Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 256: Quẻ đại hung (cực xấu)




Buổi chiều hôm ấy, Vệ Lam rời thượng đô tới Đông Nam tòng quân.

Mà La Duy, mặc kệ trong lòng chờ mong thời gian trôi chậm đến nhường nào, thì ngày y phải rời thượng đô vẫn đến.

“Duy nhi.” Một khắc cuối cùng trước khi La Duy ra khỏi hoàng cung, Hưng Võ đế gọi y lại.

“Bệ hạ còn có gì phân phó?” La Duy khom người hỏi.

“Duy nhi.” Hưng Võ đế sờ vạt áo La Duy, tựa hồ muốn xem y có mặc đủ ấm hay không,“Ngươi ở Bắc Yến hãy nhẫn nại, phụ hoàng nhất định sẽ nhanh chóng đón ngươi về.”

“Thần tạ ơn bệ hạ.”

“Ngươi, ngươi gọi trẫm một tiếng phụ hoàng đi…” Hưng Võ đế nói.

La Duy thế này mới ngẩng đầu nhìn Hưng Võ đế, vị Hoàng đế luôn nghiêm trang nọ, giờ phút này lại nhìn y bằng ánh mắt cầu xin. La Duy cảm thấy có chút không đành lòng, mở miệng, nhưng một tiếng “phụ hoàng” vẫn mãi chẳng thể thốt nên lời.

“Đi thôi.” Hưng Võ đế không chờ được một tiếng “phụ hoàng” của La Duy, nhưng không trách y, cảm thấy càng khổ sở, bèn quay đầu, không nhìn La Duy nữa, chỉ vung tay lên, nói:“Hãy tự bảo trọng đi, phụ hoàng chắc chắn sẽ sớm đưa ngươi trở về.”

La Duy quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái trước Hưng Võ đế, vừa định đứng dậy, đã nghe thấy tiếng khóc của phụ nhân. La Duy nhìn theo tiếng động, thấy Phó Hoa đứng phía sau La Tri Thu, bên cạnh bà là Hứa Nguyệt Diệu cũng rơi lệ đầy mặt. La Duy không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất mà chuyển hướng, dập đầu ba cái trước La Tri Thu và Phó Hoa.

“Duy nhi!” Phó Hoa thấy La Duy như thế, rốt cục không để ý là đang ở trước thánh giá của Hưng Võ đế nữa, khóc to, nếu không phải La Tri Thu kịp giữ bà lại, thì Phó Hoa đã vọt tới trước mặt La Duy rồi.

“Mẫu thân ở nhà nhớ sống thật tốt…” La Duy đứng dậy, cười với Phó Hoa:“Hài nhi lần này lại ra khỏi cửa, mẫu thân đừng để hài nhi lo lắng.”

Phó Hoa khóc đến nỗi không nói nên lời, chỉ không ngừng gật đầu. Bà vốn không thích La Duy, khi La Duy còn nhỏ, bà đã cảm giác đứa nhỏ này từ diện mạo đến tính tình đều không tốt, chỉ biết rằng La Duy là do tiểu muội bị cưỡng bức mà sinh ra, đối với La Duy chưa từng khắt khe, nhưng lại vô cùng chán ghét. Đến khi La Duy hiểu chuyện, người cũng gầy, đẹp hơn, Phó Hoa đối với La Duy, cũng chỉ là săn sóc nhiều hơn một chút khi y ngã bệnh, bẵng đi lâu lắm, bà cũng chẳng yêu thương La Duy hơn một chút nào. Nay thân thế La Duy sáng tỏ, Phó Hoa mới phát hiện là La Duy hạ mình sống ở La gia, bà khinh thường La Duy là hoàn toàn không có đạo lý. Nghĩ đến chuyện La Duy phải tới đất Bắc Yến đầy băng tuyết làm chất tử, Hoàng đế Bắc Yến cùng La Duy còn có thù giết cha, cho dù Phó Hoa là phụ nữ, cũng biết La Duy ở Bắc Yến sẽ không dễ chịu gì. Trở thành hoàng tử, lại bị hoàng gia đối đãi như vậy, Phó Hoa chợt yêu thương La Duy hơn, lúc này bà lại nhớ La Duy. Phó Hoa ở nhà khóc lóc náo loạn với La Tri Thu mấy ngày, bà muốn cầu xin La Tri Thu nể tình phụ tử mười mấy năm, giúp La Duy một tay, nhưng La Tri Thu chẳng hề phản ứng, bà là một phụ nhân, dựa vào trượng phu mà sống, bà không có cách nào giúp La Duy cả.

La Duy lại cười rồi liếc nhìn Hứa Nguyệt Diệu, do dự một chút, nhưng vẫn nhìn về phía La Tri Thu.

La Tri Thu nhìn La Duy gật đầu một cái, cho dù có thiên ngôn vạn ngữ, thì giờ này khắc này cũng chẳng thể nói ra.

“La Duy!” Lúc này lại có người gọi La Duy.

Mọi người cùng nhau nhìn phía âm thanh truyền đến.

Long Tường thấy mọi người cùng nhìn về phía hắn, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, gọi La Duy một tiếng:“Lục đệ!” Nói rồi cất bước tới trước mặt La Duy,“Ngươi!” Long Tường nhìn La Duy từ trên xuống dưới.

“Làm sao?” La Duy nhìn Long Tường đứng trước mặt mình, hồi lâu mà chẳng nói gì, liền mở miệng hỏi trước.

“Cầm lấy!” Long Tường vội kéo tay La Duy, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy hắn đang nắm tay La Duy, nhưng khi Long Tường thả tay ra, trong tay áo La Duy đã có thêm một vật.“Trước kia ta từng nói với ngươi, ta tập võ là vì muốn bảo vệ quốc gia.” Long Tường nhìn La Duy nói:“Hiện tại ta võ tập thành tài, nhưng ngươi lại phải đi chịu tội.”

“Sau này sẽ có cơ hội ra trận giết địch mà.” La Duy nói.

“Tụ kiếm (kiếm ngắn giấu trong tay áo) kia có thể đồng tâm tước ngọc (cắt qua kim loại, xẻ được ngọc).” Long Tường nhỏ giọng nói với La Duy:“Ngươi hãy dùng để phòng thân.”

“Không hận ta?” La Duy cũng nhỏ giọng hỏi Long Tường.

Long Tường cắn môi, muốn lắc đầu, nhưng lại thấy không cam lòng.

La Duy không ép Long Tường, đây là đệ đệ cùng mẹ với Long Huyền, có thể đối đãi với y như vậy là khó lắm rồi. Xe ngựa lúc này đã đến bên cạnh La Duy, lúc này y mới thấy, sứ thần đến đưa y sang Bắc Yến, là Tôn Ly.

Tôn Ly thấy La Duy nhìn gã, nghiêm mặt, nhưng vẫn hành lễ trước La Duy.

La Duy xoay người định lên xe, thì bất chợt quay người lại, ánh mắt y đảo qua Long Huyền, biết Long Huyền giờ phút này đang nhìn y, nhưng ánh mắt La Duy không dừng lại, đạp lên bậc, vào xe ngựa.

“Lên đường!” Tôn Ly hô to một tiếng.

Long Huyền nhìn xe ngựa chở La Duy lăn bánh, đột nhiên như mất đi hồn phách, định bước ra khỏi hàng ngũ hoàng tử. Long Huyền đột nhiên có một dự cảm, nếu hắn cứ trơ mắt nhìn La Duy đi như thế, thì nhất định sau này sẽ hối hận.

“Nhị đệ?” Long Ngọc đứng phía trước Long Huyền phát giác hành động của hắn, vội kéo Long Huyền lại.

Long Huyền thấy Long Ngọc, đột nhiên như tỉnh mộng,“Không có gì…” Hắn cúi thấp đầu, khi ngẩng đầu lên, trên mặt đã treo lên vẻ không đành:“Chỉ là nhìn lục đệ đi như vậy, trong lòng thấy thật có lỗi.”

Long Ngọc nhìn xe ngựa càng lúc càng đi xa, vẻ mặt tối sầm. Chu Trữ Văn bảo hắn không cần lo chuyện La Duy, các mưu sĩ bên người cũng đều nói, La Duy không thể giữ lại, thái tử phi khóc cầu, cuối cùng La Tri Thu cũng nói, La Duy buộc phải sang Bắc Yến thôi. Long Ngọc không cần người Chu gia nói cũng đã sớm nhìn ra, phụ hoàng hắn coi trọng La Duy hơn hắn, nếu La Duy cứ tiếp tục ở thượng đô, nói không chừng ngôi vị thái tử của hắn sẽ mất. Kỳ thật Long Ngọc rất muốn nói với những người bên cạnh, rằng hắn không cần ngôi vị thái tử này, chí hắn không ở thiên hạ, cho nên giang sơn này thuộc về La Duy cũng không có gì không tốt.

“Quay về đi.” Hưng Võ đế nhìn theo đến khi bóng xe ngựa chở La Duy biến mất khỏi tầm mắt, mới nói một câu với các hoàng tử và chư thần.

Long Ngọc đi theo phía sau Hưng Võ đế, phía sau hắn là các hoàng đệ, sau nữa mới là các triều thần. Long Ngọc chỉ có thể thầm nói xin lỗi La Duy ở trong lòng, không phải hắn nhẫn tâm, cũng không phải hắn muốn ngôi vị thái tử này, thật sự là, bên hắn có quá nhiều người, cả đời vinh nhục đều dựa vào hắn, hắn không thể dứt bỏ được. Long Ngọc nhìn Hưng Võ đế phía trước, Hoàng đế là một vị vua cô độc, vậy thái tử như hắn cũng chỉ là một thần tử cô độc mà thôi.

La Duy ngồi ở trong xe, xe đi qua ngã tư đường thượng đô, y vén rèm xe nhìn ra bên ngoài.

Người đi đường nhìn đoàn xe ngựa này, biết ngồi trên xe chính là Cẩm vương Duy sang Bắc Yến làm chất tử, đều không hẹn mà dạt sang hai bên, tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ, bàn tán sôi nổi, nhìn xe ngựa chở La Duy lướt qua trước mắt, mang đầy tiếc hận. Nhớ khi Cẩm vương Duy thiếu niên phong hầu, cưỡi ngựa đi khắp các đầu đường thượng đô, quả thật tao nhã vô song. Nay nhận tổ quy tông, trở thành con vua, lại phải lưu lạc làm chất tử, nằm trong lòng bàn tay kẻ khác.

“Cho nên mới nói con người họa phúc khôn lường, mệnh lúc này lúc khác, khó mà đoán được!” Một lão già nhìn người trẻ tuổi bên cạnh mà cảm thán.

Chùa Hộ Quốc, Phất Y Đại Sư nhìn năm đồng tiền trên bàn trà, thở dài liên tục.

“Sư phụ!” Một tiểu sa di chạy vào nói:“Cẩm vương gia đã rời khỏi cửa cung.”

Phất Y Đại Sư rối loạn xếp lại mấy đồng tiền.

Tiểu sa di lại cực kỳ thông minh, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn ra đây là một quẻ bói. Không biết sư phụ nó đang bói cho ai, mà lại ra một quẻ đại hung.