Trọng Sinh Chi Đế Sư

Trọng Sinh Chi Đế Sư - Chương 23: Lấy danh nghĩa ngươi




Ôn Như Ngọc một lần nữa tỉnh lại thời điểm đã là buổi tối, đèn đuốc sáng trưng, xoa nhẹ cánh tay đau nhức, từ trên giường ngồi dậy, tiểu viện nơi y ở thật yên lặng, không có chút tạp âm nào.



Y đã không còn buồn ngủ, đứng dậy mở cửa phòng, Ôn Như Ngọc nhìn không trung bên ngoài, suy tư không biết bây giờ là canh mấy.



Không biết Vũ Văn Bùi đã ngủ chưa, Ôn Như Ngọc xoay người đóng lại cửa phòng, đi đến phòng Vũ Văn Bùi, xuyên qua hành lang, y thấy được trong phòng đèn còn sáng.



Khóe môi hơi gợi lên, Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng gõ cửa phòng, có điều trong chốc lát, bên trong liền truyền đến âm thanh kêu sột soạt sột soạt, sau đó dùng sức, cửa phòng bị mở ra, lộ ra thiếu niên khuôn mặt củ ấu tuấn tú.



Vũ Văn Bùi nhìn thấy Ôn Như Ngọc, vốn dĩ mày có chút nhíu lại liền giãn ra, cậu kéo tay Ôn Như Ngọc, miệng cười lên, “Tiên sinh, học trò vừa lúc có một ít địa phương chưa rõ ràng cho lắm, ngươi tới thật đúng lúc.”



“Được, Bùi Nhi cùng tiên sinh thảo luận.”



Ôn Như Ngọc cười cười, đi theo Vũ Văn Bùi vào trong phòng. Trong phòng trên chiếc bàn tròn, bày ra các loại thư tịch, trong đó không thiếu có mối quan hệ liên quan đến trị thủy, bên cạnh là bản vẽ trị thủy y mất gần ba canh giờ mới họa ra được bắt chước đập Đô Giang.



“Tiên sinh, cái địa phương này, Bùi Nhi cảm thấy tu sửa như vậy cũng không thỏa đáng, hẳn là phải làm như thế này.” Nói xong, chính mình cầm lấy bút lấy một tờ giấy tay bắt đầu vẽ lên, Ôn Như Ngọc cúi đầu nhìn, rồi sau đó nở nụ cười.



“Xác thật hẳn là như thế, tiên sinh có chút hồ đồ.” Lắc lắc đầu, Ôn Như Ngọc nhẹ nhàng giơ lên nắm tay gõ gõ đầu mình, lại bị Vũ Văn Bùi kéo tay lại.



“Tiên sinh rất lợi hại.” Thiếu niên mắt thanh triệt trong sáng, kéo qua một cái ghế để Ôn Như Ngọc ngồi xuống, “Tiên sinh, Bùi Nhi muốn hỏi, là một chuyện khác.”



Công trình thống trị Lạc Thủy to lớn không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, bọn họ cần phải đăng báo triều đình thỉnh hoàng đế phê chuẩn đưa xuống ngân lượng mới có thể chiêu công động thổ, huống chi, Lạc Thành còn bệnh dịch chưa biết phải làm như thế nào, bọn họ cần phải nhanh chóng chạy tới Lạc Thành giải cứu bá tánh trong lúc dầu sôi lửa bỏng.



Ôn Như Ngọc hiểu rõ ý nghĩ Vũ Văn Bùi, nhẹ nhàng hỏi: “Bùi Nhi là đang ưu sầu, bệnh dịch Lạc Thành cùng thống trị Lạc Thủy việc nào nên đăng báo trước đi.”



“Tiên sinh……”



Có chút hổ thẹn, thiếu niên thật khó có thể mở miệng, phương án trị thủy này nếu dùng trên danh nghĩa của cậu nhất định sẽ khiến cho cậu càng được Vũ Văn đế yêu thích, nhưng mà, nếu làm như vậy, cậu phải làm như thế nào đối mặt với tiên sinh vẫn luôn duy trì đứng bên cạnh mình đây.





“Bùi Nhi, việc bệnh dịch cứ thế mà bẩm báo, còn chuyện thống trị Lạc Thủy như thế nào, nhất định phải lấy danh nghĩa của ngươi trình lên cho bệ hạ xem, Bùi Nhi, hiện tại ngươi phải lập một công lao lớn, làm cho bệ hạ một lần nữa đối với ngươi có tài học kinh diễm.”



“Tiên sinh, chính là điều này đối với ngươi quá bất công……” Vũ Văn Bùi còn chưa nói xong đã bị Ôn Như Ngọc đánh gãy, y vân đạm phong khinh nở nụ cười, sờ sờ đầu Vũ Văn Bùi, “Bùi Nhi, tiên sinh một không cần chức quan, hai không cần người khác kinh hỉ, cũng không cần hư danh này đó, mà ngươi, lại không giống nhau.”



Đè lại bả vai Vũ Văn Bùi, đôi mắt y thẳng tắp vọng vào trong mắt đen Vũ Văn Bùi, từng câu từng chữ nói: “Tiên sinh đã nói qua, trợ ngươi thâu tóm vạn dặm Hà Đồ này, quyết không nuốt lời.”



Toét miệng lên, Vũ Văn Bùi tính tình trẻ con nở nụ cười, nhào vào trong lòng ngực Ôn Như Ngọc, làm nũng kêu một tiếng, “Tiên sinh, tiên sinh……”



—— cám ơn ngươi, tiên sinh, một ngày nào đó Bùi Nhi chiếm được thiên hạ, nhất định sẽ không phụ lòng ngươi.



……



Ngày hôm sau, tấu chương phương án thống trị Lạc Thủy liền đưa ra ngoài, đánh giá trong vòng năm ngày là có thể đến Châu Thành đưa đến trước mặt Vũ Văn đế.



X



Trên lâm triều, Vũ Văn đế trong tay cầm tấu chương hôm qua vừa đến nói về phương án trị thủy, phóng nhãn nhìn quần thần phía dưới, mở miệng hỏi: “Các ngươi có biết, việc Lạc Thành có ôn dịch?”



Thanh âm ông thật bình đạm, nghe không chút có dấu hiệu lửa giận nào, phía dưới đủ loại quan lại liếc mắt nhìn lẫn nhau, đều lắc đầu tỏ vẻ không biết, Đại tướng quân Khương Thủ ánh mắt chợt lóe cũng lắc đầu theo, “Bệ hạ, thần không biết chuyện này a.”



Vũ Văn đế hừ lạnh một tiếng, trên mặt bỗng nhiên xanh mét lên, “Hừ, hảo cho các ngươi không biết chuyện này, các ngươi cũng biết, trên có ôn dịch Lạc Thành dưới có lũ lụt Lạc Thủy, ấy vậy mà có tướng lãnh dám can đảm hạ lệnh phong thành không cho người khác đem tin tức truyền ra ngoài, nếu lần này Lạc Thủy không bị thiên tai, chẳng phải trẫm vĩnh viễn sẽ chẳng hay biết gì!” Tấu chương trong tay bị ông ném tới trên mặt đất, ngữ khí lạnh băng ánh mắt bốc khói, dừng trên người đủ loại quan lại, khiến cho bọn họ không tự giác bắt đầu run rẩy.



Ôn Cát đứng ra ngoài, cung kính nói: “Bệ hạ, việc này có người dám làm như thế, nhất định sau lưng có chỗ dựa, mục đích của bọn họ là muốn Kiến Nguyên dân chúng lầm than, hẳn là phải nghiêm tra!”



Luôn luôn là người cương trực công chính liêm minh ngự sử đại phu Tống Dương cũng đứng ra, lòng đầy căm phẫn nói: “Bệ hạ, thần cũng cho rằng, chuyện này, tất yếu nghiêm tra!”




Vũ Văn đế nhìn lướt qua, “Ngươi cho rằng trẫm sẽ bỏ qua người này sao?” Cười lạnh một tiếng, dám can đảm phạm hoàng quyền của ông, nhất định trảm không tha.



Ôn Cát cùng Tống Dương liếc nhau, lui về hàng ngũ, lúc này, sắc mặt Vũ Văn đế tốt hơn một chút, ông đùa bỡn trên tay hai quyển tấu chương khác, lên tiếng nói: “Lục hoàng nhi của trẫm còn đưa cho trẫm một phần văn kiện, các ngươi có biết là vật gì?”



Không chờ đến đủ loại quan lại phía dưới trả lời, Vũ Văn đế đã nói trước, “Đây là phương án thống trị Lạc Thủy, trẫm đã xem qua, thật là một phương án công trình hoàn mỹ.” Nói xong, ánh mắt rơi xuống trên người Ôn Cát, ngữ khí có chút cảm khái, “Ôn Cát, trẫm thật ra phải hảo hảo cảm tạ ngươi một phen, con của ngươi đã dạy ra một hoàng tử thật tốt.”



“Vi thần không dám.”



Thái tử Vũ Văn Hoằng đứng dậy, cúi đầu, che dấu đáy mắt hiện lên tia ghen tị, cung kính nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện thỉnh đi trước trợ giúp Lục hoàng đệ thống trị Lạc Thủy.”



Vũ Văn đế cũng không có để ý tới hắn, ánh mắt ông dừng ở trên người hoàng tử Vũ Văn Lãng, suy tư một lúc, trong lòng có cân nhắc, vì thế mở miệng nói: “Lãng nhi, ngươi có nguyện ý đi Lạc Thành trợ giúp Lục hoàng đệ ngươi?”



Vũ Văn Lãng có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Vũ Văn đế, sau đó lập tức bước ra một bước quỳ xuống, cao giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần nguyện ý đi trước.”



“Thật tốt, trẫm phê chuẩn cho các ngươi một trăm vạn lượng, hi vọng chờ các ngươi trở về, trẫm sẽ nghe được hồi đáp tốt đẹp.”



“Dạ, nhi thần chắc chắn hiệp trợ Lục hoàng đệ hoàn thành vấn đề thống trị Lạc Thủy này.”




Vũ Văn Lãng trên mặt treo nụ cười nhàn đạm, rất có cỗ phong phạm, hắn cứ đứng như vậy, Vũ Văn đế vừa lòng gật gật đầu, trong mấy đứa con của ông, chỉ có Nhị hoàng tử và Lục hoàng tử khiến ông hài lòng một chút, còn Thái Tử, ông liếc mắt hừ lạnh một tiếng, bất quá chỉ có cái danh trưởng tử mà thôi.



……



Sau khi hạ triều, Vũ Văn Lãng về tới phủ đệ mình, phân phó hạ nhân gọi Tư Không Vũ tới, chính mình thì đi đến thư phòng. Mới vừa mở ra vài trang thư tịch, liền nghe được hạ nhân thông báo nói Tư Không Vũ tới, bảo đối phương tiến vào, thái giám bên người Vũ Văn Lãng đứng ở cửa, chính mình xoay người vào cửa.



Tư Không Vũ là ấu tử thái phó Tư Không, từ nhỏ cùng Vũ Văn Lãng lớn lên, là thư đồng cũng như là quân sư tồn tại bên cạnh Vũ Văn Lãng.




Tư Không Vũ lớn lên rất đẹp, mắt đào hoa luôn hơi nheo lại nhìn rất giống hồ ly, y ở trước mặt Vũ Văn Bùi trước nay đều là dáng vẻ che dấu mệt mỏi, thực chân thật, từ nhỏ đi theo Vũ Văn Lãng lớn lên trong hoàng cung, y biết từ nhỏ Vũ Văn Lãng chí ở vạn dặm núi sông, vì thế, y sẽ toàn lực khuynh tẫn, trợ giúp hắn.



—— chỉ cần là Vũ Văn Lãng muốn, chỉ cần y làm được, y nhất định sẽ làm, cho dù, có trả giá sinh mạng.



“Điện hạ, ngài vội vàng tìm ta như vậy, là có chuyện gì?” Lười biếng nửa ỷ ở trên ghế, đôi mắt y dừng trên người Vũ Văn Lãng, ý cười nhè nhẹ.



“Tư Không, phụ hoàng bảo ta đi hiệp trợ Lục hoàng đệ thống trị lũ lụt tai ương tràn lan ở Lạc Thủy, ngươi nói, ta nên làm như thế nào?” Đôi tay giao nhau đặt ở trên bàn, Vũ Văn Lãng cũng không có xưng hô ‘bổn vương’, mà là dùng ‘ta’, biểu hiện cho mối quan hệ tương quan giữa bọn họ.



“Chiếu theo bệ hạ phân phó mà làm a.” Nhàn nhạt cười một chút, Tư Không Vũ đứng lên, tiếp đó còn nói thêm: “Bệ hạ sở dĩ muốn ngài đi mà không phải bảo Thái Tử đi, nhất định là có dụng ý của mình, ngài chỉ cần làm tốt chuyện bệ hạ đã giao, thế là được rồi.”



Vũ Văn Lãng gật gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, “Ngươi nói, vì sao Lục hoàng đệ bỗng nhiên lại biến hóa to lớn đến như thế?”



“Vương gia đã quên, bên người Lục hoàng tử, còn có một nhân vật thông tuệ nha.” Điểm đến tức ngăn, lúc trước Tư Không Vũ đã gặp qua Ôn Như Ngọc một lần, thật sự cảm thấy Ôn Như Ngọc xác thật là một diệu nhân, nếu có thể mượn sức y, tuyệt đối sẽ là một trợ thủ đáng gờm, nhưng nếu không thể, như vậy y nhất định là một chướng ngại rất lớn.



“Ngươi là nói, Ôn Như Ngọc.” Khẽ nhíu mày, vốn dĩ hắn cho rằng chỉ là một nhân vật râu ria, hiện tại hắn mới phát hiện, là hắn quá mức sơ sót, Lục hoàng đệ hắn, từ sau khi Ôn Như Ngọc đến đây, lột xác đi rất nhiều.



“Đúng thế, Ôn thừa tướng là một người tinh thông trác tuyệt, ông ta dạy ra hài tử nhất định cũng là người long trung long phượng, lúc trước ta đã thấy qua Ôn Như Ngọc một lần, người này, xác thực là một nhân tài.”



Nghe Tư Không Vũ nói xong, Vũ Văn Lãng hỏi: “Ngươi từ khi nào thấy được y, ta như thế nào lại không biết?”



“A, đại khái là khoảng hai năm về trước đi.” Lúc ấy Ôn Như Ngọc vẫn chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, y ở luyện võ trường thời điểm nhìn thấy Ôn Như Ngọc, lúc đó y đang dựa vào một thân cây đại thụ, nhìn cách đó không xa một thiếu niên nho nhỏ đang luyện tập mồ hôi túa ra như mưa.



Vũ Văn Lãng thở dài, vẫy vẫy tay, “Thôi, mẫu phi nó đã sớm chết rồi, lại không quyền cũng không có tiền, sẽ không làm nên tên tuổi lớn lao gì, đến lúc đó nhìn tình huống rồi tính tiếp, nếu y thật sự là một người ngáng đường, như vậy liền……” Vũ Văn Lãng làm một động tác cứa qua cổ.



Tư Không Vũ hơi rũ mi xuống, lại không biết đang suy nghĩ điều gì.