Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 201: Ta không phải người tốt




La Duy cùng Tư Mã Thanh Sa ra ngoài bàn chuyện, y nhìn những viên thuốc rơi đầy mặt đất, rồi bảo Vệ Lam cùng y ra ngoài, lệnh cho Ngụy thái y và Long Thập thu dọn sạch sẽ.

“Thuốc này không thể dùng nữa nhỉ?” Tư Mã Thanh Sa không biết nội tình, hỏi La Duy.

“Bẩn rồi sao còn có thể cho vào miệng?” La Duy nói: “Điện hạ, ta không thích trướng này, ngươi hãy đổi một doanh trướng khác cho ta đi.”

“Có chỗ nào không hài lòng sao?” Tư Mã Thanh Sa hỏi: “Là cấp dưới làm việc không tận tâm?”

“Bên kia rất ồn, cũng quá tối.” La Duy nhìn doanh trướng chung quanh, giống như chỉ có doanh trướng của y cùng với Tư Mã Thanh Sa là không tồi, rồi giả bộ không biết mà chỉ  tẩm trướng của Tư Mã Thanh Sa nói: “Ta thích cái bên cạnh.”

Người Bắc Yến phía sau Tư Mã Thanh Sa đều mang vẻ mặt khác thường, chỉ có Tư Mã Thanh Sa cười nói: “Vậy Vân Khởi tới ở trướng đó là được rồi.”

“Thế doanh trướng của điện hạ ở đâu?” La Duy cố ý hỏi.

“Của ta à, còn chưa quyết định.” Tư Mã Thanh Sa không muốn nói doanh trướng La Duy thích kia vốn là của hắn.

La Duy không yên lòng quay đầu, thấy Vệ Lam còn ở phía sau, mới thả lỏng tâm tình mà nói chuyện với Tư Mã Thanh Sa.

Vệ Lam biết La Duy không tin hắn, sợ thuốc rơi trong trướng sẽ bị hắn nhặt được. Mất đi sự tín nhiệm của La Duy, Vệ Lam chỉ trách mình tự làm tự chịu, là hắn lừa người này trước.

Tư Mã Thanh Sa và La Duy nhìn doanh lương thảo, lại nhìn sang doanh thương binh, Tư Mã Thanh Sa mới chịu tới quân doanh Đông Thương tìm Dương Nguyên Tố.

“Ngươi không đi cùng ta à?” Tư Mã Thanh Sa hỏi La Duy.

“Ta và vương gia kia có cái gì để nói với nhau?” La Duy chối từ: “Hay là thôi đi.”

Tư Mã Thanh Sa lúc này mới mang theo người đi.

La Duy không trở lại trong trướng, y ở phía trước, Vệ Lam ở phía sau, hai người đi đến quân doanh phía bắc. Nơi này xa tiền phương chiến trường, trước mắt không có đường đi lại, tất cả phải nhờ vào các binh tướng.

Có trinh sát tuần hành trong doanh nhìn thấy La Duy và Vệ Lam đứng đó, không tiến lên, chỉ tránh ra xa.

La Duy liếc nhìn đồng cỏ dại không giới hạn của Thiên Thủy Nguyên, không bao lâu đã thấy một cánh nhạn bay vụt qua bầu trời. Mấy tầng mây chồng chất giữa thiên không, không thấy ánh mặt trời, âm lãnh u ám. La Duy không biết mình đứng bao lâu, đến tận khi hai chân có chút run lên, mới mở miệng nói với người phía sau: “Thuốc đó là Long Huyền đưa cho ngươi?”

Vệ Lam đáp phi sở vấn (kiểu như hỏi 1 đằng trả lời 1 nẻo) nói: “Công tử, ta chưa hề đụng vào thuốc kia.”

“Ngụy thái y không phải đã nói rồi sao? Ngươi chưa từng dùng nó.” La Duy nói: “Ngày ấy ngươi trở về khuyên ta phải cẩn thận với Lạc Thính Triều, nói ngươi phát hiện tư trạch (nơi ở riêng) của Long Huyền, chính là khi đó? Long Huyền tìm tới ngươi, đem thuốc cho ngươi? Nói thật nào.” La Duy đã tỉnh táo lại, không cần tốn bao nhiêu khí lực đã có thể nghĩ thông suốt.

“Đúng.” Sự tình đều bị La Duy nói trúng rồi, Vệ Lam trừ việc nói thật ra thì còn có thể nói gì khác đây?

“Ta nói với ngươi rồi, tránh xa hắn một chút, sao ngươi lại đi gặp mặt hắn?”

Vệ Lam há miệng, nhưng không thể nói nên lời. Theo bản năng, Vệ Lam cảm giác Long Huyền cũng suy nghĩ vì La Duy, ít nhất hiện giờ, hắn không muốn nhắc tới Long Huyền.

“Hắn nói là vì ta?” La Duy hỏi.

Vệ Lam nói: “Công tử, ta hiện tại không thể che chở cho ngươi.”

La Duy xoay người, đi tới bên cạnh Vệ Lam: “Lam, ngươi có biết nếu ngươi dùng thuốc kia, ta sẽ làm như thế nào không?”

Vệ Lam cúi đầu.

“Ta sẽ giết ngươi.” La Duy xoa xoa hai má Vệ Lam, tay y băng lãnh, đến nỗi máu thịt dưới da cũng thật lạnh: “Nếu phải nhìn ngươi toàn thân thối rữa mà chết, ta thà để ngươi không phải chịu khổ sở.”

“Công tử.” Vệ Lam nắm tay La Duy, lại bị La Duy tránh né.

“Sau đó ta sẽ đi tìm Long Huyền, dù mất cả một đời cũng được, ta sẽ báo thù cho ngươi, khiến hắn cũng không được chết tử tế.” La Duy nói: “Sau khi giết Long Huyền, ta sẽ tới tìm ngươi, chúng ta không phải vẫn muốn đến Tuyên Châu sao? Chúng ta sẽ cùng chôn ở Tuyên Châu.”

“Công tử đừng nói thế.” Vệ Lam nghe La Duy nói lời đáng sợ, vội che miệng y: “Ta sau này sẽ không như vậy nữa.”

“Lam.” La Duy lần này lại siết chặt tay Vệ Lam: “Con người ta không tốt, vì tư lợi, ngươi không thể ra đi trước ta, bởi như vậy ta sẽ thương tâm, ta thà để ngươi thương tâm, cũng không muốn bản thân mình bị thương tâm.”

Vệ Lam che miệng La Duy, cầu xin y: “Lần này là ta sai, công tử đừng nói nữa, ta sau này sẽ không tái phạm, cũng không dùng thuốc kia, ta nhất định không để công tử nhìn ta chết.”

“Cứ coi như ta chết, thì ngươi cũng phải sống.” La Duy gỡ tay Vệ Lam ra, tiếp tục nói: “Bởi vì ta muốn nhìn ngươi sống thật vui vẻ.”

“Đã không có công tử, ta…”

“Cho nên mới nói ta rất ích kỷ, ta sẽ ở dưới lòng đất chờ ngươi, ngươi sống hạnh phúc hết một kiếp người, rồi mới được tới gặp ta, bằng không ta sẽ không tha thứ cho ngươi, cũng sẽ không gặp mặt ngươi đâu.”

Vệ Lam nghe La Duy nói, toàn thân nhanh chóng trở nên băng lãnh, rồi lạnh đến tận trong lòng. Một khắc này, La Duy ở trong lòng Vệ Lam trở nên thật tàn nhẫn vô tình. Vì sao ngươi có thể đi trước, ta lại không thể đi theo? Ngươi thương tâm, còn ta sẽ không thương tâm hay sao? Nhưng những lời này, trước mặt La Duy, Vệ Lam không thể thốt lên.

“Ta và Long Huyền đều là người xấu.” La Duy nhắc đến Long Huyền: “Chuyện giữa ta và hắn, Lam không hiểu được đâu. Món nợ giữa hai kẻ xấu, Lam không cần phải biết.”

“Công tử không nói, sao ta có thể hiểu?” Vệ Lam nói.

“Không thể nói rõ được.” La Duy nói: “Trước khi gặp Lam, ta cứ nghĩ có thể đồng quy vu tận (cùng chết) với Long Huyền là tốt rồi, trả được món nợ ấy, kiếp sau ta là lợn là chó cũng cam lòng, như thế nào cũng được, không cần lại được làm người. Nhưng sau khi gặp được Lam, ta mới tính toán cho bản thân mình, ta không muốn chết cùng hắn nữa, chỉ cần thái tử có thể đi lên ngôi vị hoàng đế, chỉ cần hắn không hại đến người nhà ta, ta sẽ đi cùng Lam, tìm một chỗ nào đó mà sinh sống. Lam, ta đối với người khác tính đủ loại kế, dùng hết tâm cơ, nhưng ta đối với ngươi không bao giờ có ý xấu, ít nhất trước mặt ngươi ta vẫn có thể làm người tốt.”

Trời lại lất phất mưa.

Vệ Lam dùng áo choàng che lấy cả hắn và La Duy, trong lòng như có dầu sôi, nhưng vẫn buông mi nói: “Ta biết, về sau sẽ không lừa ngươi nữa, sẽ không nghĩ tới việc dùng mạng ta đổi lấy mạng ngươi, cho dù công tử không ở đây, Vệ Lam cũng sẽ sống sót.”

“Long Huyền không coi trọng mạng người, ta cũng thế, mạng người trong mắt chúng ta không đáng giá, nhưng mạng sống của Lam…” La Duy nhìn về phương xa: “…Ở trong lòng ta, nó quan trọng hơn bất cứ thứ gì.”

Vệ Lam trong mắt dường như có lệ, nhưng không thể khóc. Hắn là một đứa trẻ ăn xin, là ảnh vệ Kỳ Lân dơ bẩn, là đồ chơi, hắn chỉ là một người như vậy mà thôi. Đối với bất luận kẻ nào mà nói, hắn cũng đều không quan trọng, mạng không bằng con kiến, vì sao đối với La Duy lại quan trọng đến thế?

“Long Huyền.” La Duy lúc này lại nhắc đến Long Huyền, trong mắt hiện lên sự oán độc tận cùng: “Hắn không giám sát được ta đâu!”

Vệ Lam không nhìn thấy ánh mắt La Duy lúc này, hắn không rõ một hoàng tử và một công tử nhà thừa tướng có món nợ gì với nhau, mà phải đánh đổi bằng mạng sống. Nhưng Vệ Lam cũng không muốn hỏi, bị phát hiện ra thuốc kia cũng hay, Vệ Lam muốn nói cho La Duy, kỳ thật hắn cũng là người ích kỷ. Hắn cũng sợ chết, nhưng khi bị La Duy phát hiện hộp thuốc, hắn lại không hề áy náy, cứ coi như là sự trói buộc, thì hắn cũng có thể mặt dày mà theo bên cạnh La Duy.

“Thực xin lỗi, vì đã nổi giận với ngươi.” La Duy nhẹ giọng nói với Vệ Lam: “Về sau sẽ không như thế nữa.”

Vệ Lam “Ừ” một tiếng, để có thể canh giữ bên y, cho dù bị coi là tham sống sợ chết hắn cũng cam lòng. Vệ Lam cười tự giễu, hắn cũng chẳng phải là người tốt gì.

Phía sau lại có tiếng trống trận truyền đến, chiến sự lại mở ra, không biết sẽ lại có bao nhiêu người phải xuống Hoàng Tuyền.

Hai người ở nơi đây đều không quay đầu, tựa sát vào nhau đứng trong mưa, dù thiên địa chỉ còn lại lẫn nhau, cũng không hề tịch mịch.