Chương 94
Sau cả tháng trời ơi bức thì sáng hôm nay trời cũng mưa, tiếng gió hụ hụ thổi hai bụi tầm vông bên hông nhà, tiếng mưa lốp bốp rơi trên mái là báo hiệu những ngày hè oi bức sắp kết thúc, nhưng đó không phải là điều lúc này Giang đang quan tâm,
Nửa người bên trái lạnh cóng, hắn rụt rụt thân thể tìm hơi ấm, tay quơ quào không có chút sức lực lôi kéo cái mền nhưng không có hiệu quả,
Hắn bị lạnh thức giấc, hắn ngồi bật dậy đánh một cái rùng mình thì cơn buồn ngủ bị xua tan hơn phân nửa, cặp mắt lim dim nhìn về vách lá không chủ đích mất mấy giây đồng hồ,
Đến khi hồn về đủ thì hắn quay sang nhìn bên cạnh mình, Thảo quấn cái mền quanh người kín cả đầu như một cái kén nhộng to, cái gối không biết từ lúc nào đã nằm dưới chân cô,
Hắn lắc đầu cười một tiếng, chịu lạnh vài phút lấy cái gối lên giúp cô kê đầu, sợ cô bị ngạt hắn gỡ cái mền ra, theo bản năng người Thảo co lại thành con tôm đến khi hắn giúp cô đắp lại mền,
Mặc dù sáng sớm trời mưa trùm trăn ngủ rất sướng nhưng hắn sợ là trời mưa nước dưới kênh sẽ mất kiểm soát nên chui ra ngoài,
Lấy cái áo khoác trên sào mặc lên người rồi hắn kéo màn đi ra khỏi buồn, bà Mai đã thức dậy từ lúc nào đang ngồi trên bộ ván ngựa thất thần nhìn mưa rơi,
Hắn hiện tại không tiện nói chuyện nên đi lấy bàn chải, cho một ít kem đánh răng rồi đi thẳng ra ngoài cái thau bà Mai hứng nước mưa, múc lên một ca nước rồi tìm một góc thuận tiện lại không bị nước mưa văng trúng, ngồi xổm xuống đánh răng rửa mặt,
Hắn đánh răng xong thì cười hỏi bà Mai:" nhớ cha hả mẹ?"
Bà Mai liếc hắn một cái không có lên tiếng, mãi một lúc lâu bà mới lên tiếng:" cha mày ổng nói bữa nay ổng về mà mưa kiểu này không biết có mắc mưa hông nữa!?"
Giang đi ra sau lưng bà Mai giúp bà bóp vai, hắn ăn ủi:" trời mưa thì cha kiếm chổ đụt mưa chứ gì!?"
Bà Mai lắc đầu:" mày biết cái tánh cha mày rồi đó, ổng mà chịu đục mưa tao mới sợ!!"
Giang trầm mặc lại, bà Mai cũng không nói gì thêm, hai mẹ con im lặng một lát thì bà Mai lên tiếng hỏi:" bé Thảo nó chưa thức hả?"
Giang gật đầu:" dạ chưa, còn trùm mền kín bít kìa."
"Ừm, để cho nó ngủ đi, mưa gió kiểu này cũng có về nhà được đâu!"
Giang gật đầu:" dạ,"
Trong tiếng mưa rơi lốp bốp hắn nghe được có tiếng đòn tai kêu cọt kẹt, hắn nghiêng đầu nhìn lên cây đòn tai lại chuyển tầm mắt lên cao một chút nhìn lên mái lá đã cũ kỉ rồi nói:" hay là mình cất nhà tường đi mẹ."
Bà Mai khẽ cháu mày rồi lắc đầu:" cha mày ổng tính dành dụm vài năm rồi ra ngoài đập mua cái nền rồi mới cất, chứ trong này tù túng muốn c·hết cất nhà tường làm gì."
Giang nghĩ nghĩ rồi gật đầu:" hay bây giờ mình sửa cái quán lại rồi dọn ra đó ở đi, chứ con thấy cái nhà này nó cũng tới tuổi nghĩ hưu rồi đó."
"Đợi thư thả ít bữa đi, chứ bây giờ đủ chuyện phải lo, hốt chân hụi xong cho mày đi hỏi vợ cho mày lấy đâu ra mà sửa nhà."
"Con có, hốt hụi xong mẹ sửa nhà đi, có thiếu thì con bù vô, chứ vô mùa m·ưa b·ão rồi mà cái nhà kiểu này con không có yên tâm."
Bà Mai phủi tay của hắn ra rồi liếc mắt hỏi:" bộ định đám hỏi xong là thôi à? Rồi vàng vòng đâu mà cho trong đám cưới."
"Hai đứa con bàn bạc rồi, đợi Thảo học xong rồi mới cưới."
Bà Mai liếc mắt:" cưới vợ mà để sang năm, coi chừng thằng khác nó lừa đi mất."
Giang nghe vậy thì cười haha một tiếng nhưng không có trả lời, có thể bà Mai nói đúng, tình cảm là có thể nhạt theo thời gian, có thể bây giờ cô còn ngây ngô xem hắn là tất cả nhưng một năm sau, ở môi trường mới tiếp xúc nhiều người, có thể cô sẽ chợt nhận ra hai người không còn hợp nhau nữa thì sau, không phải hắn không tin tưởng Thảo nhưng chuyện tương lai thì ai biết được,
Kiếp trước trải qua quá nhiều, nhìn thấy quá nhiều cặp đôi yêu nhau mấy năm trời, thề non hẹn biển không phải em không cưới, không phải anh không lấy chồng, nhưng rồi "đùng" một cái chia tay vài tháng sau gặp lại hai người đưa cho nhau thiệp cưới,
Một lát sau hắn trầm thấp nói:" vậy coi như là có duyên mà không có phận đi."
Hắn có thể lựa chọn giống thằng Luân và Thủy, cho cô sinh đứa bé thì lúc đó sự ràng buộc của hai người không chỉ đơn thuần là mặt tình cảm, hoặc ích kỉ hơn là hai người cưới nhau rồi cứ giữ cô theo kè kè bên mình nhưng hắn không làm vậy, hắn muốn cho cô nhiều một chút thời gian để xác định rõ ràng rằng hắn có phải là người mà cô muốn nắm tay đi hết cuộc đời hay chỉ là một thoáng rung động đầu đời,
Đúng lúc này ông Tính cả người ướt nhẹp về tới, bà Mai thở dài nói với Giang:" mày thấy chưa Giang? Tao biết ngay là ổng không có ghé đục mưa mà."
Giang giơ cho bà Mai một ngón tay, ông Tính dừng ở trước cửa nhà rồi hô:" hai mẹ con mày nói cái gì vậy? Vô nhà lấy giùm cái khăn với bộ đồ thay coi."
Giang "dạ" một tiếng rồi lật đật chạy vô buồng, từ trên sào quần áo lấy xuống cho ông Tính một bộ đồ, lúc đi ra hắn nhìn thoáng qua Thảo, cô vẫn trùm mền nhưng lúc này cô nằm đưa lưng về phía ngoài.
. . .
Cơn mưa này kéo dài thật dài, đến chín mười giờ trưa mà vẫn còn lâm râm chưa tạnh hẳn,
Bên ngoài trời đang còn mưa nên không có bắt cái bàn ra đằng trước ăn cơm được, Giang bật cái đèn trong nhà lên cho sáng, Thảo thì giúp bà Mai dọn cơm,
Bốn người quây quần bên mâm cơm cá bống kho tiêu của bà Mai nấu,
Giang ngồi bên cạnh nồi cơm, bới cơm phân ra cho từng người, bà Mai gắp một con cá bống kho bỏ vô chén cho ông Tính cười nói:" cá con trai với con dâu ông đi bắt về đó, ăn thử đi."
Ông Tính bưng lấy chén rồi cầm lấy đũa trong mâm gắp con cá lên cắn một miếng, ông Tính bất thiện ngôn từ nên quá trông mong ông khen, chỉ có thể biết được ông hài lòng thông qua việc ông chưa lúa cơm ngày mà cắn con cá thêm cái nữa,
Giang cũng gắp cho Thảo một con cá cười nói:" thành quả của em đó, ăn thử đi."
Thảo khẽ "ừm" cười một tiếng rồi chầm chậm ăn,
Có thể vì cá kho ngon hay vì an ủi lòng quân nên gần một kí cá kho bị ăn sạch trong một bữa ăn,
Cơm nước xong xuôi thì Giang với ông Tính đội mưa vác len ra ruộng,
Mưa to làm cho nước đọng rất nhiều ở mấy cái chổ đất mà ông Tính đào lên đắp bầu mít, hai người lấy len đào một cái đường nước nhỏ cho nước không bị đọng lại,
Thật ra nước đọng thế này cũng không có ảnh hưởng gì cho cây mít, chủ yếu là tiếc bà cái phân,
Mưa xối làm cho mớ phân chưa kịp tan bị trôi rồi đọng ở mấy cái vũng nước này, cứ thế để cho nắng bốc hơi đi thì tiếc, đào đường nước thế này cho phân chảy xuống mương rau nhút,
Đến hơn một giờ chiều thì cơn mưa dai dẵn mới có dấu hiệu kết thúc, hạt mưa ngừng hẳn, trên trời mây đen cũng đã tán bớt phần nào,
Những tia nắng đầu tiên của ngày hôm nay chiếu xuống thì hai cha con cũng đào xong mấy ô cuối cùng, ông Tính ở lại coi cây, còn Giang vô nhà tắm rửa chuẩn bị đưa Thảo về.
PS: không biết có quá tay hay không....