Trọng Sinh Chỉ Thuộc Về Hoàng Hậu

Chương 56: Lời hứa




Chỉ dựa vào Nhị Hoàng tử cùng Cố tứ công tử bố trí động núi giả vĩnh viễn cũng không thành.

"Tiểu Ngư, ngươi đừng lộn xộn, ta mới vừa đem chăn trải tốt."

Cố Du không hỗ trợ thì thôi, còn ở bên cạnh gây sự, khiến cho Tiêu Minh Xuyên bận việc gần nửa ngày, cũng không trải được chỉnh tề. Hắn tức giận đến muốn đem Cố Du xách đi ra ngoài.

"Nhưng Minh Xuyên ca ca......"

Cố Du ủy khuất mà chớp chớp mắt, như có chuyện muốn nói.

Không đợi Cố Du nói cho hết lời, Tiêu Minh Xuyên liền không kiên nhẫn mà phất phất tay:

"Đừng nói nữa cũng không được nhúc nhích, chờ ta làm xong rồi nói."

"Dạ."

Cố Du không nói nữa, thật cẩn thận dịch tới một gốc sơn động, tận lực không làm ảnh hưởng công tác của Tiêu Minh Xuyên.

Mới đầu, Tiêu Minh Xuyên chỉ nghĩ muốn trải trên mặt đất chăn bông thật dày, như vậy hắn cùng Cố Du có thể lăn lộn thoải mái. Cố Thái hậu chỉ quan tâm đối với việc học của Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du, cũng thật khắt khe. Loại việc này chính là việc không đàng hoàng, Tiêu Minh Xuyên nào dám đi phiền hắn, chỉ có thể xin giúp đỡ từ tổng quản thái giám Ngụy Lễ. Ngụy Lễ nói với Tiêu Minh Xuyên, trong động mặt đất dơ bẩn ẩm ướt, trực tiếp trải chăn là không được, muốn làm vậy trước tiên phải dọn sạch mặt đất, còn hỏi hắn muốn tìm hai tiểu thái giám hỗ trợ hay không. Tiêu Minh Xuyên rất có cốt khí mà cự tuyệt, nói tự mình có thể hoàn thành, không cần người hỗ trợ.

Ngụy Lễ trở về bẩm báo với Hoàng đế Tiêu Duệ, Tiêu Duệ lúc ấy liền cười, còn nói thêm:

"Để cho bọn họ vất vả đi, làm không được sẽ đến xin trẫm giúp đỡ."

Ngụy Lễ ngầm hiểu mà lui xuống, cũng tìm sẵn hai tiểu thái giám nhỏ gầy để dự phòng.

Tiêu Minh Xuyên đông kéo kéo, tây giật giật, khó khăn đem chăn sang bằng một chút. Hắn quay đầu lại, vừa lòng mà nhìn tác phẩm của mình, còn vẫy tay Cố Du:

"Tiểu Ngư, đi lên thử xem."

Cố Du lắc lắc đầu, đôi mắt trừng to tròn, nhưng không nói lời nào.

Tiêu Minh Xuyên bĩu môi nói:

"Ngươi không thử ta tự mình thử."

Nói rồi đặt mông ngồi xuống, còn tính toán lăn hai vòng. Bất quá Tiêu Minh Xuyên còn chưa có lăn liền vèo đứng lên, trong miệng còn ồn ào:

"Cái gì đây? Thật cộm!"

Cố Du mím môi, nhỏ giọng nói:

"Phía dưới chăn có hòn đá nhỏ......"

Khi Tiêu Minh Xuyên trải đến một nửa, Cố Du liền nằm trên đó thử qua, phát hiện không thoải mái, phía dưới đá nhỏ rất nhiều, phải dọn sạch sẽ mới được, nhưng mà......

Tiêu Minh Xuyên nổi khùng, không cho Cố Du nói hết câu. Mà Cố Du cũng không dám nói, nếu như bị đuổi ra thì làm sao bây giờ?

"Ngươi biết phía dưới có hòn đá nhỏ sao? Vậy ngươi sao không nói sớm?"

Tiêu Minh Xuyên tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Vừa mới bị cộm cũng không có gì, cũng không đau, nhưng nếu Cố Du sớm nói hắn cũng không cần bận bịu lâu như vậy, mà lát nữa còn phải đem chăn bóc lên toàn bộ.

Cố Du vốn dĩ rất ủy khuất, lúc này lại bị Tiêu Minh Xuyên rống lên, trong mắt tức khắc tràn ngập nước, lớn tiếng hờn dỗi:

"Ta vừa mới định nói, là ca không cho ta nói chuyện, ta mới ngậm miệng, hiện tại lại tới trách ta?"

"Không trách ngươi chẳng lẽ trách ta? Ngươi sớm nói ta đã không cần mệt đến một thân đầy mồ hôi."

Tiêu Minh Xuyên lúc này cũng khó chịu, hắn không cho Cố Du nói chuyện là vì sợ Cố Du quấy nhiễu hắn, nhưng phía dưới có hòn đá nhỏ, sao có thể không nói chứ, cho rằng hắn làm công cóc là rất vui sao.

Cố Du nhỏ hơn Tiêu Minh Xuyên hai tuổi, đấu võ mồm khẳng định là đấu không lại hắn, nỗ lực không cho nước mắt rơi xuống:

"Minh Xuyên ca ca hung dữ quá, không nghe lời cũng bị mắng, nghe lời cũng bị mắng, rốt cuộc muốn ta thế nào đây?"

Tiêu Minh Xuyên thấy Cố Du rơi nước mắt liền đau đầu, mỗi lần đều dùng tới chiêu này, nói liền khóc, đúng là phiền.

"Ngươi đừng khóc được không? Nếu mẫu hậu biết, ta lại bị mắng."

Tiêu Minh Xuyên móc khăn tay ném cho Cố Du.

Cố Du khụt khịt mũi, ủy khuất mà nói:

"Ta không có tố cáo bá phụ, ta không có......"

Tuy rằng Tiêu Minh Xuyên có thời điểm rất hung dữ, nhưng đại đa số thời điểm vẫn khá tốt, Cố Du sẽ không tố cáo sau lưng đâu, tổ phụ nói đó là hành vi của tiểu nhân.

Thấy Cố Du cầm khăn cũng không lau mặt, Tiêu Minh Xuyên đành phải đi qua tự mình lau cho Cố Du, còn một bên ghét bỏ nói:

"Ta biết ngươi không có tố cáo, nhưng đôi mắt hồng hồng, ngươi cho rằng mẫu hậu nhìn không ra sao?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Cố Du không khóc, vẻ mặt tội nghiệp mà chớp chớp mắt.

"Nếu không chúng ta tối nay trở về?"

Tiêu Minh Xuyên nhìn chăn đã trải tốt, cũng lười làm lại, liền nói:

"Chúng ta đi chỗ phụ hoàng dùng bữa, thuận tiện tìm Ngụy công công hỗ trợ, vẫn là để hắn giúp cho chúng ta tốt hơn."

Ở trước mặt Cố Thái hậu phụ hoàng là lá chắn tốt nhất, lần nào cũng dùng được.

Cố Du đối với Tiêu Minh Xuyên an bài không hề dị nghị, vô cùng vui vẻ đi theo hắn đến Càn An Cung.

Cuối cùng, động trong núi giả là Ngụy Lễ cho người bố trí, hoàn toàn phù hợp ý Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du.

Từ đó về sau mấy năm, nơi này trở thành căn cứ bí mật công khai của Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du, hai người khi không có việc gì liền chui vào bên trong ẩn náu.

Bởi vì tuổi tác chênh lệch, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du từ nhỏ rất ít cùng đọc sách bên nhau. Tiêu Minh Xuyên bị lập làm Thái tử, càng phải học nhiều hơn, hai người trừ học cưỡi ngựa bắn cung, hoàn toàn không ở cùng nhau.

Cố Du tư chất thông minh, rất có thiên phú ở phương diện thi thơ văn học. Tổ phụ Cố Dục Á từng nói qua, trong bốn đứa cháu trai có thiên phú nhất chính là Cố Tương và Cố Du, nếu nghiêm túc bồi dưỡng, tiền đồ rất đáng kỳ vọng.

Nhưng Cố Du bản nhân đối với chuyện đọc sách hứng thú không cao, sư phó dạy đến đâu học đến đó. Vào cung học sư phó thấy Cố Du mọi bài tập được giao đều hoàn thành cũng sẽ không làm khó, chỉ có Nam Dương Vương hơi có chút hận sắt không luyện thành thép. Mỗi lần đều bị Nam Dương Vương thêm vào rất nhiều bài tập, Cố Du lại phiền lại sợ, không còn dám không viết.

Ngày ấy, Cố Du đi nộp bài tập đã bị trả lại, còn bị phê không đúng chỗ nào hết. Sửa lại vài lần, càng sửa càng không biết mình viết cái gì, Cố Du dứt khoát không viết nữa, chạy tới trong sơn động ngủ. Cố Du tính chờ lát nữa hỏi Tiêu Minh Xuyên một chút, xem Nam Dương Vương rốt cuộc có ý tứ gì.

Tiêu Minh Xuyên tan học trễ hơn so với Cố Du. Nhưng lần này Cố Du cảm thấy khi tỉnh ngủ mà hắn còn chưa có tới, cũng là điều xưa này ít có. Cố Du nhíu nhíu mày, tính đi tìm Tiêu Minh Xuyên. Ngay khi chuẩn bị chui ra khỏi sơn động, Cố Du nghe được tiếng bước chân hỗn độn.

Cố Du ban đầu tưởng Tiêu Minh Xuyên tới, sau lại phát giác không đúng, đó là tiếng chân hai người không phải một người.

Là ai mà tới nơi này? Cố Du tò mò nghĩ. Chỗ này rất kính đáo khó phát hiện, ngày thường ít có người đến, nếu không năm đó cùng Tiêu Minh Xuyên chơi trốn tìm cung nữ thái giám tìm nhiều lần như vậy cũng tìm không thấy Cố Du.

Hai người không có đi xa, liền ở bên cạnh núi giả dừng bước, có lẽ cũng là cảm thấy nơi này thanh tĩnh, là nơi thuận tiện để nói chuyện.

Cố Du dù sao đã không thể đi ra ngoài, dứt khoát ghé vào khe hở sơn động nhìn lén, muốn nhìn rõ ràng hai người kia rốt cuộc là ai.

"Ta đã giải thích rồi, đó là ý mẫu thân, ta trước đó căn bản không biết, cũng không có tiếp nhận, ngươi rốt cuộc còn giận cái gì?"

Giọng kia rất quen thuộc, Cố Du lập tức liền nhận ra đó là Tiêu Minh Thanh.

Một người khác không nói chuyện, hắn đứng ở dưới tàng cây, lại bị Tiêu Minh Thanh che khuất Cố Du nhìn không tới mặt.

Thấy đối phương không lên tiếng, Tiêu Minh Thanh lại nói:

"Ngươi đừng cho là ta không biết, không phải chỉ có mẫu thân ta chọn người, trưởng bối nhà ngươi cũng giống vậy, đã cho ngươi xem mắt, ngươi cho rằng ngươi có thể từ chối sao?"

Cố Du lúc trước nghe được không hiểu lúc này đã rõ. Trước đó vài ngày, nghe được Phó Chiêu nghi nói qua, phải chọn hai tiểu cung nữ hầu hạ Tiêu Minh Thanh.

Thì ra Tiêu Minh Thanh không muốn Phó Chiêu nghi chọn cho hắn tiểu cung nữ. Không đúng......

Cố Du bỗng nhiên phát hiện mình nghĩ sai trọng điểm. Tiểu cung nữ không phải trọng điểm, trọng điểm là Tiêu Minh Thanh có người yêu thích, cũng không biết là tiểu công tử nhà ai.

Người nọ vẫn không nói lời nào, xoay người muốn đi. Tiêu Minh Thanh nóng nảy đem người giữ chặt, cúi đầu hôn lên môi.

Cố Du xem đến ngây dại, thì ra thích một người là có thể làm như vậy, theo bản năng giơ tay bưng kín miệng mình.

Hai người hôn đến say sưa, căn bản không biết gần trong gang tấc còn có một bạn nhỏ ngây thơ nhìn lén.

Cố Du chưa từng có thấy qua sự việc như vậy, mặt không khỏi có chút nóng lên, không dám lên tiếng, ngay cả hô hấp cũng thật cẩn thận, sợ quấy rầy hai người bên ngoài. Bỗng nhiên, Cố Du nghĩ tới Tiêu Minh Xuyên, tim lại đập gia tốc.

Lo sợ Tiêu Minh Xuyên lúc này mà chạy tới thì nguy. Hắn cùng Tiêu Minh Thanh quan hệ vốn dĩ đã không tốt, nếu ở chỗ này đụng phải, khẳng định xấu hổ không chịu được. Cố Du cũng lặng lẽ suy nghĩ thử, nếu là mình nhào lên hôn Tiêu Minh Xuyên, có thể đem hắn dọa chạy hay không.

Chờ Cố Du nghĩ lung tung rối loạn xong, mọi chuyện cũng đã kết thúc, hai người kia đã sớm biến mất không thấy.

Cố Du sờ sờ mặt còn có chút nóng, tính toán đi tìm Tiêu Minh Xuyên, nhưng còn chưa có đứng dậy, liền nghe được âm thanh sột sột soạt soạt.

Tuổi càng lớn chiều cao càng tăng, vóc dáng Cố Du tạm thời còn có thể thuận lợi chui vào sơn động, nhưng Tiêu Minh Xuyên đã có chút khó khăn.

Cố Du quay đầu nhìn, quả nhiên là Tiêu Minh Xuyên tới, lập tức hỏi:

"Minh Xuyên ca ca, hôm nay tới trễ quá, có chuyện gì sao?"

Tiêu Minh Xuyên biểu tình không tốt, hắn không có trả lời Cố Du, trực tiếp nằm xuống ở trên thảm lông dê. Một lát sau, Tiêu Minh Xuyên thở dài, thấp giọng nói:

"Phụ hoàng kêu ta đến, cùng ta nói thật nhiều chuyện."

"Ồ."

Cố Du bò đến bên cạnh Tiêu Minh Xuyên, nhẹ giọng nói:

"Bệ hạ bệnh chưa khỏe sao?"

Bắt đầu vào mùa đông, sức khỏe Hoàng đế vẫn luôn không được tốt. Không thể nói bệnh thật sự nghiêm trọng, nhưng người vẫn luôn uể oải, nhìn qua đặc biệt không có tinh thần.

Tiêu Minh Xuyên thuận tay xoa xoa đầu Cố Du, buồn bã ỉu xìu nói:

"Ta cũng không biết là khỏe hay là không khỏe, dù sao thái y nói phụ hoàng không có trở ngại, nhưng ngài không chịu uống thuốc, còn cùng ta nói thật nhiều việc ta không thể hiểu được hết."

"Minh Xuyên ca ca không cần lo lắng, bệ hạ có hồng phúc khẳng định sẽ tốt thôi."

Ánh mắt Cố Du như lấp lánh tỏa sáng, ngữ khí đặc biệt chắc chắn.

Sắc trời dần dần tối sầm, từ góc độ Tiêu Minh Xuyên nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh. Nhưng hắn đột nhiên cảm thấy sao trời kia cũng không có đẹp bằng ánh mắt sáng ngời của Cố Du giờ phút này.

"Ngươi vẫn luôn ở chỗ này chờ ta?"

Dù bị Cố Du đè ở trên người hơi có chút nặng, nhưng Tiêu Minh Xuyên lười động đậy, cũng để tùy Cố Du bám lấy mình.

Cố Du chơi những sợi tóc rơi trên vai Tiêu Minh Xuyên gật gật đầu nói.

"Nam Dương Vương cho nhiều bài tập khó, không viết được."

"Không sao đâu, ta trở về giúp ngươi xem qua."

Tốt xấu gì cũng lớn hơn hai tuổi, bài tập của Cố Du, Tiêu Minh Xuyên nghĩ không thành vấn đề.

Cố Du tức khắc cười đến càng sáng lạn:

"Cám ơn Minh Xuyên ca ca!"

Nói xong cầm lòng không đậu mà hôn lên trên mặt Tiêu Minh Xuyên một cái.

"Đây là tạ lễ sao?"

Tiêu Minh Xuyên dù bị hôn vẫn ung dung mà cười cười, còn phát hiện Cố Du mặt đỏ rất đáng yêu.

Cố Du khẽ gật đầu. Tiêu Minh Xuyên cười ôn nhu nói:

"Tiểu Ngư, nhắm mắt lại đi."

Cố Du không biết Tiêu Minh Xuyên muốn làm cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo, thành thật nhắm hai mắt lại.

Tiêu Minh Xuyên nâng thân thể lên, nhẹ nhàng hôn một cái. Qua thật lâu, hắn thấp giọng nói:

"Tiểu Ngư, đôi mắt của ngươi thật xinh đẹp, có phải ngôi sao rơi vào hay không?"

Cố Du khẩn trương đến một cử động nhỏ cũng không dám làm, càng không thể trả lời Tiêu Minh Xuyên, chỉ có trong mắt lóng lánh hưng phấn. Tiêu Minh Xuyên vĩnh viễn cũng quên không được giây phút đó.

Không biết qua bao lâu, Cố Du nhỏ giọng nói:

"Minh Xuyên ca ca có nhớ ngày mười một tháng sau là ngày gì hay không?"

"Nói đi, ngươi muốn quà sinh nhật gì?"

Cố Du ngồi dậy, nghiêm túc nói:

"Ta có thể muốn cái gì cũng được chứ?"

Có chuyện đã suy nghĩ thật lâu, chính là vẫn luôn không dám nói.

"Miễn trong phạm vi năng lực của ta. Nếu ngươi muốn bầu trời ngôi sao ánh trăng thì ta không lấy xuống được."

Tiêu Minh Xuyên nhanh chóng qui định phạm vi. Hắn không muốn thất tín với người này. Tiểu Ngư lòng dạ hẹp hòi, hắn đáp ứng rồi lại làm không được, khẳng định bị nhớ cả đời.

Cố Du vội vàng xua xua tay:

"Không có khó như vậy, ca khẳng định có thể làm được."

Thấy biểu tình Cố Du vội vàng như thế, Tiêu Minh Xuyên hiếu kỳ nói:

"Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói nghe thử một chút."

"Ta muốn chúng ta ra cung đi chơi."

Lúc trước Cố Du cũng không dám nói, hôm nay thấy Tiêu Minh Xuyên tâm tình không tồi mới dám nói ra.

"Ngươi là nói không mang theo người khác, chúng ta trốn đi chơi?"

Tiêu Minh Xuyên bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, hắn còn tưởng rằng mình nghe lầm.

Cố Du hưng phấn mà gật gật đầu:

"Ta chưa từng có đi ra ngoài chơi nha, ta muốn đi dạo chợ hoa, đi chợ đêm......"

Thấy Cố Du đếm trên đầu ngón tay, Tiêu Minh Xuyên vội nói:

"Ngươi đừng đếm, ta đáp ứng rồi."

Ra cung phải có thẻ bài, Cố Thái hậu khẳng định sẽ không cấp, hắn phải đến cầu phụ hoàng. Phụ hoàng luôn luôn cưng chìu hắn, chỉ cần không phải yêu cầu quá phận đều sẽ đáp ứng.

"Ta cũng biết ca sẽ đáp ứng mà."

Cố Du vui vẻ lại hôn Tiêu Minh Xuyên một cái.

"Ta biết Minh Xuyên ca ca tốt nhất."

Chỉ tiếc, kế hoạch không thành. Sự tình phát triển theo phương hướng mà Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du tuyệt đối sẽ không nghĩ đến.