Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 227: Huyền nhi




Đêm hôm sau, La Duy ở thư phòng của mình cùng Tạ Ngữ nói chuyện trong triều, cái gì cũng nhắc đến, nói xong lời cuối cùng, La Tri Thu lại muốn giúp Tạ Ngữ tìm một nhà môn đăng hộ đối bàn việc hôn nhân, còn chuyện gặp mặt Long Hành, La Duy không nhắc đến.

Vệ Lam cùng La Tắc tới quý phủ của Phượng Vũ Đại tướng quân Triệu Hạc Niên làm khách, La Duy không phản đối việc Vệ Lam cùng các tướng quân lui tới, La Tắc càng vui vẻ đối xử với Vệ Lam như Trữ Phi thứ hai.

Trong cung tiệc rượu đang vào thời điểm náo nhiệt nhất, ca múa mừng cảnh thái bình, quân thần đều vui. Tiếng nhạc du dương, vũ nữ váy dài tha thướt, hương phấn từng trận hạ xuống, khiến hồi lâu sau người ta mới nhớ ra là phải trở về chỗ mình ngồi.

Nữ tử Thường thị ngồi ở tân phòng Khuynh Văn điện, náo loạn cả một ngày, mà nơi này lại im lặng đến nỗi nghe được tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ. Trong phòng còn có sáu cung nhân của nàng, chỉ là đều không nói chuyện, nữ tử Thường thị nghe tiếng côn trùng kêu đứt quãng, càng thêm sốt ruột, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Không biết ngồi bao lâu, khi mà nữ tử Thường thị tưởng rằng một đêm đã qua rồi, thì cửa bị người bên ngoài đẩy ra, tiếng chúc tụng lập tức bay vào phòng. Nữ tử Thường thị hai tay siết chặt lấy nhau, chỉ có như vậy nàng mới giữ bản thân không phát run trước mặt người khác.

Ma ma Ti lễ nói một tiếng tân hôn cát tường thật lớn.

Nữ tử Thường thị khi nghe lời chúc sớm sinh quý tử, mặt không khỏi nóng lên. Đợi đến khi không ai nói thêm gì nữa, nữ tử Thường thị mới nghe thấy một giọng nói nam nhân: “Các ngươi đều lui xuống đi, ra bên ngoài lĩnh thưởng, nơi này không cần các ngươi nữa.” Đây chính là phu quân của nàng, nhị hoàng tử Long Huyền. Lần đầu tiên nữ tử Thường thị nghe được giọng nói Long Huyền, thanh âm thanh nhuận, ngữ điệu cũng ôn hòa, chỉ là nghe không ra một chút nào vui sướng.

Những người không liên quan đều lui xuống, chỉ còn Long Tường đứng lại.

“Sao ngươi còn không đi?” Long Huyền hỏi.

“Hôm nay huynh uống không ít rượu…” Long Tường nói:“Đêm nay huynh vẫn chịu nổi chứ? Có cần Phúc Vận mang canh giải rượu đến không?”

“Ngươi đọc sách đến choáng váng rồi phải không?” Long Huyền đuổi Long Tường ra ngoài,“Mấy đệ đệ còn ở kia kìa, ngươi thay ta chiêu đãi bọn họ, nhớ kỹ, phải giữ mồm giữ miệng, không được nói lung tung!”

“Đệ thay huynh uống rượu, có thể nói lời không nên nói nào cơ chứ?” Long Tường bị Long Huyền đẩy ra ngoài cửa, bất mãn kêu lên:“Mấy người kia cũng thật là, phụ hoàng đang ở chỗ Tam ca, bọn họ không dám tới làm phiền Tam ca, lại ở đây làm loạn đại hôn của huynh. Nếu thật sự có bản lĩnh, thì tới chỗ Tam ca ấy!”

“Câm miệng!” Long Huyền mắng Long Tường:“Ngươi muốn trong ngày hôm nay mà ta cũng phải mắng ngươi hay sao?”

Long Tường ngậm miệng đi về phía tiền điện.

Nữ tử Thường thị nghe tiếng đóng cửa phòng, cẩn thận nghiêng tai nghe một chút động tĩnh, dường như lúc này chỉ có nàng cùng Long Huyền ở đây.

Long Huyền liếc nhìn nữ tử Thường thị ngồi trên giường, trên khăn voan đỏ dùng kim tuyến thêu hình uyên ương nô đùa. Long Huyền ngồi xuống trước bàn, cầm bánh điểm tâm ăn, hắn sớm đã đói bụng, sau một đêm náo nhiệt, lúc này Long Huyền mới có thời gian ăn vài thứ. Nhìn hình Uyên Ương bằng kim tuyến, Long Huyền lại nhớ tới miếng ngọc uyên ương bị La Duy ném vào trong Mặc Trì, cảm thấy vô cùng rối loạn, tự rót tự uống một ly rượu, mới khá lên một chút.

Nữ tử Thường thị trùm khăn voan đỏ trên đầu, nhìn không thấy, nhưng luôn luôn cẩn thận lắng nghe động tĩnh trong phòng, nhưng hoàng tử dùng cơm cũng có quy củ, vô thanh vô tức, nữ tử Thường thị chỉ biết là Long Huyền đang ở trong phòng, không biết Long Huyền đang làm những gì.

Long Huyền ăn chút điểm tâm sau, đi tới trước mặt nữ tử Thường thị.

Nữ tử Thường thị im lặng ngồi, không phát hiện Long Huyền đã đến trước mặt nàng.

Long Huyền phất tay tắt đèn bên đầu giường.

Ngoài phòng, các cung nhân thấy đèn tắt, đều lộ vẻ vui mừng, xem ra vợ chồng nhị điện hạ đã bố trí xong xuôi.

Long Huyền nhảy cửa sổ ra ngoài, Phúc Vận canh ngoài cửa sổ thấy Long Huyền đi ra, lập tức nhỏ giọng bẩm:“Điện hạ, nô tài đã an bài xong xuôi tất cả. Vương phi…”

“Ngươi canh giữ ở đây.” Long Huyền đè thấp giọng:“Nàng là tân nương, sẽ không tự bỏ khăn voan xuống, ta sẽ mau chóng trở về.”

“Vâng!” Phúc Vận đáp:“Nô tài sẽ canh giữ ở chỗ này.”

Long Huyền từ hậu cung Khuynh Văn điện trèo tường ra ngoài, không bị bất luận kẻ nào phát hiện ra.

“Điện hạ?” Trong tân phòng, nữ tử Thường thị đánh bạo gọi một tiếng, đợi hồi lâu cũng không có ai đáp lại nàng. Nữ tử Thường thị không biết đã xảy ra chuyện gì, đêm tân hôn không nên như vậy, nhưng nữ tử Thường thị lại không có dũng khí kêu tiếng thứ hai, nàng chỉ có thể tiếp tục chờ.

Đêm nay tiệc rượu ở hoàng cung Đại Chu kéo dài đến sáng, quân thần đều không say không về, nhưng hoàng cung đại nội to như vậy, không phải chỗ nào cũng mang không khí vui mừng của lễ đại hôn.

Như Đông Phật cung ở một chỗ sâu thẳm trong hoàng cung chẳng hạn, dù là cung Phật tổ, cũng không có cách nào tẩy đi sự xui xẻo của nơi này.

Thủ vệ của Đông Phật cung cứ như khổ sai, tựa như hôm nay, hai vị hoàng tử đại hôn, trong cung từ trên xuống dưới đều có hoàng gia phân thưởng hậu hĩnh, nhưng đêm đã khuya, bọn họ vẫn chưa thấy bóng dáng người phát tiền thưởng đâu.

“Sẽ không quên mất chúng ta chứ?” Có thị vệ không chờ nổi nữa, hỏi thống lĩnh của mình.

“Cũng không chỉ riêng chỗ chúng ta đâu.” Thị vệ thống lĩnh trấn an thủ hạ:“Trong cung còn có lãnh cung, có Dịch Đình, có Nga Anh điện của Liễu phi nương nương, có khi cũng chưa phát tiền thưởng đâu, mấy chỗ ấy còn chẳng bằng chỗ này của chúng ta.”

Bọn thị vệ nhìn nhau, mấy chỗ tám lạng nửa cân này cũng phải lấy ra so sao? So xem ai thảm đạm hơn ai à?

“Tất cả im miệng làm việc đi!” Thống lĩnh ngẫm lại lời mình, cũng thấy không thú vị, mất kiên nhẫn nói:“Bệ hạ còn có thể thiếu tiền thưởng của chúng ta à? Trong mắt chúng ta là tiền, nhưng trong mắt bệ hạ, chút tiền này có là bao?”

Bọn thị vệ nơi này đang nói, liền thấy có quản sự thái giám mang theo thủ hạ tiểu thái giám đến đây.

“Phát tiền thưởng!” Có thị vệ vui vẻ nói.

Thống lĩnh định mắng bộ hạ, nhưng nhìn xung quanh, người người đều hai mắt phát sáng, thống lĩnh cũng vậy thôi. Nơi này lạnh lẽo, không thể so với những thị vệ ở Trường Minh điện, thỉnh thoảng lại có tiền thưởng, hoàng gia không thưởng, các đại thần cũng thường xuyên thưởng cho họ, lại nghĩ đến bản thân làm thị vệ lãnh cung, cùng là thị vệ, thế mà… Tức chết đi được.

Quản sự thái giám đọc danh sách thị vệ, bắt đầu phát tiền thưởng.

Không bao lâu, lại có hai thái giám mang thực hạp (cặp lồng cơm) đến.

Thống lĩnh nhìn thái giám phía trước, nhận ra gã, là công công hàng ngày đưa thức ăn từ Ngự thiện phòng cho Thái Hậu nương nương,“Hôm nay sao muộn như vậy còn đưa ăn đến?” Thống lĩnh hỏi công công này.

“Nhị điện hạ, tam điện hạ đại hôn, đây là bệ hạ cố ý hạ lệnh đưa tới, để Thái Hậu nương nương cũng được vui lây.” Công công này nói.

“Vậy vào đi thôi!” Thống lĩnh bận để ý đến số tiền thưởng kia, thấy đó là một người nhìn thấy hằng ngày, thường đến Đông Phật cung chạy việc, không hỏi nhiều nữa, ra lệnh cho thủ hạ mở cửa sau của Đông Phật cung, để hai người đi vào, thậm chí không thèm liếc nhìn thái giám theo sau một cái nào.

Thái Hậu ngồi ở một gian tiểu Phật đường, trước mặt là một tượng phật Quan Âm trắng sứ, đầy mặt từ bi, ánh mắt mang theo thương hại. Thái Hậu niệm kinh Phật, niệm một câu lại gõ một tiếng mõ.

“Hoàng tổ mẫu.”

Nghe giọng nói từ phía sau, thanh dùi gỗ trong tay Thái Hậu rơi trên mặt đất. Lão thái hậu không đứng dậy, mà ngồi đó vội vàng xoay người lại, quỳ trước mặt bà là một người mặc trang phục thái giám, Thái Hậu nhìn chằm chằm khuôn mặt người này, há miệng, hồi lâu mới thốt lên một tiếng:“Huyền nhi!”