Chương 85
Chương 85
Có khách từ xa đến chơi, có mồi ngon thì dĩ nhiên là phải bày tiệc nhậu một cái,
Trên bàn tròn có ba món làm từ chuột, rắn hổ chó một món, nướng thêm mấy con cá lóc hôm trước bắt được cho đủ món,
Hôm nay ngoài ông Tính và cậu ba là người thế hệ trước ra thì Giang cũng có mời ông nội đến chơi,
Không biết luật ai đặt ra nhưng lên bàn nhậu cha con không ngồi ngang mặt nhau, ông nội, ông Tính và Giang bắt ba cái ghế ngồi cạnh nhau,
Chếch đối diện là cậu ba, anh Tiến và anh Luân,
Giang làm chủ xị, hắn rót một ly rượu đưa cho ông nội, ông nội trên nét mặt già nua hiện ra nụ cười, đưa tay run rẩy nhận lấy, ông cười nói:" loay hoay cái lớn rồi, bây giờ cũng ngồi uống rượu với ông nội được rồi!!"
Giang cười cười, ông nội ngửa đầu ông một ly cạn sạch, không ai sành rượu bằng ông, ông nhâm nhi dư vị trong miệng rồi ông đưa cái ly lại cho Giang, nói:" không có rượu ở đâu mà ngon như rượu nhà ông tư Đãi!!"
Giang nhận lấy cái ly rồi cười nói:"Dạ, ông tư nấu nhà mà, con mua lúc mới ra lò luôn, rượu còn ấm luôn đó nội." Hắn lại rót một ly rượu đưa cho ông Tính, ông Tính là người tư tưởng rất cổ, ông rất n·hạy c·ảm với việc cha con uống rượu với nhau chứ đừng nói gì là cả ba thế hệ ngồi chung một mâm,
Đáng lẻ là ông không tham gia nhưng ông nội kêu lắm ông Tính mới lên ngồi, ông Tính trầm mặc uống rượu rồi đưa lại cái ly nhưng không nói lời nào,
Đề ba một vòng thì bắt đầu vào nhịp, mọi người vừa uống vừa nghe ông nội kể chuyện xưa,
" Tụi pol pot nó dã man lắm, lúc nó tràn qua biên giới An Giang gặp người là tụi nó g·iết, già trẻ lớn bé tụi nó đều g·iết,
Có người đang ngoài ruộng chạy không kịp b·ị b·ắn c·hết, thây nằm chồng chất ngoài ruộng người chạy kịp nhưng mà cũng bị tụi nó bắt được tập chung vô một chỗ rồi chia tốp ra g·iết, con nít thì tụi nó xé đôi, không xé được thì nó chém hai ra, rồi đập đầu, đàn bà con gái thì tụi nó hãm h·iếp xong rồi lấy tầm vông đâm xuyên cửa mình, lúc đó có cái chùa kia máu ngập chân tường lên cao mấy tất,..."
Nghe ông nội kể thì không ai còn tâm trạng ăn uống, tập thể lóng lỗ tai lên nghe,
Đến khi ông nội kể hết thì mọi người trên bàn hết thì trên bàn hết sức im lặng, dù chỉ là nghe kể lại thôi mà cũng đã rùng mình về tội ác của bọn Khmer đỏ.
...
Không khí đang trầm lặng thì lúc này dưới sông có tiếng máy đậu lại bến nhà bà ngoại, một người đàn ông đi lên, là chú Bé Hai, ông Tính thấy chú bé hai thì nhiệt tình kêu:" mới qua hả? Vô chơi."
Cậu ba kéo từ đâu ra cái ghế, chú Bé Hai đi qua ngồi xuống,
Mặc dù là không ưa nhưng dù sao người ta cũng là khách tới nhà, Giang cũng qua loa thưa:" thưa chú mới qua chú ơi."
Chú Bé Hai nhẹ gật đầu:" ừm con," rồi chú quay qua chào ông nội:" dạo này khoẻ hả bác hai?"
Ông nội cười haha nói:" khoẻ, mỗi ngày có rượu uống là khoẻ."
Chú Bé Hai cười haha theo ông nội "dạ dạ" mấy tiếng rồi lần lượt chào hỏi mấy người có mặt ở đây,
Giang rót cho chú Bé Hai một ly rượu, chú Bé Hai nhận lấy, ông Tính kế bên quan tâm hỏi chú Bé Hai:" vịt gà sao rồi? Có cho uống thuốc chưa?"
"Pha vô nước cho tụi nó uống, uống xong thì hết lủi đầu rồi," nói xong chú Bé Hai hết sức chân thành mà nói:" công nhận ba cái thuốc ông chỉ hay thiệt! Cũng may là gặp được ông, hông gặp được ông chắc đợt này tụi mất trắng quá!"
Ông nội kế bên hỏi:" năm nay hông có đi lên miệt trên cầm vịt nữa hả?"
Chú Bé Hai lắc đầu:"dạ hông bác ơi, năm nay con mua mấy cái đồng gần nhà, ba mẹ con cũng lớn tuổi, mà mấy đứa em thì đi làm hết rồi, nên năm nay con không có đi được."
Ông nội gật đầu:" ừm, lớn tuổi rồi, không có con cái ở nhà..." Nói tới đây ông nội ngừng lại không nói nữa, Giang nhìn ông nội một cái không lên tiếng, ông Tính thở dài nói:" hoàn cảnh bắt buộc mới phải đi xa chứ ai muốn đâu ba."
Ông nội "ừm" một tiếng nói:" ừm, cha biết, cũng tại tạo nghèo, không có đất cát gì hết nên tụi mày mới đi tứ xứ, chứ tao mà có đất đai thì tao không có cho đứa nào đi hết á."
Giang anh mắt nhìn chằm chằm chú Bé Hai nhưng lại làm như vô ý nói:" cũng tại tiêu hủy mấy con vịt năm đó gia đình con mang nợ mới phải đi, chứ năm đó mà không có bầy vịt thì cũng đâu tới nổi."
Chú Bé Hai phát hiện anh mắt hắn nhìn mình thì có hơi hoảng hốt, đúng vậy, bầy vịt năm ngàn con của ông Tính năm đó bị tiêu hủy một phần nhờ có công lao của chú Bé Hai,
Năm đó ông Tính, bà Mai, ông nội cầm vịt trên núi Chóc, ông nội và một số người khác trong đó có chú Bé Hai thả vịt ở khúc ngoài, cha mẹ hắn thì thả vịt ở sâu trong kênh,
Lúc một đội thiêu hủy do cục thú y đi tới thiêu hủy vịt từ ở ngoài thì ông nội đã chạy vào cho cha mẹ hắn biết, bà Mai với ông Tính lúc đó đã lùa bầy vịt đi trốn được, chỉ ráng trốn một tiếng đồng hồ nữa thôi là lệnh thiêu hủy bị hủy rồi,
Nhưng có người đã chỉ hướng hai người đã lùa vịt đi mới làm cho hơn năm ngàn con vịt của cha mẹ hắn bị tiêu hủy, người đó không ai khác là chú Bé Hai, chuyện này ông Tính bà Mai kể cả ông nội lúc đó có mặt tại hiện trường không ai biết,
Ở kiếp trước đến sau này ông Tính c·hết đi, trong một lần giỗ của ông Tính chú Bé Hai có đi, lần đó chú Bé Hai say khướt đã vô tình nói ra bị Giang nghe được, nhưng lúc đó chuyện đã qua rất lâu, ông Tính cũng đ·ã c·hết, hắn cũng không muốn tính toán làm gì,
Nhưng bây giờ thì khác, hắn không muốn ông Tính chơi với loại người đâm lưng anh em này,
Không ai lên tiếng phản bác, hắn lại làm như tùy ý hỏi: "ủa cha, lúc đó con nghe mẹ nói hai người lùa vịt ra tới trong rừng chốn rồi mà sao người ta biết được mà đi tìm?"
Ông Tính lấy cả rượu từ trong tay hắn tự rót cho mình một ly thở dài nói:" nghe nói là có người chỉ, nhưng mà người ta không có nói là ai, lúc đó cầm vịt chung nhiều người quá nên tới bây giờ cũng không có biết là ai."
Chú Bé Hai như không có chuyện gì xảy ra ngồi bắt chuyện với anh Tiến, Giang chỉ nhìn thoáng qua lại hỏi ông Tính:" sao mẹ nói cái bãi đó ít người biết lắm mà, ngoại trừ hai người thì chỉ có ông nội và..." Hắn không nói tiếp nhưng ánh mắt của hắn nhìn về phía chú Bé Hai,
Chú Bé Hai lúc này mới nhìn qua Giang, giọng nói chú trầm xuống hỏi:" con nói vậy là ý gì? Không lẽ chú lại đi bán đứng cha con?"
Ông Tính lúc này cũng không vui nói:" lúc đó mày còn nhỏ, mày biết cái gì mà nói linh tinh, chắc là lúc đó có người thấy rồi người ta nói rồi sao?" Ông Tính không một chút nghi ngờ về người bạn hơn chục năm của mình,
Giang lắc đầu chắc chắn nói:" lúc đó ai lại đi để ý chuyện của người khác, lúc đó người ta chạy đôn chạy đáo lo cho vịt của mình ai lại rảnh đi để ý tới cha lùa vịt đi đâu."
Ông nội lúc này cũng lên tiếng:" ừm, lúc đó người ta toàn lo khóc lóc năn nỉ mấy người trong cục thú y không hà, ai rãnh đâu mà chú ý người khác."
Ông Tính chân mày nhíu lại ánh mắt lướt ngang bạn mình nhưng không nói gì thêm, ông nói sang chuyện khác:" thôi chuyện qua lâu rồi, nhắc tới làm cái gì nữa, ăn đi để hồi đồ ăn lạnh hết."
Mục đích đã đạt được Giang cũng không lại nói nhiều thêm một câu, chú Bé Hai thì giống như kim châm vô đít, ngồi chút xíu thì đứng dậy đi về, không ai giữ lại vì ai cũng đã thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi đoán được chút gì.