Trọng Sinh Chi Đế Sư

Trọng Sinh Chi Đế Sư - Chương 63




“Bổn vương vì sao phải gấp, Đức phi nương nương, không phải bà đã ở ngay trước mặt bổn vương sao?”



Đức phi nghe xong những lời này, nguyên bản thần sắc trên mặt đắc ý liền tan biến sạch sẽ, sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, bà trừng mắt nhìn Vũ Văn Bùi, âm lượng tăng lớn quát lên nói: “Ngươi muốn làm cái gì!”



Luôn có một ít người, thời điểm nội tâm đã bắt đầu sợ hãi, luôn thích đề cao âm lượng chính mình.



Khinh thường liếc mắt nhìn Đức phi, Vũ Văn Bùi nói: “Có điều đây chỉ là một thân chi đạo, còn trị một thân chi thân thôi.” Nói xong, cậu giơ lên tay phải, chẳng được bao lâu, vốn dĩ chính sảnh bốn phương tám hướng trống trải liền ùa tới một đám binh lính bận thường phục, tất nhiên đều là thân binh của Vũ Văn Bùi.



“Bắt lấy bà ta, dẫn đi trông coi cẩn thận.” Vũ Văn Bùi nhìn Đức phi, trong ánh mắt tỏa ra sát ý lạnh lẽo, cậu đi tới trước mặt Đức phi, cúi đầu mặt vô biểu tình nhìn bà, ngữ khí như mùa đông khắc nghiệt lạnh giá, có thể đem người đông thành băng đá, “Đức phi, tốt nhất bà nên cầu nguyện, tiên sinh bổn vương không bị thương tổn, nếu không bổn vương cũng không dám bảo đảm, thời điểm bà trở về, có bị tổn thương chút nào hay không?”



Ném xuống những lời này, Vũ Văn Bùi phất tay áo nhanh chóng rời đi, lưu lại chính sảnh Đức phi bị bọn lính bao lấy vây quanh, đôi tay bị quắp lại phía sau người.



Đức phi nhìn bóng dáng Vũ Văn Bùi ánh mắt phiếm lên từng tia ác độc, sao bà có thể sơ suất đến như vậy, bà đã bị thắng lợi ngay trước mắt làm mụ mị đầu óc, quên mất Vũ Văn Bùi cũng không phải là một đứa trẻ có thể cho bà tùy ý muốn nặn tròn bóp dẹp ra sao, mà là một con sói, một con sói hung ác, cho dù chỉ là một con non, cũng có thể uống máu ăn thịt tươi nuốt sống!



Một lần tính sai, khiến bà ngã xuống đáy vực, bà hận, bà rất hận……



……



Vũ Văn Bùi khoanh tay đứng thẳng trong sân, nhìn một vùng bầu trời tối đen, trên mặt thản nhiên không có chút biểu tình nào.



Nghe tiếng bước chân dần dần đi về chính mình, Vũ Văn Bùi mở miệng nói: “Ôn thừa tướng, hiện tại phải làm như thế nào? Tiên sinh hiện vẫn chưa có tin tức, ta sợ tiên sinh……”



Đánh gãy lời Vũ Văn Bùi, Ôn Cát bình đạm nói: “Vương gia đừng lo lắng, nhất định sẽ nhanh có tin tức Như Ngọc thôi.” Dừng một chút, Ôn Cát tiếp tục nói: “Vương gia hiện tại nên suy xét, là chuyện Đức phi nương nương cùng Nhị vương gia.”



“Ôn thừa tướng cảm thấy, ta nên làm như thế nào?” Vũ Văn Bùi khiêm tốn lãnh giáo.



“Vương gia cảm thấy nên như thế nào thì liền như thế ấy, vi thần không dám nhiều lời.” Ôn Cát vân đạm phong khinh nói, ngữ khí cung cung kính kính.



“Phải không?” Vũ Văn Bùi không nói, chỉ là đứng tại chỗ, trong mắt ngẫu nhiên còn hiện lên lo lắng cùng nóng vội.



Ôn Cát trong lòng cũng hiểu được, Vũ Văn Bùi cùng Vũ Văn Lãng hai người vẫn còn phân tranh nhau, ai thắng ai thua hiện đã có manh mối, Vũ Văn Lãng thua là do mẫu phi hắn quá mức nóng vội, sắp thành lại bại.



Rũ xuống mi mắt, Ôn Cát nói: “Lục vương gia, sắc trời đã tối, vi thần trước liền rời đi, nếu Vương gia có tin tức Như Ngọc, thỉnh phái người đến trong phủ vi thần báo một tiếng, để gia đình có thể yên tâm.”



Hành lễ, Ôn Cát xoay người rời đi, bước chân không nhanh không chậm từ từ nhàn hạ.



Vũ Văn Bùi dường như có chút hiểu rõ, vì sao Ôn Cát có thể lên được vị trí này lại khiến Vũ Văn đế không nghi kỵ. Thân là quyền thần, chức cao quyền trọng, nếu như trộn lẫn bất cứ cái gì trong vòng quyền lực này, đều sẽ khiến cho hoàng đế phản cảm.



Nhưng là, Ôn Cát có thể đứng thẳng trong vòng trung lập, hoặc là nói duy nhất chỉ có mình ông trong phe phái trung lập, làm việc là làm hết sức, chuyện nào không liên quan đến chính mình sẽ không bao giờ nhúng tay vào đối với một thứ gì đó cũng chỉ là điểm đến tức ngăn, chưa bao giờ vượt rào qua lần nào.



Quay đầu, Vũ Văn Bùi nhìn bóng dáng Ôn Cát càng lúc càng xa, khóe miệng gợi lên ý cười nhàn nhạt, kỳ thật Ôn Cát đã hướng về cậu biểu lộ chính ông sẽ đứng về phía cậu không phải sao? Nếu không, ông căn bản sẽ không tiến đến đây, cũng không nhắc nhở cậu.



Thời gian chờ đợi, luôn dông dài đến thế, một đêm thật miên man.



Một đám người phái đi tìm tin tức Ôn Như Ngọc đã trở về, nhưng không ai có thể báo cho Vũ Văn Bùi cụ thể Ôn Như Ngọc bị đưa tới nơi nào.



Nhíu nhíu mày, Vũ Văn Bùi rốt cuộc không thể chờ nổi nữa.



Cậu đứng lên, hướng tới nơi giam giữ Đức phi mà đi.



Một ngày một đêm đã là cực hạn, Vũ Văn Bùi cảm thấy nếu cậu không thể nhìn thấy tiên sinh, nhất định sẽ phát điên, đến lúc đó sẽ làm ra sự tình gì, chính cậu cũng không thể đoán trước được.



Bước tới nơi giam giữ Đức phi, trước cửa có hai gã binh lính hướng về Vũ Văn Bùi hành lễ, sau khi nghe xong Vũ Văn Bùi phân phó, liền nghe lời mở cửa ra.



Nơi giam giữ Đức phi, là hình phòng duy nhất trong vương phủ. Nói là hình phòng, kỳ thật bên trong chưa bao giờ có phạm nhân đi vào bị phạt qua. Đức phi phi thường vinh hạnh, thành người đầu tiên bị giam giữ ở bên trong, có điều bà không cảm thấy vinh hạnh trước danh hiệu này đi.



Cửa lớn mở ra, hình phòng tối tăm rốt cuộc cũng có ánh sáng, Đức phi bị giam giữ bên trong cả một đêm, tinh thần cả người đã có chút uể oải, búi tóc vân cao đã có chút rối loạn, quần áo trên người nhăn nhúm —— còn đâu hình tượng Quý Phi tao nhã.



Nheo mắt lại, Đức phi nhìn Vũ Văn Bùi nghênh diện mà đến, ánh mắt ác độc nhìn cậu, trên mặt nở nụ cười ác ý, bà nhìn Vũ Văn Bùi sắc mặt xanh mét, nụ cười trên mặt càng thêm xán lạn, “Vũ Văn Bùi, thế nào tìm không thấy tiên sinh ngươi đi. Ha ha ha, không có ý chỉ bổn cung, các ngươi ai cũng tìm không thấy y!”



“Đức phi, bổn vương khuyên bà tự mình mở miệng, miễn cho chịu tội.” Hai mắt nguy hiểm mị lên, Vũ Văn Bùi từ trên cao nhìn xuống nữ nhân ngã ngồi trên mặt đất, “Có lẽ, bổn vương hẳn là đi gặp Nhị hoàng huynh thôi.”



Nét tươi cười trên mặt Đức phi chợt ngưng lại, Vũ Văn Bùi ác ý nghĩ, nữ nhân này thật là ngu ngốc, nhị hoành huynh của cậu, nếu biết bà ở trong tay chính mình, chỉ sợ cũng sẽ không quá để ý nhiều đi.



Một người quá coi trọng quyền lợi, trong nội tâm sớm đã máu lạnh vô tình.



“Vũ Văn Bùi, ngươi đê tiện!”



“Đê tiện, ha ha, Đức phi hai chữ này phải là bổn vương muốn tặng cho bà.”



Vũ Văn Bùi cười, nhưng đáy mắt chỉ còn hàn ý lạnh giá, mùa đông tại đây gió lạnh gào thét, trên người cậu phát ra hơi thở lạnh lẽo, khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh càng thêm rét lạnh.



Bên này Vũ Văn Bùi cùng Đức phi hai người giằng co không dứt, mà ở bên kia, sáng nay Vũ Văn Lãng phải vào cung thỉnh an Đức phi, lại phát hiện Đức phi cả một đêm còn chưa hồi cung.





Dưới nhiều lần uy hiếp, Hồng Tụ rốt cuộc nói ra nơi Đức phi đi đến cùng với việc bắt trói Ôn Như Ngọc, nghe xong Vũ Văn Lãng ngay lập tức hiện lên vẻ tức giận.



Nét cười trên mặt sớm đã thu liễm đi, hắn một chân đá văng Hồng Tụ quỳ trên mặt đất, hỏi: “Nói, Ôn Như Ngọc hiện tại bị giam giữ ở nơi nào!”



Hồng Tụ chống đầu, nơm nớp lo sợ, có chút chần chờ mở miệng, “Này……”



“Nói!” Sự kiên nhẫn từ Vũ Văn Lãng sớm đã bị bào mòn, thật đáng chết mẫu phi hắn rốt cuộc đang làm cái gì vậy, đem toàn bộ kế hoạch của hắn hoàn toàn đánh vỡ nát ——



Hắn hiện tại tâm tình rất kém, Hồng Tụ chần chờ vừa lúc cho hắn phát tiết thông đạo: “Hồng Tụ, cô nên hiểu rõ, bổn vương cùng mẫu phi cô nên nghe ai nói, bằng không bổn vương không ngại, làm cô hiểu rõ địa vị mình hơn.” Vũ Văn Lãng ánh mắt thâm độc nhìn Hồng Tụ, Hồng Tụ giật thót cả người đổ ra mồ hôi lạnh.



Thấy tình huống như vậy, cô vội bật thốt lên đáp: “Vương gia bớt giận, nô tỳ biết sai rồi. Ôn Như Ngọc hiện tại đang nhốt trong hầm ngầm Vị Ương Cung, nơi đó có một chỗ mật thất, Ôn Như Ngọc đúng là bị nhốt ở nơi đó.”



“Vị Ương Cung?”



“Dạ.”



Cho dù tại đây còn trong mùa đông rét lạnh, nhưng thái dương Hồng Tụ vẫn toát ra lớp mồ hôi mỏng, cô cung kính cúi đầu xuống, ghé vào trước mặt Vũ Văn Lãng.



Được nghe đáp án mình mong muốn, Vũ Văn Lãng không hề để ý tới thái giám cung nữ quỳ trên mặt đất, xoay người hướng tới Vị Ương Cung.



Từ lúc Hoàng Hậu bị biếm, Vị Ương Cung không còn ai ra vào, thành một tòa cung điện trống rỗng, Vũ Văn Lãng vội vàng đi tới Vị Ương Cung, tìm được đến cơ quan, mở ra mật thất.



Vũ Văn Lãng dọc theo cầu thang một đường đi xuống, bên trong trống trải tiếng bước chân hắn đặc biệt vang dội.




Ôn Như Ngọc cùng Đông Nhi hai người dựa vào nhau trừng đôi mắt thật lớn ngây ngốc nhìn bốn phía tối đen như mực, bọn họ không biết thời gian trôi qua bao lâu, cũng không biết hiện tại là ban ngày hay ban đêm.



Lỗ tai vừa động, Ôn Như Ngọc tựa hồ nghe được tiếng bước chân, y vội vàng động đậy dựa vào bên người Đông Nhi sắp muốn ngủ, hỏi, “Đông Nhi, em nghe xem có phải có thanh âm hay không?”



Đông Nhi mơ mơ màng màng, “Công tử, nơi nào có thanh âm ạ, người đây là bị ảo giác rồi.”



Ôn Như Ngọc lại cảm thấy, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, “Đông Nhi, không phải ảo giác, là có người tới.” Véo Đông Nhi một cái, Đông Nhi á kêu lên một tiếng, sau đó đôi mắt trừng lên, ủy khuất nói: “Công tử, sao người lại véo em?”



Bởi vì thời tiết lạnh, trên người Đông Nhi cũng mặc một đống quần áo thật dày, kỳ thật Ôn Như Ngọc véo căn bản cũng không đau lắm, chẳng qua cậu đang gật gù mơ ngủ, đột nhiên cảm giác có một chút đau đớn, mới phản ứng mãnh liệt đến thế.



“Suỵt, Đông Nhi em nghe thử xem.”



Ôn Như Ngọc đưa tay lên miệng suỵt một tiếng, bảo Đông Nhi cẩn thận nghe thật kỹ.



Đông Nhi ngoan ngoãn làm theo, hiện tại cậu đã tỉnh táo.



Lẹt xoẹt, đúng thật là tiếng bước chân, Đông Nhi mở to hai mắt nhìn, quay đầu nhìn Ôn Như Ngọc, “Công tử, thật sự có người tới, làm sao bây giờ.”



“Tạm thời đừng nóng nảy, đại khái là bọn bắt cóc cuối cùng cũng lộ diện đi.” Ôn Như Ngọc trầm ổn mở miệng, môi mấp máy, đôi mắt vẫn luôn nhìn chăm chú vào phương hướng truyền đến thanh âm.



Tiếng bước chân càng ngày càng gần, bốn phía bỗng nhiên lập tức sáng lên, Ôn Như Ngọc nheo mắt lại, thích ứng hồi lâu mới cảm thấy không chói mắt.



Ngay sau đó, Ôn Như Ngọc nhìn xung quanh bốn phía một chút, trong lòng mơ hồ minh bạch bọn họ đã ngây người cả một đêm ở nơi nào.



Vũ Văn Lãng đã muốn đi tới mật thất trước mặt bọn Ôn Như Ngọc, hắn nhìn Ôn Như Ngọc, khóe miệng bứt lên ý cười, chỉ là ý cười không lan tràn đến đáy mắt hắn.



“Ôn Như Ngọc, nhìn dáng vẻ của ngươi cũng không tệ lắm.” Vũ Văn Lãng ngữ khí nhẹ nhàng, như là đang nói chuyện phiếm.



“Nhờ phúc của Vương gia, Như Ngọc tất nhiên là không tồi.” Ôn Như Ngọc nhìn Vũ Văn Lãng xuất hiện, trong lòng nhưng thật ra có chút nghi hoặc, chẳng lẽ y đã đoán sai, kỳ thật không phải Đức phi bắt nhốt y?



“Ha ha, vẫn là biết ăn nói như vậy, không sai, xem ra một đêm này, ngươi xác thật vẫn còn tốt lắm.”



Kỳ thật đối với Ôn Như Ngọc, Vũ Văn Lãng đã từng thật sự ôm lấy tâm tư muốn mượn sức, nhưng là sau đó hắn phát hiện cái này quả thực quá buồn cười, ý tưởng này đã bị vứt ra sau đầu.



Hắn phát hiện, Ôn Như Ngọc thích Lục hoàng đệ, thân là tiên sinh thế mà lại thích học trò mình, thật là trò cười lớn nhất trong thiên hạ!



Sau khi rõ ràng chuyện này, hắn liền hiểu rõ hắn cùng Ôn Như Ngọc, chú định chỉ có thể trở thành địch nhân.



Thu hồi cái gọi là tâm tư muốn mượn sức, Vũ Văn Lãng liền nghĩ lấy Ôn Như Ngọc trở thành nhược điểm tới uy hiếp Vũ Văn Bùi, chỉ cần có nhược điểm này thôi, nhất định là chắc chắn thành công!



Cho nên, Vũ Văn Lãng vẫn luôn không cho chính mình có nhược điểm tồn tại, mọi người hay sự vật nếu có khả năng trở thành nhược điểm của hắn, cũng đã chết trước trên tay hắn.



Đối với hắn xem ra, người làm đại sự, nhất định phải hi sinh và trả giá!



X



Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Lãng mang đi, quang minh chính đại từ Vị Ương Cung mà ra, ra hoàng cung một đường đi đến Nhị vương phủ.




Ôn Như Ngọc quần áo trên người hiện có chút nhăn nhúm, sắc mặt rõ ràng cũng không phải quá tốt, ánh mắt lộ ra ủ rũ cùng mệt mỏi, có điều ngay cả như vậy, y vẫn là dáng người đĩnh bạt, duy trì dáng vẻ như thường ngày.



Vũ Văn Lãng không mang theo nhiều người, nhưng Ôn Như Ngọc cũng biết, y cùng Đông Nhi hai tay trói gà không chặt, như thế nào cũng không thể thoát thân rời đi, cho nên y cũng không chút hoang mang nào, cũng không cảm nhận nóng nảy hay cảm giác bất an.



Bọn họ đi qua Ngự Hoa Viên, dọc theo đường đi, bọn họ không ai nói chuyện với nhau.



Một màn này vừa lúc bị Vũ Văn Vũ ở trong đình thấy được, cô nghi hoặc nghiêng đầu, kỳ quái nhìn Ôn Như Ngọc cùng Nhị hoàng huynh ở bên nhau, tròng mắt đảo qua một vòng, cô hướng về tiểu thái giám phía bên người vẫy vẫy tay, nhỏ giọng đối với cậu phân phó một tiếng.



Vũ Văn Vũ uống trà, ăn điểm tâm, cô đại khái đã đoán được vì sao lúc này Ôn Như Ngọc không phải ở bên cạnh Lục hoàng huynh.



Câu môi cười lên, cô lắc lư hai chân, không một chút nào muốn chào hỏi Vũ Văn Lãng.



Ôn Như Ngọc đương nhiên cũng thấy được Vũ Văn Vũ đang ở trong đình cách đó không xa, nhìn phía trước không biết là thấy được hay không thấy được Vũ Văn Lãng, hỏi một tiếng, “Vương gia không cùng Thất công chúa chào hỏi một tiếng sao?”



Vũ Văn Lãng trào phúng liếc mắt nhìn Ôn Như Ngọc, giảng đạo: “Bổn vương vì sao phải đi?”



Ôn Như Ngọc đương nhiên hiểu rõ, Vũ Văn Lãng sẽ không đi, bởi vì đối với Vũ Văn Lãng mà nói, huyết thống chí thân, trừ phi có thể giúp hắn lợi dụng, nếu không ngay cả mỉm cười giả tạo cơ bản nhất, hắn đều xa xỉ không cho.



Sẽ có những lúc, hắn sẽ còn ngụy trang hiền lành một chút, nhưng là hiện tại, Thái Tử xuống đài, Hoàng Hậu bị biếm, hắn cảm thấy ngụy trang không còn cần thiết nữa.



Chớp chớp mắt, Ôn Như Ngọc nhún vai, “Rốt cuộc, Vương gia cùng công chúa, có phải là huynh muội không?”



Một cơn gió lạnh thổi quét qua, Ôn Như Ngọc bọc áo choàng trên người thật kỹ, môi đã có chút trắng bệch.



Vũ Văn Lãng liếc mắt lạnh lùng nói: “Ôn Như Ngọc, những việc này có quan hệ gì với ngươi đâu!” Dứt lời, hắn nhanh chóng nện bước đi nhanh hơn, rất xa để Ôn Như Ngọc ở phía sau.



Đông Nhi tiến đến bên tai Ôn Như Ngọc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Công tử, Nhị vương gia này, không hiền lành giống như lời đồn chút nào.”



Rất nhanh, lời này khiến Ôn Như Ngọc nhẹ giọng quát lớn: “Đông Nhi!”



“Công tử em sai rồi.” Rũ đầu xuống, Đông Nhi hận không thể hủy đi miệng mình, thật là thiếu chút nữa họa là từ miệng mà ra.



Tin tức về Ôn Như Ngọc bị Vũ Văn Lãng mang đi rất nhanh chóng liền truyền tới tai Vũ Văn Bùi, cậu phẫn nộ đánh gãy cái bàn trong phòng, biểu tình thâm trầm.



“Tiên sinh, có tốt không?” Tuy rằng tức giận, nhưng Vũ Văn Bùi vẫn quan tâm thân thể Ôn Như Ngọc, thời tiết này lạnh giá, cậu lo lắng thân thể Ôn Như Ngọc sẽ không tốt, nếu bị phong hàn nhập thể, như vậy tiên sinh cậu sẽ khó chịu biết bao nhiêu.



“Thoạt nhìn Ôn công tử, trừ bỏ có chút mệt mỏi bên ngoài ra, những cái khác đều không đáng ngại.” Người tới cung kính trả lời.



Vũ Văn Bùi lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống hướng tới người tới vẫy vẫy tay, nói: “Ra ngoài.”



Người tới cúi đầu cung kính trả lời: “Dạ.”



Chờ người nọ sau khi rời khỏi, Vũ Văn Bùi thần sắc bất định ngồi một hồi, lại đứng lên ở trong phòng đi qua đi lại một vòng, sắc mặt có chút không kiên nhẫn.



Đánh đòn phủ đầu cũng tốt mà đến trước thì cũng thế, Vũ Văn Bùi không thể chờ đợi được, vì thế cậu đi ra phòng, đối với Tiểu Thần Tử đứng ở một bên nói: “Phái người đi phủ Thừa Tướng thông tri Ôn thừa tướng, nói cho ông ta biết, tiên sinh ở chỗ Nhị hoàng huynh.”



“Nô tài đã biết.”




“Chuẩn bị xe ngựa, bổn vương muốn ra phủ.” Vũ Văn Bùi lại lập tức phân phó.



“Dạ.”



……



Ôn Như Ngọc cùng Vũ Văn Lãng đi tới Nhị vương phủ, Vũ Văn Lãng bảo hạ nhân dâng trà, giúp Ôn Như Ngọc nhuận khẩu, “Uống nước trà nhuận hầu đi.”



Ôn Như Ngọc không nghi ngờ gì hắn, liền uống một hớp lớn nước trà, giảm bớt khát khô trong miệng, sau đó buông chén trà, y hướng tới Vũ Văn Lãng chắp tay, nói: “Tạ ơn Vương gia.”



“Không cần khách khí, đây là việc phải làm.” Vũ Văn Lãng câu môi cười, tiếp đó phất phất tay, bảo hạ nhân dẫn Ôn Như Ngọc thay đồ đi tắm, còn chính mình thì xoay người đi vào thư phòng.



Đẩy cửa mà vào, Vũ Văn Lãng thấy trong thư phòng Tư Không Vũ lười biếng nằm trên giường, ánh mắt hơi rũ xuống, Tư Không Vũ nhắm mắt lại, không biết là ngủ rồi hay chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, trước ngực y đặt một quyển sách, đang trong trạng thái mở ra, hiển nhiên trước đó là đã đọc sách.



Theo bản năng bước chân đi thật nhẹ nhàng, Vũ Văn Lãng đi vào từ trên cao nhìn xuống Tư Không Vũ, biểu tình có chút phức tạp.



Vươn tay hướng tới cần cổ người nằm trên giường, rồi lại thấy Tư Không Vũ an ổn dáng vẻ không phòng bị, liền rút tay về.



Vũ Văn Lãng lại nhìn qua Tư Không Vũ không có phản ứng, xoay người đi tới thư án ngồi xuống, mở ra văn kiện ngay trước mặt.



Vũ Văn Lãng sau khi xoay người rời đi, Tư Không Vũ nằm trên giường vốn dĩ nhắm mắt liền mở hai mắt ra, y bình tĩnh nhìn bóng dáng Vũ Văn Lãng, ánh mắt hiện lên tia bi thiết.



Xoay người ngồi dậy, Tư Không Vũ ngẩng đầu xoa xoa huyệt thái dương, đứng lên đi về hướng Vũ Văn Lãng.




“Vương gia, ngươi đã trở lại?”



“Ừ, ngươi rất mệt sao?”



“Có chút……” Tư Không Vũ nói, người ngồi ở trước mặt Vũ Văn Lãng, khuỷu tay chống mặt bàn, biểu tình mệt mỏi nhìn Vũ Văn Lãng.



“Vậy thì nghỉ ngơi đi.” Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tư Không Vũ trước mặt, Vũ Văn Lãng khẩu khí bình đạm nói, đêm qua là hắn sai rồi, không nên lăn lộn Tư Không Vũ.



Nhớ tới đêm qua, Vũ Văn Lãng ánh mắt ám trầm, cảm giác không thể khống chế kia, thật là không thể nhìn thấu.



Tư Không Vũ nghe vậy đứng lên, ngữ khí cung kính nói: “Như vậy, thuộc hạ cáo lui.”



“Ừ.” Vũ Văn Lãng nhàn nhạt lên tiếng.



Tư Không Vũ mới vừa đi đến sân, liền nghênh diện hạ nhân vội vàng chạy tới, mày nhíu lại, y hỏi: “Như thế nào lại có dáng vẻ vội vàng như vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?”



Hạ nhân vương phủ đều biết Tư Không Vũ ở trước mặt này có địa vị cực cao, vì thế bước chân dừng lại cung kính trả lời: “Lục vương gia tới, lúc này đang ở chính sảnh.”



Tư Không Vũ nghe xong, sửng sốt một chút, hạ nhân bẩm báo kia thấy Tư Không Vũ không có phản ứng, vì thế vội vàng lướt qua y hướng tới thư phòng mà đi.



“Tư Không, ngươi như thế nào còn ở nơi này?” Vũ Văn Lãng nghe hạ nhân bẩm báo xong, từ thư phòng ra ngoài, liếc mắt liền thấy Tư Không Vũ đứng thẳng ở trong sân vẫn còn đang phát ngốc.



Lên tiếng đánh gãy Tư Không Vũ như đi vào cõi thần tiên, Tư Không Vũ hoàn hồn, thấy Vũ Văn Lãng nhẹ nhăn mày, hỏi: “Vương gia, vào canh giờ này, Lục vương gia tới đây làm gì?”



Tư Không Vũ còn không biết, Ôn Như Ngọc đã bị Vũ Văn Lãng mang về trong phủ, lúc này Vũ Văn Bùi đương nhiên là tới tìm Vũ Văn Lãng tìm người.



“Ngươi trở về nghỉ ngơi là được rồi, những việc này ngươi không cần tham dự.” Ngữ khí lạnh lùng, Vũ Văn Lãng nói xong liền lướt qua thân Tư Không Vũ, hướng tới chính sảnh mà đi, đi được một đoạn bỗng nhiên quay đầu nói với Tư Không Vũ: “Thôi, ngươi cũng không cần phải trở về, trước đi đến phòng khách nghỉ ngơi đi.”



“Được……” Tư Không Vũ nghe xong, đầu tiên là ngây người trong chốc lát, sau đó chớp chớp mắt khóe miệng gợi lên mạt ý cười.



Sóng mắt lưu chuyển, Tư Không Vũ vốn dĩ lớn lên đã đẹp, nụ cười này tự nhiên càng thêm xuất trần.



Vũ Văn Lãng chỉ là nhìn thoáng qua, liền xoay người không hề để ý tới.



Chỉ là, tay hắn đặt ở dưới thân, lại nắm thật chặt, đôi mắt hiện lên sát ý.



—— không một ai có thể làm loạn suy nghĩ của hắn, hắn cũng không cần!



Tư Không Vũ ngây ngốc nhìn bóng dáng Vũ Văn Bùi không biết đang nghĩ gì, lúc sau mới cất bước, hướng tới một hướng khác mà đi.



……



Hương trà bay bốn phía, nhiệt khí bức người.



Vũ Văn Bùi đôi tay giao nhau tùy ý đặt ở vị trí trước ngực, thần sắc ánh mắt nhìn không ra chút mất tự nhiên nào.



Theo tiếng bước chân tới gần, Vũ Văn Bùi ngẩng đầu lên, một góc áo tím xuyên qua mi mắt, tiếp đó là tiếng cười nói Vũ Văn Lãng vang lên, “Lục hoàng đệ, hôm nay như thế nào rảnh rỗi đến chỗ hoàng huynh làm khách, thật là hiếm thấy hiếm thấy.”



“Hoàng huynh biết hoàng đệ vì sao tới đây không?” Vũ Văn Bùi mặt vô biểu tình nhìn Vũ Văn Lãng, ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm hắn, cả người khí thế áp bức phóng sát khí cả căn phòng.



Thu hồi ý cười trên khóe miệng, Vũ Văn Lãng cũng không hề khách sáo.



“Hoàng đệ chính là vì Ôn Như Ngọc mà đến?” Đi đến giữa phòng, Vũ Văn Lãng ngồi xuống, bưng lên trà thượng phẩm hạ nhân mới vừa đưa, nói thẳng không hề cố kỵ.



“Hoàng huynh nếu biết, thì đem tiên sinh trả lại đây.” Vũ Văn Bùi thần sắc thanh minh, nhưng thật ra ngữ khí không chút khách khí nào.



“Về không về còn, tạm thời chúng ta nói chuyện khác đi, tỷ như nói vị trí Thái Tử này……” Nói tới đây, Vũ Văn Lãng có ý bảo thủ hạ một chút, bảo bọn họ đều lui ra ngoài, lúc này mới tiếp tục nói: “Hoàng đệ đối với vị trí Thái Tử này, thấy thế nào?”



“Không hiếm lạ.”



Vũ Văn Bùi liếc mắt nhìn Vũ Văn Lãng, ném ra ba chữ. Xác thật, cậu vốn dĩ không hiếm lạ vị trí Thái Tử này, mục tiêu của cậu, vẫn luôn là vị trí đế vương cao cao tại thượng kia.



Hôm nay cậu tới, đã làm tốt đáp ứng yêu cầu Vũ Văn Lãng, thấy chiêu có thể hủy chiêu, nhưng trước hết cậu cần phải đem Ôn Như Ngọc mang về, bằng không cậu không biết mình sẽ làm ra tình huống gì.



“Đúng vậy, hoàng huynh cũng không cảm thấy vị trí này có gì để mà tranh đoạt.” Câu môi cười, Vũ Văn Lãng dã tâm rất rõ ràng.



Chuyện vừa chuyển, Vũ Văn Lãng tiếp tục nói: “Không bằng, hoàng đệ giúp hoàng huynh một chuyện, thế nào?”



Tác giả có lời muốn nói:Quả nhiên tác giả kun không thể viết âm mưu tranh đấu cung đình, cảm giác nhân vật thật tiểu bạch t^t.



Vì chỉ số thông minh của tác giả kun nha ~