Nhậm Tử Sâm cảm thấy, lần sau mà còn có bóng đèn ở bên cạnh nữa thì cậu tuyệt đối sẽ không đưa Thẩm Niệm xem phim tình cảm...
Vương Xuyên ngây thơ trong sáng hơn Nhậm Tử Sâm nhiều, nhất thời chưa thể phản ứng lại được.
Nhậm Tử Sâm coi như có lương tâm, mua cho hai người một cây kem: "Nào, hạ hoả đi."
Thẩm Niệm gầy yếu, Nhậm Tử Sâm lo cô bị cảm lạnh nên không mua cho cô.
Khuôn mặt của Vương Xuyên càng đỏ hơn.
Cậu ấy và Nhậm Tử Sâm không giống nhau, cậu ấy là một học sinh giỏi nghiêm túc, đừng nói là một bộ phim nóng bỏng như vậy, ngay cả áp phích gợi cảm cũng chưa từng xem.
Hôm nay xem một bộ phim, Vương Xuyên cảm thấy linh hồn mình đã không còn thuần khiết nữa, ánh mắt cậu ấy phức tạp nhìn Nhậm Tử Sâm: "Cảm ơn."
Thẩm Niệm đi đằng trước, hai thiếu niên ở phía sau.
Lần đầu tiên Nhậm Tử Sâm không cảm thấy mình vô sỉ vô đạo đức, ngược lại, cậu ý thức được mình cũng có thể là một cậu bé ngây thơ...
Sự thật chứng minh, đứng trước người con gái có IQ cao, dù có lớn mạnh đến mấy thì con trai cũng sẽ không cảm thấy mình quá to lớn.
Cuộc hẹn của ba người tiếp tục.
Mặc dù trung tâm Nam Thành không thể so sánh với các đô thị lớn trên thế giới, nhưng cũng được coi là khu vực số một số hai trong nước, chiều thứ bảy không có tiết, nhiều học sinh ra ngoài để thư giãn.
Nhậm Tử Sâm là nhân vật của công chúng, hơn nữa bề ngoài của cậu thật sự vô cùng bắt mắt, "ba người cùng đi" nhanh chóng bị học sinh tinh mắt phát hiện, còn cố ý chụp ảnh từ mọi góc độ, từng phút từng giây đăng lên diễn đàn trường học và nhóm Wechat của lớp.
Điện thoại di động của Nhậm Tử Sâm reo lên không ngừng, cậu lấy ra xem, mấy nhóm chat Wechat đều vang lên.
"Wow! Tiểu Niệm Niệm thật hạnh phúc, đi dạo phố cũng có hai nam sinh đi cùng!"
"Đây là buổi hẹn hò của ba người sao? Tuyệt~"
"Ấy, vì sao anh Sâm và Vương Xuyên đều liếm kem như nhau mà Niệm Niệm lại không có?"
"Mọi người có phát hiện có gì đó không đúng không?"
"Má nó! Dường như tôi đã tìm thấy hành tinh hạnh phúc!"
"Wow wow! Mọi người cùng đến nghiên cứu đi!"
"..."
Mặt Nhậm Tử Sâm đen thui.
Cùng lúc đó, Vương Xuyên cũng đang xem điện thoại di động, gương mặt thanh tú của cậu ấy hiện lên vẻ mờ mịt: "Tử Sâm, bọn họ nói hai chúng ta có "cơ tình"*, "cơ tình" là cái gì?"
*Cơ tình là tiếng lóng chỉ tình yêu đồng giới
Nhậm Tử Sâm há miệng, dù sao cũng là công tử bột từng bị xã hội quật lên quật xuống, lúc này đây cậu vẫn duy trì sự bình tĩnh như cũ, cậu hảo tâm nhắc nhở: "Vương Xuyên, nghe tôi, tuyệt đối đừng có tra Baidu."
Vương Xuyên sao mà nhịn được?
Cậu ấy lập tức tra Baidu một chút.
Và rồi...
Vương Xuyên đỏ mặt.
Vương Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Nội tâm Vương Xuyên phức tạp hỗn độn.
Sao thế?
Mọi người không phát hiện cậu và Nhậm Tử Sâm là tình địch à?
Cái xã hội đạo đức suy đồi gì thế này? Nhìn thấy hai chàng trai đi cùng nhau liền nhất quyết muốn người ta thành một đôi? Có để cho người ta chăm chỉ học tập tiến về phía trước không vậy?! Ai mà chưa từng là em bé ngây thơ chứ!
Đầu năm nay, con trai đi ra ngoài cũng không an toàn!
Vương Xuyên gặm kem, trong lòng có cảm giác khô khốc, cuối cùng cậu ấy vẫn nhịn lại, cực kỳ bình tĩnh nói với Nhậm Tử Sâm: "Tử Sâm, chúng ta có cần phải giải thích một chút không?"
Nhậm Tử Sâm bình tĩnh hơn cả Vương Xuyên, như thể làm vậy thì sẽ ngầu hơn: "Không cần, bình thường mấy loại chuyện như thế này đều càng tô càng đen."
Hình như cũng có lý.
Vương Xuyên nhìn thoáng qua thiếu nữ ở phía trước, lại hỏi Nhậm Tử Sâm: "Cậu nói xem, Niệm Niệm có nghĩ nhiều không nhỉ?"
Nhậm Tử Sâm: "..."
Lúc này Thẩm Niệm cũng đang xem điện thoại di động, cô xoay người lại, theo động tác của cô, tóc đuôi ngựa xẹt qua tạo thành một đường cong xinh đẹp ở trên không trung, thiếu nữ cười như hoa, ánh mắt híp lại thành trăng lưỡi liềm: "Ha ha ha! Tôi hiểu cả mà."
Thẩm Niệm nói đầy ẩn ý.
Vương Xuyên, Nhậm Tử Sâm: "..." Cô hiểu cái gì? Sao Tiểu Niệm Niệm có thể hiểu được những chuyện này chứ? Cô không phải là đoá hoa trắng đơn thuần vô hại sao?
Thẩm Niệm thấy hai thiếu niên xấu hổ thì không tiếp tục đùa giỡn nữa, cô nói: "Tôi về nhà nha, hôm nay dừng lại ở đây, bạn học Nhậm, phiền cậu đưa Vương Xuyên trở về trường. Tôi tự gọi xe Didi là được."
Thẩm Niệm đã gọi xe, rất nhanh đã biến mất trước mặt hai thiếu niên.
Nhậm Tử Sâm còn có thể làm gì bây giờ?
Chỉ có thể bất chấp khó khăn đưa Vương Xuyên trở lại trường học.
Suốt đường đi hai người trầm mặc không nói gì, không ai thèm liếc mắt nhìn ai một cái, dường như bất kỳ ánh mắt trao đổi nào cũng có vẻ khả nghi.
*
Sự kiện "ba người" đã lên men cho đến chủ nhật.
Thậm chí có người còn chụp ảnh Nhậm Tử Sâm đưa Vương Xuyên về trường rồi đăng lên Tieba của trường.
Mọi người nặc danh chỉ trích hai chàng trai trong nhóm.
"Niệm Niệm của chúng ta thật đáng thương, vậy là làm bóng đèn cả buổi chiều sao?"
"Anh Sâm tự mình lái xe đưa Vương Xuyên về trường, vậy còn Niệm Niệm thì sao? Bị cậu ấy lãng quên luôn à?"
"Hừ! Ôm Niệm Niệm nhà tôi!"
"..."
Mọi người rất kinh ngạc phát hiện, vậy mà Nhậm Bá Vương lại không hề đưa ra một lời giải thích hợp lý nào.
Tối chủ nhật, Vương Xuyên mất ngủ...