Tiếp theo là cuộc thi chạy đường dài của nữ sinh.
Thời khắc căng thẳng nhất của Nhậm Tử Sâm đã đến.
Lúc cậu chạy đường dài, cậu chẳng có cảm giác gì cả, nhưng Thẩm Niệm không giống vậy.
Cô nhóc này rất nhỏ nhắn, tuy rằng dáng người cân xứng, nhưng Nhậm Tử Sâm luôn lo rằng cô sẽ bị một cơn gió thổi bay đi.
Cái gì mà tim khó chịu, căng khớp gối, hoặc là dung tích phổi không đủ... Vô vàn vấn đề có thể phát sinh, cậu đều cân nhắc.
Nữ sinh bắt đầu chạy 800m, Thẩm Niệm nằm trong đội này, Thẩm Đường Tinh cũng vậy.
Thẩm Đường Tinh vốn thuộc đội thể dục của trường, còn là vận động viên cấp hai quốc gia, thực lực của cô ta chắc chắn là hơn Thẩm Niệm.
Nhậm Tử Sâm lo rằng sau khi thua Thẩm Niệm sẽ khóc.
Dù sao thì Nhậm Tử Sâm hiểu rất rõ, sự tồn tại của Thẩm Đường Tinh đối với Thẩm Niệm mà nói có ý nghĩa gì.
Không ai thực sự thích chị kế của mình cả.
Tiểu Niệm Niệm phải ở cùng mẹ kế và chị kế suốt cả ngày, điều này cũng đã rất khó xử.
Giữa lúc tiếng người huyên náo, trong đầu Nhậm Tử Sâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, cậu muốn mau chóng kiếm tiền mua nhà, đợi đến khi có đủ thực lực thì sẽ đón Thẩm Niệm tới.
Mẹ kế, chị kế gì đó đều là kẻ lòng dạ hiểm độc!
"Tiểu Niệm Niệm! Cố lên!"
"Nữ thần xông về phía trước!"
"Vợ ơi! Mau tiến lên! Mạnh mẽ xông về phía trước!"
Nhóm "ớt chỉ thiên" lớp số 9, ai nấy đều nhiệt tình như lửa, Thẩm Niệm giống như là bảo vật trấn lớp vậy, đến lượt cô lên sân thi đấu, tất cả mọi người đều tụ tập lại.
Nhậm Tử Sâm sầm mặt.
Cậu không hiểu tại sao con gái bây giờ cũng thích gọi các cô gái khác là vợ.
Tất nhiên là cậu cực kỳ không vừa lòng.
Nhậm Tử Sâm cũng muốn cổ vũ cho Thẩm Niệm, nhưng cậu không kêu được, cậu là một chàng trai hướng nội... và trầm ổn.
Tiếng súng vang lên, trận đấu bắt đầu.
Lúc đầu Niệm Niệm không hề hiếu thắng, cô vừa chạy vừa vẫy tay chào các bạn lớp số 9.
"Niệm Niệm của chúng ta đúng kiểu "vạn sự tuỳ duyên", tôi thích!"
"Nhìn thấy Niệm Niệm, không hiểu sao tớ lại được chữa lành."
"Tiểu Niệm Niệm thể hiện một cách sâu sắc cái gọi là "có tham dự là được"."
"Niệm Niệm của chúng ta đáng yêu nhất thế giới, không chấp nhận phản bác!"
"..."
Các bạn thuộc lớp khác: "..." Lớp số 9 thật kỳ diệu, có thể nói về thất bại một cách hợp tình hợp lý như vậy.
Nhưng mà Niệm Niệm lớp số 9 thực sự đẹp muốn xỉu, chạy thôi mà cũng có thể đáng yêu như vậy!
Nhậm Tử Sâm vẫn luôn nhìn chằm chằm Thẩm Niệm, chính cậu cũng không để ý rằng mi tâm của mình sắp nhíu thành một chữ "Xuyên" (川).
Mấy nữ sinh xếp ở phía trước rất nhanh đã chạy đến vòng thứ hai, mà lúc này Thẩm Niệm vẫn còn đang giãy dụa ở vòng đầu tiên, cô vẫn không nhanh không chậm, từ từ chạy về phía trước, tốc độ rất đều.
Lúc này, Thẩm Đường Tinh sắp vượt qua Thẩm Niệm, hai người bọn họ trùng hợp chạy ở hai đường đua liền kề.
Hiện tại Thẩm Đường Tinh vừa nhìn thấy Thẩm Niệm liền cảm thấy chán ghét một cách vô thức, ngay khi cơ thể cô ta tới gần Thẩm Niệm, cô ta mượn động tác chạy bộ bình thường, cánh tay thoáng gia tăng biên độ, cố ý đụng vào Thẩm Niệm một cái, nhưng bởi vì được che giấu rất tốt nên rất khó nhìn ra manh mối.
Trọng tâm Thẩm Niệm không vững, ngã về phía trước.
Người khác có thể không nhìn ra tình huống vừa rồi, nhưng Nhậm Tử Sâm lại thấy rõ ràng, chân cậu dài, lực bật nhảy cực tốt, gần như là lập tức chạy như điên về phía sân thể dục.
Nhận Tử Sâm chạy đến giữa đường đua nhưng cũng không phá hỏng trận đấu, đang muốn đỡ Thẩm Niệm, lại thấy Thẩm Niệm tự đứng lên, lắc đầu với cậu: "Tôi có thể!"
Nhậm Tử Sâm nắm chặt tay: "Được rồi, tôi chạy cùng cậu!"
Cậu biết Tiểu Niệm Niệm hết sức quật cường, cô gái của cậu đương nhiên không giống người thường. Lần đầu tiên Nhậm Tử Sâm biết cảm giác đau lòng là gì, dựa theo tính tình của cậu, cậu sẽ cõng Thẩm Niệm chạy về phía trước, nhưng giờ phút này, Nhậm Tử Sâm như đột nhiên thông suốt, cậu đã biết cách ở chung với Thẩm Niệm.
Cô muốn cái gì, cậu cho cái đó, sẽ không bao giờ thêm gánh nặng không cần thiết và sự bất mãn cho cô.
Nhậm Tử Sâm và Thẩm Niệm duy trì tốc độ như nhau, cậu chạy theo bên cạnh.
Giáo viên cảm thấy thế này không phù hợp với quy củ, nhưng tổng giám đốc Nhậm là một trong những cổ đông lớn của Nhất Trung, Nhậm Tử Sâm cũng không phá vỡ quy tắc, hơn nữa còn chạy bên ngoài đường đua, cho nên giáo viên cũng không can thiệp.
"Đm! Tôi lại tin vào tình yêu rồi!"
"Nếu như đây vẫn không tính là yêu, vậy còn gì đáng tin cậy?"
"Một người là chồng tôi, một người là vợ tôi, tôi chúc phúc cho họ!"
"Cục Dân chính đã được chuyển tới, mời các người đăng ký ngay tại chỗ!"
"..."
Lục Sơn nghe các bạn học bàn tán sôi nổi, tâm trạng rất phức tạp.
Ở Nhất Trung, yêu sớm bị cấm tuyệt đối.
Nhưng... Mọi thứ đều có hai mặt!
Cuối cùng Thẩm Niệm cũng chạy đến đích, trong khoảnh khắc cô bước qua vạch đích, Nhậm Tử Sâm nghiêng người đỡ lấy cô, hai tay ôm lấy eo cô. Chính Thẩm Niệm cũng không chịu nổi, dựa hẳn vào người Nhậm Tử Sâm, thở hổn hển.
Hai tay Nhậm Tử Sâm cứng đờ, cậu không biết hình dung cảm giác lúc này như thế nào.
Cậu cảm thấy như mình đang ôm cả thế giới.
Cái gì mà cậu cả nhà họ Nhậm hay là tài sản thừa kế chục tỷ, cậu đều xem thường, cậu chỉ cần cô gái trong ngực.
"Niệm Niệm của chúng ta giỏi nhất!"
Thẩm Niệm thở hổn hển, cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt đỏ bừng lúc này lại dần dần trở nên trắng bệch, cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cười rộ lên, trong ánh mắt như rải rác ngàn vạn ngôi sao: "Thật sao?"
Nhậm Tử Sâm trịnh trọng gật đầu: "Đúng!"
Lúc này, cảm xúc không có chỗ giải toả của Lục Sơn cũng bắt đầu lan tràn, thầy đoạt lấy micro trong tay một giáo viên nào đó, kích động nói: "Tinh thần kiên trì đến cùng của bạn Thẩm Niệm đáng để mọi người học tập!"
Lần chạy 800m này Thẩm Đường Tinh đứng thứ hai trong nhóm, nhưng lúc này, tất cả mọi người đều vỗ tay cho Thẩm Niệm. Cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi!
Vì sao cô ta thắng, cô ta ưu tú hơn Thẩm Niệm nhưng trong mắt người khác vẫn chỉ có Thẩm Niệm?!
Nhậm Tử Sâm biết Thẩm Niệm trật chân bèn bế cô lên, đang muốn chạy đến phòng y tế, Vương Xuyên cầm glucose và khăn mặt tới, Nhậm Tử Sâm lại tránh không cho Vương Xuyên tới gần: "Niệm Niệm có tôi là được."
Vương Xuyên mím môi, nhìn Nhậm Tử Sâm đưa Thẩm Niệm đi.
Cảnh tượng này, không thể nghi ngờ lại gợi lên cái tính hóng hớt của các thiếu niên thiếu nữ.
Lục Sơn gãi gãi đầu, nói với hiệu trưởng: "Chủ yếu là trong lớp chúng tôi Nhậm Tử Sâm quá thân thiết với bạn học, lần trước trong tiết thể dục có bạn nam bị thương, cậu ấy cũng bế như vậy."
Hiệu trưởng: "..." Hình như có chuyện như vậy, hôm đó ông cũng nghe nói.
*
Trong phòng y tế, Nhậm Tử Sâm đặt Thẩm Niệm lên giường bệnh, nói với bác sĩ trực: "Bác sĩ, xin bác sĩ nhẹ nhàng một chút!"
Bác sĩ: "..." Lần trước Nhậm Bá Vương bế một nam sinh tới, lần này lại bế một nữ sinh.
Phú nhị đại thực sự rất biết cách chơi.