Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 142: Đền mạng




Trong bãi đất trống, La Tắc bị trói trên một chiếc ghế dài.

La Duy xa xa chạy tới, nhìn thấy bốn người hành hình đang giơ cao hình trượng (gậy hành hình, cái này bự ghê lắm á, xem phim Tàu vẫn hay thấy), nặng nề mà đánh lên người nhị ca y. Bước chân La Duy lảo đảo, ngã trên mặt đất.

“Tam công tử, tam công tử!” Những người đuổi theo La Duy liên tục kêu to.

La Duy bò dậy, chạy tới chỗ La Tắc.

“Công tử?” Triệu Phúc nghe phía sau la lên, xoay người liền nhìn thấy La Duy. Thấy La Duy chạy thẳng lại chỗ La Tắc, quýnh lên, bất chấp thân phận, chạy lên ngăn cản La Duy, hai tay gắt gao ôm chặt eo La Duy.

“Buông ra!” La Duy tránh sang một bên.

“Công tử, đây là ý chỉ của bệ hạ, ngài không thể ngăn cản hành hình!” Triệu Phúc gắt gao ôm La Duy nói: “Công tử ngài hãy nghe nô tài một lần, việc này ngài không quản được đâu!”

“Buông ra!” La Duy bệnh lâu sức yếu, không thoát nổi vòng tay Triệu Phúc, xoay người cắn Triệu Phúc, nâng tay đánh trả.

“Công tử!” Triệu Phúc không hy vọng La Duy chọc giận Hưng Võ đế, sẽ ảnh hưởng cả La thị: “Cho dù hôm nay ngài đánh chết nô tài, nô tài cũng không thể buông tay! Công tử, thiên uy của bệ hạ, ngài có thể nào nghịch thiên?”

“Tiểu Duy!” La Tắc đang thụ hình, nghe được tiếng La Duy, thần trí đã hôn trầm lại bất ngờ thanh tỉnh. Hắn bị trói rất chặt, không thể động đậy, chỉ có thể nằm đó mà nói với La Duy: “Ngươi đừng làm loạn, nhị ca phạm tội… phạm tội tày trời, vốn nên như vậy.”

“Nhị ca!” La Duy òa khóc.

“Về sau, ngươi phải… phải lo lắng mọi chuyện trong nhà đấy.” La Tắc đứt quãng đáp.

Khóe mắt La Duy như muốn nứt, bốn cây hình trượng giáng trên người La Tắc thật mạnh, liên tiếp, La Tắc cho dù không chết, hai chân cũng không thể lành.

“Công tử, ngài đi đi!” Triệu Phúc thả La Duy ra: “Đừng nhìn.” Bốn người hành hình đều là thân cận của nhị điện hạ Long Huyền, Triệu Phúc không có cách nào kêu ngừng lại.

“Ngươi tránh ra!” La Duy không biết lấy khí lực từ đâu, đẩy Triệu Phúc ngã xuống.

“Công tử!” Triệu Phúc ngã trên mặt đất, còn gọi La Duy: “Ngài không thể!”

La Duy chạy tới trước mặt La Tắc, bổ nhào lên người La Tắc, dùng thân thể mình bảo vệ cho huynh trưởng.

Bốn người hành hình do dự một chút, nhưng vẫn đem hình trượng giáng xuống lưng La Duy.

“Tiểu Duy!” Khi Hưng Võ đế đuổi tới, nhìn thấy cảnh này, vội lớn tiếng kêu.

“Dừng tay!” Triệu Phúc nhìn thấy Hưng Võ đế đến, vội xông lên ra lệnh cho bốn người hành hình.

Cổ họng La Duy tanh ngọt, phun một búng máu trên lưng La Tắc.

“Tiểu… Tiểu Duy?” Để La Duy cản mấy hình trượng, La Tắc như ngừng thở, nghe thanh âm khác lạ của La Duy, vội hỏi: “Ngươi thế nào rồi?”

“Đệ không sao.” Phía sau lưng La Duy đau như hỏa thiêu, nhưng giờ phút này y cố không để ý tới.

“La Duy!” Hưng Võ đế chạy tới gần, tức giận đến nỗi toàn thân phát run: “Ngươi thật to gan!”

La Duy bất động ghé vào trên người La Tắc.

“Lôi nó ra!” Hưng Võ đế cả giận.

Bốn người hành hình đi lên, đưa tay kéo La Duy.

“Bệ hạ!” La Duy không để bốn người này đụng tới y, vội quỳ xuống sát bên cạnh La Tắc.

“Ngay cả thánh chỉ của trẫm mà ngươi cũng dám ngăn cản?!” Hưng Võ đế giáo huấn La Duy, ngài không biết La Duy đã trúng mấy trượng, Hưng Võ đế vô cùng đau lòng, thật sự nổi giận: “Là trẫm quá sủng ngươi, khiến ngươi không biết tốt xấu phải không?!”

“Bệ hạ!” La Duy nói với Hưng Võ đế: “Nhị huynh trưởng của thần đã phạm tội tày trời, nhưng vì sao Từ trắc phu nhân lại xuất hiện bên trong sơn cốc? Đường vào bãi săn không chỉ có một chỗ đó!”

“Ngươi muốn nói đây là lỗi của tiểu tẩu ta?!” Long Tường tức giận nói: “La Duy, đến lúc này ngươi còn muốn nói dối để bênh vực cho huynh trưởng ngươi hay sao?!”

“Bệ hạ.” La Duy không để ý tới Long Tường, chỉ nhìn Hưng Võ đế nói: “Sự tình liên quan đến dòng dõi hoàng gia, thần chỉ hy vọng bệ hạ có thể tra xét rõ ràng.”

“Ý ngươi là, đại tướng quân Đô Úy không sai?” Long Huyền hỏi.

“Bệ hạ.” La Duy không rảnh đối đáp Long Huyền, lúc này cơ hội duy nhất của La gia là do Hưng Võ đế định đoạt: “Huynh trưởng của thần từ mười ba tuổi đã tòng quân, lập chiến công vô số, những năm gần đây thủ vệ kinh sư, càng không dám buông lỏng. Thần ban nãy không phải cản trở hành hình, chỉ là huynh trưởng là người trong quân đội, hình trượng đánh liên tiếp vào chân, sau khi nhận hình phạt, hai chân huynh trưởng tất sẽ tàn.”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Hưng Võ đế hỏi.

“Bệ hạ, huynh trưởng của tiểu thần có thể bảo vệ lãnh thổ Đại Chu, trong nhà cũng có kiều thê trẻ nhỏ.” Mặt La Duy cơ hồ dán trên mặt đất: “La Duy chỉ là một kẻ đọc sách chưa thành người, tay trói gà không chặt, cũng chưa kết hôn, vô ưu vô lự. Thần nguyện thay huynh trưởng bồi thường sinh mệnh cho tiểu hoàng tôn, xin bệ hạ thành toàn!”

“Ngươi!” Hưng Võ đế tức giận đến nỗi nói không ra lời.

La Duy thấy La Tri Thu đang nhìn mình khiếp sợ, thoáng cười.

“Duy nhi!” La Tri Thu ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, la lên.

La Duy đứng dậy, lao đầu vào tảng đá lớn cách đó không xa, nếu buộc phải lấy cái chết của một người để giải quyết việc này, như vậy y tình nguyện chết.

“Công tử!” Triệu Phúc vẫn đứng phía sau La Duy, thấy La Duy lao vào tảng đá lớn, Triệu Phúc theo bản năng đưa tay kéo lại.

“Duy nhi!” Hưng Võ đế, La Tri Thu, La Tắc, ba tiếng kêu đều vô cùng đau đớn.

La Duy bị Triệu Phúc giữ chặt, lực đập vào tảng đá nhỏ đi không ít, nhưng vẫn khiến máu văng tung tóe, ngay lập tức hôn mê. Tuy rằng không biết nguyên nhân là cái gì, nhưng Hưng Võ đế sủng y, y hy vọng mình làm chuyện này, có thể khiến Hưng Võ đế bỏ qua cho nhị ca, cũng sẽ không tức giận với La gia nữa. Long Huyền dám dùng khổ nhục kế, La Duy y tất nhiên cũng dám, chẳng qua La Duy sẽ không đi hại người.

“Thái y!” Hưng Võ đế nhìn La Duy mặt đầy máu, ngã vào trong lòng Triệu Phúc không nhúc nhích, nhất thời sợ tới mức không thở nổi, vì một tiểu hoàng tôn còn chưa xuất thế, mà chôn vùi nhi tử của hắn cùng Tri Cẩm, cái giá này Hưng Võ đế không trả nổi: “Thái y, mau gọi thái y đến!”

Triệu Phúc nâng tay che vết thương trên đầu La Duy, miệng vết thương chảy máu rất nhiều, nháy mắt đã nhiễm đỏ cả bàn tay gã.

Hưng Võ đế rốt cuộc bất chấp đang ở trước mắt bao người, gần như chạy vội đến bên cạnh La Duy.

“Bệ hạ.” Triệu Phúc ôm La Duy không dám động.

“Duy nhi?” Hưng Võ đế thật cẩn thận đưa tay kiếm tra hơi thở La Duy, cảm nhận được chút gió, lúc này ngài mới có thể hít thở bình thường.

La Tri Thu chạy tới, nhìn Hưng Võ đế nửa ngồi bên cạnh La Duy, ngừng bước, chỉ đứng tại chỗ quan sát. Cảm thấy nôn nóng, cũng không dám lại gần.

La Duy lúc này thần trí lại có chút thanh tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Hưng Võ đế trước mặt.

“Ngươi… ngươi thế nào rồi?” Hưng Võ đế thấy La Duy mở mắt nhìn mình, vội hỏi: “Ngươi cố chịu một chút, thái y lập tức sẽ đến!”

“Xin ngài khai ân.” La Duy lại chỉ cầu xin Hưng Võ đế: “Thần nguyện đền mạng, ngài hãy tha tội cho nhị ca thần.”