Chương 91
Chương 91
Hắn chạy tới nhà thì ông Tuấn đang đẩy mấy bao phân xuống ghe cho khách, hắn gác xuống chống chạy xuống giành giật lấy:" bác để con, bác để con."
Ông Tuấn tránh sáng một bên than thở:" phải chi ngày nào con cũng ra đúng lúc vậy thì có phải ngon hông!"
Dưới ghe có ông chú chờ sẵn, hắn đẩy xe xuống bến thì bưng từng bao chuyền xuống, người dưới ghe chất mấy bao phân xuống gần đuôi ghe, chất hết mấy bao phân ông chú lớn tiếng hô:" vẫn như cũ nghe anh."
Ông Tuấn gật đầu:" rồi rồi."
Giang hỗ trợ đẩy mũi ghe ra rồi đẩy cái xe không ngược lên bờ.
. . .
Cũng không có quá nhiều chuyện để bàn, mọi chuyện Thảo cũng đã nói với ông Tuấn bà Hậu, hai người cũng không có phản đối dù sao hai bên gia đình cũng khá là rõ về nhau, chỉ chờ ông Tính xong việc trên Cần Thơ về, hai giáp mặt coi ngày tốt chọn ngày mạng sính lễ qua là xong,
Ông Tuấn bà Hậu cũng không có đòi hỏi cái gì quá nhiều, theo phong tục là được,
Gần trưa hắn về thì chở theo ba bao phân về kèm thêm mấy bịch phân vi lượng, hai bao trên yên sau, một bao để ở trước, thêm đường lộ không mấy đẹp nên về nhà cũng gần trưa,
Hắn đậu xe lại trước cửa quán rồi kêu vọng vô:" Luân ơi."
Luân trong nhà nghe tiếng thì lật đật chạy ra, thấy mấy bao phân thì nó bỏ lại một câu "đợi tao xíu" rồi chạy ngược vô trong,
Không tới năm phút đồng hồ nó lại đi ra, Giang cho xe chạy tèn tèn ở trước, thằng Luân đi theo sau, tới quán ông hai thì hắn cho xe quẹo lại bến, chiếc xuồng bà Mai bơi về rồi nên thằng Luân đỡ mấy bao phân xuống đất, Giang đi ngược ra quán ông hai, gặp ông hai đang ngồi xem tivi thì hỏi:" ông hai ơi, cái xuồng ông hai có đi đâu hông ông hai?"
Ông hai quay qua lắc đầu:" hông có con ơi."
"Vậy ông chở con mượn nhà ông hai, chiều còn trả."
Ông hai đứng lên đi vô quầy lấy cái chìa khoá rồi dẫn hắn đi lại bến, ông bước xuống mở cái ổ khoá cột cái xuồng rồi nói:" chiều chừng nào ra còn cột đại ở đây đi rồi tối ông khoá sau."
Giang cười nói:" dạ, con cám ơn nghe ông hai!"
Ông hai cười cười rồi đi trở về,
Giang với thằng Luân khiên mấy bao phân xuống xuồng rồi quay ngược lên dẫn cái xe vô bóng râm, khoá cổ kĩ càng rồi hai người xuống xuồng bơi về,
. . .
Tới nhà là bắt tay vào việc ngay, bà Mai đi theo chống xuồng cho hai người,
Giang với Luân một người một cái thau xanh hai mươi ký của công tý phân bón tặng, dây đeo vòng qua sau gáy, đựng chừng nữa thau như vậy, một người một hàng chia nhau rãi,
Cây mít không cần phân quá nhiều, rãi nhiều phân quá cây ăn không hết, mỗi cây hai người rãi một nắm là đủ, hai người vừa rãi vừa trò chuyện,
Đến khi trời về chiều thì chỉ còn một hàng nữa là xong rồi, Giang bỏ thau xuống xuồng rồi lội vô nhà lấy máy đi tưới,
Nước hơi nhiều, mặc dù là đậy bọng kĩ lắm nhưng nước vẫn theo đường lỗ mọt từ mấy miếng đất bên cạnh chảy qua, chỉ còn chừng một gang tay nữa là ngập bờ, bây giờ cây còn nhỏ, rễ chưa ăn ra khỏi bầu quá sâu nên hắn cũng mặc kệ,
Đến chạng vạng tối thì tưới xong, thằng Luân cũng đã rãi phân xong từ lâu rồi, đang cầm cái đèn pin một tay cầm cái rổ đi dọc theo mé nước soi mói tìm cái gì đó,
Giang cũng mặc kệ hắn, vô nhà tắm rửa thay quần áo rồi quay trở ra, thấy thằng Luân vẫn đang rình mò thì hỏi:" nhìn gì nhìn dữ vậy cu?"
Luân "suỵt" một tiếng rồi ngồi chồm hỗm xuống, đội cái đèn trên đầu, lấy hai tay bưng lấy cái vành rổ rồi nạo một lớp đất, nào xong hắn dạo dạo nước rồi chửi thề:" mẹ nó, bọn này nhanh thiệt."
Giang nghĩ ngờ đi qua ngó ngó, cũng không thấy cái gì ngoài một vũng nước xìn thì nghỉ ngờ hỏi:" bắt cái gì vậy?"
" Cá bống dừa, nãy ra rọi đèn thấy nó, mà hớt không dính."
Giang liếc cái rổ trong tay hắn rồi bĩu môi:" bị ngu à? Nghĩ sao lấy rổ hớt, con cá nó chạy rồi nó còn chửi mày ngu đó."
Luân cũng không thèm để ý hắn xỉa xói, hắn dạo dạo cái chân xuống nước cho hết xìn rồi hỏi:" ra ngoải chưa?"
Giang gật đầu:" ừm, đi nè, mà bữa nay hai đứa mày có về hông?"
Luân trả lời:" có, đi cả tuần lễ nay có về đâu."
"Ừm, mẹ tao nấu cơm rồi kìa, để đem ra ngoải ăn rồi hẳng về."
Luân không có ý kiến, hắn đem cái rổ vô nhà trả cho bà Mai rồi ra ghế ngồi đợi, một lát sau Giang đi ra trên tay xách theo cái xô nhỏ,
Hai người xuống xuồng rồi bơi cộc cạch, cộc cạch ra đập.
. . .
Cơm nước xong là Luân với Thủy về nhà ngay, chỉ còn có Giang và Thảo ở lại, hai người cũng không có ngồi trước máy tính mà khoá cửa xong xuôi thì tắt đèn chữ u rồi bật bóng đèn cà na lên, chui vô chăn hoạt động một chút cho tiêu cơm,
Khoảng một, hai, ba tiếng gì đó thì hai người đầu đầy mồ hôi ló đầu ra ngoài, Giang với tay lên đầu nằm mở cái quạt gió rồi rụt trở về, Thảo lầu bầu lên tiếng:" bốn ngày nữa vô học rồi đó anh."
"Ừm."
" Mai chở em đi mua sách vở gì nghe."
"Ừm."
Thảo gặm lấy bả vai hắn một cái rồi nói:" anh ngon "ừm" lại một tiếng nữa em nghe coi."
Giang rất vô tội mà trả lời:" chứ anh biết nói gì bây giờ, được thì anh "ừm" thôi."
"Anh còn cải, còn thừa sức cải phải hông?"
Giang vội vàng lắc đầu:" không không, anh hết sức rồi, em quằn anh từ hồi sáu giờ mấy tới giờ rồi giờ anh ngồi dậy không nổi đây nè."
Thảo liếc mắt khinh thường mà nói:" yếu, em có thấy mệt gì đâu mà anh mệt."
"Em mệt? Em nằm im một chổ làm gì mệt? So vậy cũng so được."
Thảo tốc cái mền quăng ra một bên rồi trèo lên người hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn rồi cô nâng lên cằm của hắn, cười hắc hắc nói:" vậy được rồi, nếu ái phi mệt mỗi rồi thì tới lượt trẫm, bây giờ ái phi cứ nằm im rủ ở đây, mọi chuyện đễ trẫm."
Nói rồi cô đưa tay bắt lấy thứ đang mềm quặc nằm xụi lơ sang một bên bắt đầu nghịch,
Cậu em tuổi trẻ không chịu được quá nhiều đã kích, mới bị khiêu khích một chút mà đã ngẩng cao đầu, phùng mang trợn mắt, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
. . .
Vì suy nghĩ cho tương lai lâu dài sử dụng nên Thảo cũng không có ép quá cạn, cô buông tha cho hắn rồi bước xuống giường, mặc tạm lại bộ đồ của hắn rồi cầm theo bộ đồ của mình đi ra nhà tắm tắm rửa,
Tắm rửa xong xuôi cô bó lấy mái tóc ướt sũng vừa đi vừa vắt khô mái tóc, trở lại vào nhà cô quăng bộ đồ của hăn lên giường rồi nói:" anh nghỉ ngơi đi, em đi về à."
Giang bật đầu ngồi dậy nói:" khuya rồi, em đợi chút, anh xói vài cái rồi ra đưa em về."
Thảo nhẹ gật đầu rồi đi qua bật cái ấm điện pha cho hắn ly sữa nóng cho vài viên đá nhỏ hạ một nhiệt một lý rồi hai tay nâng cằm ngồi đợi.
Một lát sau Giang cầm theo cái khăn lông màu nâu đi ra, hắn định lấy cái khăn trùm lên đầu cho cô thì Thảo né qua một bên cảnh giác hỏi:" làm gì?"
"Lau tóc cho em."
Thảo ghét bỏ trừng mắt:" trong nhà tắm em thấy có duy nhất cái khăn này hà."
Giang gật đầu:"ừm, đúng rồi, cái khăn này là cái khắn anh mới để vô hồi chiều, đồ đạc của hai vợ chồng thằng Luân nó gom về hết rồi."
"Cái khăn này ngoài lau tóc ra anh còn lau cái gì nữa hông."
"Ừm thì..."
Hắn chưa nói hết thì Thảo khoát tay ngăn lại:"Không cần nói nữa, em hiểu, anh dẹp cái khăn đó dùm em, ngày mai em mua cho anh hai ba cái, anh nhớ phân ra công dụng từng cái,
Cái nào lau tóc ra lau tóc, lau người ra lau người, đừng có lấy cái khăn lau toàn thân xong rồi lấy lau tóc." Nói rồi cô giật lấy cái khăn trong tay hắn rồi bưng ly sữa đưa cho hắn nói:" anh uống sữa đi cho lấy lại sức, cái khăn này em giúp anh quăng."
Giang một tay cầm ly sữa, một tay che ngực hết sức bi thương mà nói:" em chê, anh đau lòng quá!"
"Anh thử tưởng tượng một chút, anh lấy cái khăn này anh lau chổ này, anh lau chổ này,..." Cô vừa nói rồi vừa chỉ khắp toàn thân hắn, rồi cô chớp chớp mắt hỏi hắn:" xong rồi anh đưa lên lau tóc, anh thấy bình thường hông?"
Giang gật đầu:" bình thường mà!"
Thảo lại không muốn nói thêm lời gì, đem cái khăn đa năng của hắn đi vứt,