước mặt hắn rồi vỡ nát, vang lên một tiếng xoảng thật lớn. Lục Mạc Ninh ngẩng đầu lên nhìn, chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng màu xám tro. Gần như ngay lập tức, một cái bóng đen nhoáng qua trước mắt hắn, Hắc Xà vốn không phải lúc nào cũng nằm trên đầu vai hắn đã xông ra ngoài.

Lục Mạc Ninh nhìn vò rượu vỡ nát, nếu không có sự nhắc nhở của đối phương thì e rằng hắn đã bị đập trúng rồi.

Không ngờ rằng đối phương lại to gan như vậy, trước mặt mọi người mà cũng dám hành hung.

Chỉ là nghĩ tới người giật dây kia, đồng tử của Lục Mạc Ninh nhíu chặt co lại, môi mỏng lạnh lùng mím lại. Hắn không nói gì, cũng không để ý tới mọi người vây quanh mà cất bước đi lên trà lâu. Lúc Lục Mạc Ninh tới phòng riêng gần cửa sổ ở lầu ba thì thấy cửa mở toang, trong phòng đã sớm không một bóng người, ngược lại là Hắc Xà đã quay về bờ vai của Lục Mạc Ninh, giọng nam trầm thấp cực kỳ không vui: “Để hắn ta chạy rồi.”

Lục Mạc Ninh quay đầu: “Ta biết là người của ai, sau này hắn ta chạy không thoát đâu.”

Cái đầu nhọn của Hắc Xà nghiêng qua một bên: Ngươi thông minh hơn ta nghĩ nhiều đấy.

Lục Mạc Ninh nói: “Ta có nên cảm ơn lời khen của ngươi không?”

Cái đầu nhọn của Hắc Xà quay xung quanh: “Ta đã cứu ngươi, ngươi không nên cảm ơn ta một chút sao?”

Lục Mạc Ninh hơi sửng sốt rồi lập tức thở phào một hơi. Hắn không muốn thiếu nợ ân tình của đối phương, lần trong hỉ kiệu lúc trước hắn bằng lòng dùng việc phá án tích lũy giá trị thiện niệm giúp Hắc Xà khôi phục; lần này nếu đối phương muốn cảm ơn, có đồ thật thì dù sao cũng đỡ hơn là không.

“Ngươi muốn cái gì?” Lục Mạc Ninh hỏi.

Đuôi rắn của Hắc Xà vẩy một cái, lười biếng nằm trên người Lục Mạc Ninh: “Vò nữ nhi hồng hai mươi năm kia.”

Lục Mạc Ninh nhướng mày, nhưng cũng không hỏi một con rắn như y có thể uống được ư?

Lúc quay trở xuống thì chưởng quầy vừa biết có người vậy mà ở trong trà lâu của mình hành hung trạng nguyên tân khoa nên nhận lỗi. Ông ta nghe nói Lục Mạc Ninh muốn mua nữ nhi hồng thì tặng luôn, Lục Mạc Ninh lấy ra một thỏi bạc rồi ôm đi, ngược lại khiến mọi người liên tục khen ngợi, cộng thêm chuyện của Tân đại nhân vừa nãy nên chẳng bao lâu tiếng tăm của Lục Mạc Ninh đã truyền khắp toàn bộ kinh thành.

Lục Mạc Ninh lại không biết chuyện này, hắn trở lại thiên viên nơi mình ở ở Lục gia. Lúc Lục Mạc Ninh đi vào thì sắc trời đã bắt đầu tối, hắn đi vào nội thất, không thắp đèn đã trực tiếp bày vò rượu lên bàn, gỡ lớp bùn niêm phong ra: “Ngươi muốn... uống thế nào?”

Lục Mạc Ninh còn chưa nói xong chữ cuối cùng đã cảm giác được một cái bóng đen nhoáng qua trước mắt, con rắn đen kia đã trực tiếp đâm đầu vào.

Lục Mạc Ninh nhìn đống bọt nước văng tung tóe trong vò rượu, trong đầu hiện lên một từ: “Rắn say.”