Chương 9 âm trầm
Chương 9
Trong cái khó, ló cái không hắn phản kích:"Ăn cơm xong hoàng thái hậu lôi tôi lại hỏi về Thảo."
Quả nhiên giọng Thảo lo lắng bất an hỏi:" Cô hỏi Thảo chuyện gì? Có phải hay không cô hiểu lầm cái gì?"
Tô Đại Giang liệt kê ra từng cái:" Hỏi còn bé đó tên gì? nhà ở đâu? cha mẹ làm gì? nhà có mấy anh em? người yêu mày hay gì?"
Thảo nghe mơ hồ nhưng câu cuối cô nghe đặt biệt rõ, đỏ mặt hỏi:" Bạn trả lời cô thế nào?"
Tô Đại Giang cười thầm, mặt ngoài tùy ý nói:"Trả lời từng cái thôi."
Thảo đang kiếm cái lý do truy vấn, miệng há ra lại khép lại, cô dứt khoát trầm mặc, rất lâu không nghe cô nói gì Tô Đại Giang hỏi:" Alo, còn nghe không Thảo ơi?"
" Thảo còn nghe."
Tô Đại Giang nghi hoặc hỏi:" Sao không nghe nói chuyện?"
" Thảo đang..."
Cô chưa nói xong thì hắn cắt ngang: " Có phải hay không muốn nghe trẫm trả lời thế nào? Nói đi, hôm nay trẫm vui phá lệ trả lời cho nàng một câu."
Thảo nhỏ giọng nói:
" Câu cuối?"
Tên này rất vô lại hắn biết mà cố hỏi:"Là câu nào?"
Thảo gấp, cô thở phì phò nói:" Là câu cuối đó."
" À! câu cuối!"
Thảo vểnh lên lỗ tay, tăng cao âm lượng, nhưng một lúc lâu sau nghe hắn hỏi:
" Là câu gì?"
Cô "a" lên một cái thật dài, lành lạnh nói:
"Thảo ước gì bạn xuất hiện trước mặt Thảo."
Cô dừng một chút lại nói tiếp:
" Đễ Thảo có thể đấm vô mặt bạn."
Tô Đại Giang "à" gợi đòn cực kì:" Khi nào đấm nhớ cho tôi hay, tôi làm bộ đầu cho bạn vui."
Thảo nghẹn, cô nhớ lại thảm trạng của bọn thằng gồm thì mọt đống lời hâm doạ toàn bộ bị nghẹn lại.
Cô quyết định không thèm trả lời, treo hắn, cô treo hắn cho hắn biết cô đang rất uất ức cần dỗ, như nghe được tiếng lòng của cô Tô Đại Giang cười làm lành:"Đùa một chút thôi mà!"
Thảo đắc ý vểnh lên khoé môi, nhưng giọng lại buồn buồn:" Bạn ăn h·iếp Thảo! bạn cũng giống mấy người kia ăn h·iếp Thảo."
Pha này ramus lên giáp gai, phản đảm rất thốn.
Tô Đại Giang như ashe không lên hút máu, hắn cầu xin tha thứ:" Xin lỗi là, hay là ngày mai tôi cho bạn đánh tôi trút trận, thế nào?"
Thảo đắc ý nói:" Giận! Thảo quyết định ngày mai không đi tìm bạn."
" Vậy Thảo cứ ngồi yên trong lớp, Giang đi tìm Thảo."
Hai người nói nói bỗng nhiên"tút, tút".
Chị tổng đài viettel làm việc rất nghiêm túc, sẽ không chậm trễ một giây nào, hắn lấy ra điện thoại cười ấn gọi lại cho Thảo, cười hỏi:
" Sao rồi? hết tiền à?"
Thảo lúng túng nói:" Ừm, hết thời gian mà Thảo không đễ ý."
" Vậy Thảo ngủ sớm đi, ngày mai gặp."
Thảo còn có chút không nở nhưng vẫn " ừm" một tiếng nói:" Vậy bạn ngủ ngon."
" Thảo ngủ ngon! mơ thấy tôi nghe."
Thảo hừ một tiếng:" Ai mà thèm."
Không khí im lặng trong chốc lát, Tô Đại Giang nói:"Bạn tắt trước đi."
" Thảo không tắt, bạn tắt đi."
Tô Đại Giang cảm thấy làm vậy rất ngây thơ," Bạn tắt trước đi."
" Bạn trước."
Như nghe được lời đôi trẻ, chị tổng đài giúp họ một tay,
tút, tút,...
Nhìn điện thoại trong tay, Thảo cười:
" Ngây thơ."
Rồi kéo lấy chăn, lăn qua lộn lại cảm thấy đêm nay phá lệ dài.
...
Tô Đại Giang nghe tiếng tút từ điện thoại thì biểu lộ hết sức im lặng, âm thầm hạ quyết tâm đợi đến khi có tiền hắn phải mua lại cái tổng đài viettel.
Rất nhanh hắn lắc đầu bỏ đi cái ý nghĩ xa vời này, nhìn trong xô gần này ốc hắn quyết định đi về ngủ sớm một chút, ngày mai dậy sớm đễ gặp Thảo.
Lý tưởng luôn luôn đẹp nhưng thực tế lại tàn khốc.
Hắn nằm trên giường trợn con mắt nhìn lên nóc mùng, ngực một trận buồn bực, hắn vỗ vỗ lên ngực trái trấn an đang nhảy nhót trái tim nghĩ thầm: đây là yêu sao?
...
Năm giờ ba mươi sáng ngày hôm sau.
Tiếng gà đầu tiên vừa mới gáy Tô Đại Giang đã dậy.
Hắn dụi dụi mí mắt đã đen nay lại còn thâm, vươn vai một cái rồi chạy đi thay quần áo.
Cha hắn đã đi chạy đò sớm, mẹ hắn đã dậy nấu cơm, bà gặp hắn dậy sớm như vậy thì hơi giật mình, hỏi: " Sao không ngủ thêm tý nữa?"
Tô Đại Giang buồn bực nói:"Con gà khốn nạn."
Hắn hung tợn nói:" Mẹ chiều nay mình ăn thịt gà đi."
Nhìn hắn đổ thừa hoàn cảnh bà Mai buồn cười, bình thường hắn ngủ rất say súng bắn bên tay không dậy cái loại kia,hôm nay đổ thừa con gà, bà cười nói:" Cơm chưa chiên! này ăn mì đỡ đi."
Tôi Đại Giang mở tủ chén lấy ra gói mì tôm hỏi:"Mẹ này có đi làm cho bà chín nữa không?"
Bà Mai gật đầu: " Có! còn có hai ba ngày nữa mới rồi."
Tô Đại Giang gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Hắn lấy tô, xé mì, châm nước xôi, một mạch mà thành.
Lấy cái nắp vung nồi cơm đậy lên, hắn mới chạy ra hông hè.
Trời giờ này còn chưa thấy rõ hắn mở lên đèn, đổ mớ ốc mới bắt hôm qua vô bọc.
Rồi hắn đi qua xem xét mấy cái trứng, không biết trứng đẻ lâu chưa mà mới ấp có hai ngày đã có một số nở.
Hắn mừng khấp khởi lấy bình phun phun nước, rồi chạy vô nói với bà Mai:" Mẹ ơi trứng ốc nó rồi kìa."
Bà Mai gật đầu:" Ừm, cha mày hồi sáng ổng coi rồi."
Tô Đại Giang lật ra cái nắp vung, lấy đũa gắp một miếng mì nói:" Đợi trứng đợt này nở hết con lại mua thêm mớ lưới nữa."
Bà Mai liếc mắt:" Ăn học không lo."
Tô Đại Giang cười hắc hắc, chuyên tâm ăn mì, hắn nghĩ thầm: hôm nay còn sớm hơi lạnh, tý mặc áo khoác đi học.
...
Sáu giờ ba mươi Tô Đại Giang vừa mới bán ốc xong mới.
Đêm qua hắn bắt được ba kí hôm nay giá ốc rất khả quan lên được hai mươi sáu ngàn, hắn mĩ mĩ đạp xe quay về trường học.
...
Cùng lúc đó, thằng Luân hôm nãy như mỗi ngày thói quen đi vệ sinh sáng sớm, hắn vừa quay đầu thì nhìn thấy nhóm thằng gồm đã chặn bít cửa, hắn câu mày hỏi:" Tụi mày muốn làm gì?"
Một thằng trong nhóm thằng gồm mặt còn sưng, hắn nhe răng cười, nói: " Không làm gì! chỉ là muốn tâm sự với mày một chút."
Thằng Luân có dự cảm bất tường, lấy ra điện thoại gọi cho Tô Đại Giang vừa mới kết nối thì đã vị dựt đi, hắn lớn tiếng hét: "Giang ơi mau tới, tụi nó kiếm chuyện với Thảo, tao đang bị vây trong nhà vệ sinh rồi."
Thằng gồm vẫn để cho thằng Luân nói hết câu rồi mới tắt điện thoại cười nói:" Cám ơn phối hợp."
Thằng Luân cau mày sâu hơn:" Tụi mày muốn làm gì?"
Thằng gồm bí hiểm cười một tiếng.
...
Lớp 11a 3 Thảo vừa ngồi xuống chổ ngồi thì có một nhóm ba nữ sinh đi vào, dẫn đầu là một nữ sinh trang điểm lộng lẫy.
Thảo thấy mấy người đi tới chỗ mình thì đứng người lên định đi ra ngoài, quả nhiên ba người tìm cô mà tới, thấy thảo đứng lên thì vây cô vào giữa, dẫn đầu nữ sinh hất hàm nói:
" Vịnh nó lại."
Hai bên hai nữ sinh nắm chặt tay cô, cô quay đầu nhìn mấy bạn trong lớp, thấy họ cúi đầu như không có chuyện gì xảy ra, cô giãy dụa trong bất lực.
...
Tô Đại Giang nhận được điện thoại thì cấp tốc chạy về tới trường.
Hắn đầu đầy mô hôi, quăng xe đạp vô nhà xe mặt âm trầm chạy vô lớp 11a3.
Tới nơi hắn nhìn thấy Thảo hai mắt sưng đỏ, áo dính đầy mực, hai bên gò má còn trắng nõn còn in dấu bàn tay, trên mặt đất còn có mấy cái vỏ bút bi.
Mặt hắn âm trầm, lột ra áo khoác, hắn vươn tay khoác lên cho cô, ôn nhu nói:" Mặc áo khoát vô đi tụi đưa bạn về thay áo."
Thảo ngẩng đầu nhìn hắn rồi nhào vào lòng hắn, cô nghẹn ngào nói:" Tại sao vậy? Nấc..Thảo có làm gì họ đâu mà họ ghét Thảo như vậy?"
Nói nói cô oà khóc, hắn vỗ vỗ lưng nàng, quét mắt một vòng trầm giọng hỏi:" Là ai làm?"
Cả cái lớp 11a3 không ai trả lời hắn, không khí xung quanh lạnh dần.
Lúc này thằng Luân cũng thoát vây chạy tới, thấy Tô Đại Giang hắn thở phào nhẹ nhõm nhưng nhìn Thảo trong ngực Tô Đại Giang đang khóc, gò má cô sưng đỏ thì hắn trầm giọng nói: "Giang! mày phải bình tĩnh nghe tao nói."