Trọng Sinh Cứu Rỗi Thiếu Niên Bệnh Kiều Âm Trầm

Chương 4: Người đẹp nhất




Ngay từ đầu có lẽ Thẩm Mạn Cửu cũng có chút tình cảm đặc biệt với Tần Chước, nhưng thứ tình cảm ấy rồi sẽ bị dục vọng cố chấp chiếm hữu của hắn đẩy ra xa.

Năm mười tám tuổi mới quen Tần Chước, khoảnh khắc hai người gặp lại đã là bốn năm sau.

Những năm ở bên ngoài, tình hình trong nước biến động phong vân kịch liệt, Thẩm gia cùng nhân sĩ giới chính trị dây dưa sâu đậm, không thiếu các loại giao dịch thương nghiệp.

Nhưng mà thế hệ lãnh đạo tiền nhiệm rút lui, các quan chức mới bắt đầu đao to búa lớn sửa trị giới tài phiệt, nghiêm khắc xử lý chuyện hai phe chính thương cấu kết, Thẩm gia đứng mũi chịu sào, nhanh chóng suy bại.

Tiểu thư Thẩm gia ngày xưa, tiểu công chúa cao cao tại thượng ngã xuống thần đàn, Tần Chước xuất hiện bên cạnh cô vào đúng thời điểm Thẩm khó khăn nhất.

Trong bốn năm Thẩm Mạn Cửu xuất ngoại, không chỉ có mỗi Thẩm gia thay đổi mà còn có Tần Chước.

Lúc cô gặp lại Tần Chước, hắn đã sớm không phải thiếu niên giãy giụa nơi tối tăm cẩu thả đê tiện, lắc mình biến thành Tần tiên sinh được vô số người tranh nhau tiến lên cung kính lấy lòng.

Tần Chước tính tình âm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, đánh bạc, mở sòng bài, mở ngân hàng ngầm rửa tiền đen, buôn lậu, những mặt trái xấu xa hắc ám dưới ánh mặt trời toàn do hắn làm.

Hắn thô lỗ tục tằng, không văn hóa, lòng dạ âm ngoan nhưng đầu óc thông minh, kiến thức nhạy bén trác tuyệt.

Quan hệ hai bên chính thương ở Nam Quốc rắc rối phức tạp, giới tài phiệt đứng ở giữa, hắn hiểu được cách lợi dụng sự bất đồng về lợi ích của từng đoàn thể khác nhau, thành thạo lên kế hoạch, cuối cùng một bước thượng vị.

Hắn không học qua một kiến thức nào về quản trị kinh doanh, lại cực kỳ biết rõ chuyện lợi dụng nhân tài, chiêu mộ những bộ não thuộc về riêng mình, hắn càng hiểu làm cách nào để đùa bỡn lòng người, nắm chắc quyền lực trong tay.

Tần Chước làm việc không có điểm mấu chốt, chỉ xem trọng kết quả, vì đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn, chuyện dơ bẩn cũng làm.

Chính người như vậy, sau này khi tích lũy được nguồn vốn tài chính to lớn, cùng với sự đuổi kịp tốc độ phát triển thời đại internet vạn vật, trở thành ngọn gió đi đầu trên nhiều lĩnh vực, thương nghiệp tân quý chạm tay là bỏng, tẩy trắng bản thân và từng bước thành lập đế quốc thương nghiệp của riêng mình.

Thẩm Mạn Cửu từng nói với hắn: “Anh không hề có điểm dừng, mất hết cả nhân tính.”

Tần Chước cũng không tức giận, chỉ cười khẽ hôn cô: “Điểm dừng để làm gì? Có em là đủ rồi, em chính là nhân tính của tôi.”

Sau này Tần Chước quả thật cũng thay đổi không ít, mấy chuyện dơ bẩn toàn để người khác làm, bản thân thì học giới thượng lưu, tiệc tối từ thiện, câu lạc bộ golf, bắt đầu lưu luyến với những nơi cao cấp ấy, lắc mình biến thành quý công tử ưu nhã tự phụ, sạch sẽ lóa mắt.

Trưởng thành trong hoàn cảnh dơ bẩn ác liệt như vậy, túi da dù có được may vá đẹp đẽ đến mức nào thì trong xương cốt vẫn khắc sâu bản tính hung ác tàn nhẫn, thiết huyết vô tình, có thù tất báo.

Những người đã từng làm tổn thương đến người của hắn, cơ hồ không một ai chết già.

Bao gồm cả Cố Kinh Mặc, cuối cùng bị Tần Chước ném vào lồng sắt trong đấu trường.

Cố Kinh Mặc chưa bao giờ chân chính làm hại gì đến hắn, nhưng Cố gia quả thật có liên quan rất lớn.

Hắn muốn Cố Kinh Mặc chết, nguyên nhân quan trọng nhất là cậu ta có quan hệ không bình thường với Thẩm Mạn Cửu, hai người là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên.

Thẩm Mạn Cửu cười với cậu ta, làm những động tác cử chỉ thân mật khăng khít, mỗi lần như vậy Tần Chước đều ghen ghét đến phát điên.

Ngày đó, Tần Chước ép buộc Thẩm Mạn Cửu ở trên khán đài xem, Thẩm Mạn Cửu khóc lóc quỳ xuống bên chân cầu xin hắn: “Tần Chước, tôi cầu xin anh, anh tha cho cậu ấy đi, tôi hứa sẽ vĩnh viễn không gặp cậu ấy nữa.”

Mặt mày Tần Chước toàn là sự nguy hiểm, đem cô kéo tới, giơ tay ôn nhu lau nước mắt cho cô, ưu nhã lại lạnh nhạt nói: “Tiểu Cửu, em không nên khóc vì cậu ta, lại càng không nên vì cậu ta mà quỳ xuống, cậu ta không xứng.”

Ngữ khí hắn bình tĩnh đến cực điểm lại giấu chút hàn ý: “Em càng như vậy, tôi chỉ càng muốn hắn nhanh chết.”

Cố Kinh Mặc chỉ là một tên nhà giàu tùy ý ăn chơi trác táng đến cực điểm, ở trước mặt những tay đấm chuyên nghiệp đó không chịu nổi một đòn.

Mặc cho Thẩm Mạn Cửu ở bên ngoài khóc đến tê tâm liệt phế, Tần Chước chỉ đem người ôm chặt trong lồng ngực mình, ép cô tận mắt chứng kiến.

Hắn nói: “Tiểu Cửu, chỉ để ý tôi thôi, được không? Xin em đó.” Hắn ôm Thẩm Mạn Cửu, giọng nói ôn nhu đến cực điểm: “Em quan tâm đến người khác, tôi sẽ tức giận, tôi mà tức giận thì phải trả đũa, tôi lại không muốn động đến em, chỉ có thể để bọn họ thay em gánh chịu, tôi cảm thấy như vậy không tốt lắm, cho nên, em chỉ cần để ý tôi thôi, em thấy đúng không?”

Tần Chước rõ ràng là một kẻ điên, ngay cả chuyện cầu xin người khác cũng mang phong cách tàn nhẫn riêng.

Đến sau này, Thẩm Mạn Cửu cũng bị hắn bức thành người điên.

Đặc biệt là khi tận mắt thấy bạn thân từ nhỏ chết đi, Thẩm Mạn Cửu mắc phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng. Trước đây lúc không ở bên hắn, xung quanh cô có rất nhiều người nhà hay bạn bè, cô là một tiểu công chúa nhận được trăm ngàn sủng ái, nhưng bây giờ bên cạnh cô chỉ có hắn, cũng chỉ có thể có hắn.

Cùng Tần Chước ở bên nhau khá lâu, Thẩm Mạn Cửu cảm thấy quả thực không gì đả động được đến hắn, sinh lý tâm lý cường đại khác hẳn với người thường, cho dù Thẩm Mạn Cửu dùng ngôn ngữ công kích, đánh chửi đến mức ác độc hung ác, hắn cũng chẳng chút nào để bụng, thậm chí còn ôn nhu ôm cô vào lòng, hỏi cô đánh có đau tay hay không, nếu không đau thì đánh thêm còn đau thì chửi hắn cho hả giận.

Sống lại một đời, kiếp trước dây dưa đủ loại với Tần Chước giống như chuyện vừa xảy ra hôm qua, hồi ức này cô không muốn nghĩ lại, càng không mong sẽ tái diễn.

Tuy Tần Chước làm cô đau đớn muốn chết nhưng cũng giúp cô rất nhiều, Thẩm Mạn Cửu nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ đến xuất thần, lồng ngực không ngừng truyền đến từng cơn đau đớn dày đặc khiến cô không hô hấp nổi.

Tần Chước là loại người như vậy, chỉ cần bất tử, nhất định sẽ có một ngày xuất hiện, sau này khi hắn đã mạnh hơn, những người liên quan đến đấu trường ấy, hắn huyết tẩy tính sổ, một tên cũng không buông tha.

Sau một lúc lâu, Thẩm Mạn Cửu rốt cuộc hạ quyết tâm, lấy di động ra gọi điện cho Cố Kinh Mặc.

Không phải vì giúp Tần Chước, chỉ là không muốn hắn ngày sau tìm Cố Kinh Mặc trả thù.

Chuông reo nửa ngày mới kết nối được, bên kia đầy âm thanh ồn ào: “Làm sao vậy?”

“Cậu còn đang xem thi đấu à?” Thẩm Mạn Cửu hỏi.

“Cậu hỏi thừa thật. Có việc gì à?” Trận đấu đang tiến hành hừng hực khí thế, ngữ khí của Cố Kinh Mặc có chút có lệ.

“Tần Chước thế nào?”

“……” Cố Kinh Mặc sửng sốt, “Tần Chước là ai?”

“Chính là cái người buổi sáng kia.”

“Người nào buổi sáng?”

Trên ngực đau đến mức Thẩm Mạn Cửu cơ hồ không đứng được, cô dựa vào mép giường ngồi xuống, thanh âm suy yếu đến hữu khí vô lực, nói chuyện với Cố Kinh Mặc quá mệt mỏi, cô nghĩ nghĩ, mở miệng nói:

“Người đẹp nhất.”

Cố Kinh Mặc suy nghĩ vài giây mới phản ứng lại, hắn giương mắt nhìn thoáng qua đài đấu, người đẹp nhất kia đang bị đối phương khóa chặt cổ vứt ngã trên mặt đất, nắm đấm thuận thế dừng ở trên người hắn ta.

“Tình huống như thế nào? Cậu có quen biết hắn? Coi trọng hắn? Thẩm đại tiểu thư sa vào lưới tình?”

“…… Tôi hỏi cậu là hắn thế nào, thi đấu đã kết thúc chưa.”

“Đang bị đánh.” Cố Kinh Mặc vừa dứt lời, liền thấy Tần Chước hung ác mà thúc đầu gối đập về phía bụng của đối phương, tiếp theo quét chân một cái, mạnh mẽ hung mãnh.

Trách không được bị đại tiểu thư nhà hắn theo dõi, tên nhóc này quả thật có chút tài năng trên người.