Chương 83
Chương 83
Rượu ngà ngà say, Giang bắt đầu hỏi chuyện:" kêu mấy anh vô đây kiếm em là ông Lợi hả?"
Lợi là nhân vật có tiếng của cái chợ số Tám, không vì cái gì khác, Lợi nổi tiếng vì cái độ chơi ngu và cái miệng hay nói phét của mình,
Một thanh niên tên Tiến gật đầu:" ừm, nó đó," Tiến cười hắc hắc gãi đầu:" cũng may thằng Luân tới kịp, hông là tụi anh chơi nhầm người mình rồi."
Giang mặt ngoài cười cười nhưng trong lòng lại khinh thường, nếu không phải anh Luân tới kịp thì giờ này tụi mày bị xỏ xâu treo dưới hầm cá vồ rồi, nhưng lời này hắn không nói ra, mất công người ta lại nghĩ hắn bốc phét hay là ảo tưởng sức mạnh,
Hắn lại hỏi thêm:" ổng cho mấy anh bao nhiêu?"
Lúc này bên cạnh Tiến, một thanh niên khác tên Quy, Quy xoè năm ngón tay ra trả lời:" năm triệu, đánh cho em nằm vài tháng là được."
Năm triệu, Giang nghe con số này thì cảm thấy bản thân mình bị coi nhẹ, nhưng hắn cũng không có chấp nhất, dù sao lúc đánh tên Lợi thì hắn cũng không có màu mè hoa lá hẹ cái gì mà chỉ toàn quyền đấm cước đá, hắn nghiêng sang nhìn hắn mà hỏi:" nó kêu vậy đó hả?"
Thanh niên gật đầu:" ừm, tụi này sắp đi lên Bình Dương kiếm ăn, tính làm một vố rồi lớn rồi chuồn đi, ai ngờ thằng Lợi nó tìm, thấy tiền dễ kiếm nên nhận luôn, ai có biết gặp người quen đâu!"
Giang qua loa "ừm, ừm" cho qua chuyện, mười người hết bốn lít rượu đế thì bữa tiệc cũng rất nên kết thúc, tất cả mỗi người giải tán đi về, riêng Giang vẫn ngồi yên tại chỗ,
Thảo thấy hắn ngồi im một chỗ, mặt thì tỉnh bơ, không đỏ một chút xíu mà ngồi như suy tư gì đó nên cũng không có làm phiền, cô gọi theo bé Uyên đến giúp dọn dẹp một,
Mãi đến dọn dẹp xong hắn vẫn không nhúc nhích, cô qua ngồi chồm hỗm bên cạnh hắn ngón trỏ nhẹ nhẹ ấn ấn mặt hắn hỏi:" ui, anh đang suy nghĩ gì đó?"
Giang nhìn cô mất mấy giây rồi ngốc ngốc cười:" nghĩ gì đâu à, anh sỉn quá đi không nổi!!"
Thảo nhéo cánh tay hắn một cái rồi kéo cánh tay hắn đứng dậy, cô gác tay hắn lên vai mình, vừa kè hắn vô nhà miệng càm ràm:" anh coi anh, uống không được thì đừng có uống, uống cho cố vô làm gì rồi...
Giang không có phản bác câu nào mà mặc cho cô đưa mình vô trong nhà,
Vô tới buồng Thảo thả hắn nằm ra giường còn mình thì đi ra ngoài, một lát sau cô bưng theo cái thao nước ấm, một cái khăn mặt màu xanh vắt trên miệng thao,
Cô mở cửa buồng đi vào thì thấy hắn đang ngốc ngốc nhìn trần nhà, Thảo muốn cười nhưng vẫn cố mà xụ mặt dùng chân khép lại cửa buồng rồi đến ngồi trên giường, bên cạnh hắn,
Thảo lấy khăn nhúng nước ấm, vắt cho khô rồi giúp hắn lau hai tay, hai cái tay lau xong thì cô vén áo hắn lên,
Dường như thấy cô vén áo khó khăn hắn bật đầu ngồi dậy doạ Thảo giật mình một hồi, hắn giơ hai tay qua khỏi đầu rồi ngồi yên không nhúc nhích,
Thảo giúp hắn cởi áo rồi đẩy hắn ngã xuống giường, giúp hắn lau sạch người, lau xong cô đứng dậy định bưng thao nước ra ngoài thì hắn kéo tay cô lại,
Thảo dừng lại bước chân, cô chờ đợi tình tiết giống như trong phim ngôn tình sẽ xuất hiện, nhưng không, hắn kéo tay cô lại rồi mơ hồ nói:" nói với cha tưới nấm dùm anh."
Rồi hắn buông tay cô ra, lật sang một bên rồi ngủ mất tiêu, Thảo ngơ ngác một chút rồi "hừ" một tiếng, bưng thao nước thở phì phò đi ra ngoài.
. . .
Thời gian đã qua năm ngày kể từ khi chất nấm, nấm lên rất đều và hiện tại đã to bằng ngón tay cái, mọc thành từng chùm, nấm lớn nhanh hơn dự tính,ông Tính có nói cứ cái đà này thì ba đến bốn ngày đã có thể thu hoạch,
Giang cũng có liên hệ với thương lái hỏi thử, giá nấm rơm hiện tại dao động từ bốn mươi đến bốn mươi lăm ngàn một ký, đây là người ta tới chỗ thu mua, nếu như có thể đem ra chợ bán lẻ thì giá nấm có thể lên đến sáu mươi ngàn một ký,
Sáng ngày thứ sáu, chưa được bảy giờ, hắn đang nằm trên giường phân vân nguồn tiêu thụ thì vợ chồng anh Tiến gọi tới,
Hắn nhấc máy lên thì anh Tiến đã vội nói:
"Alo Giang, anh Tiến nè."
"Dạ, việc của anh thu xếp xong rồi hả anh?"
"Đúng rồi, mới xong hôm qua, chị định hôm quá gọi cho hai em nhưng mà trễ quá sợ làm phiền hai đứa nghĩ ngơi nên hôm nay anh mới gọi."
"Dạ, anh chị xong việc rồi thì vô em chơi vài ngày rồi hẳn về."
"Anh với chị cũng đang chuẩn bị vô em đây, chị cứ nhắc vợ em quài, à, hôm trước em nói em ở đâu? Anh chạy xe vô."
"Anh chị vẫn còn ở chỗ hôm trước hông? Em ra rước, chứ đường trong đây đi xe bốn bánh không được đâu."
"Có làm phiền em quá hông?"
"Phiền cái gì mà phiền, em cũng có làm cái gì đâu, sẵn chuyến anh vô em cũng có chuyện muốn nhờ anh đây nè."
"Ừm, em chạy ra đi, anh chị ở cái nhà nghĩ hôm trước đợi em."
"Dạ, anh đợi em tầm bốn mươi phút em ra tới."
Giang tắt điện thoại, Thảo nằm trong ngực hắn nghiêng đầu vểnh tai lên nghe, hắn dùng môi mím nhẹ vành tai cô vài cái rồi nói:" thay đồ đi, đi rước chị ruột của em nè."
Thảo trợn mắt nhìn hắn:" gặp ai anh cũng nói chị ruột, em ruột của em, riết chắc toàn nước Việt Nam toàn là chị em của em không quá." Vừa nói cô vừa đứng lên thay quần áo,
Giang cũng không có lại ghẹo cô, hắn cũng đứng lên đi thay quần áo, hôm nay chỉ có bà ngoại ở nhà, ông ngoại đi đốn cây cất nhà cho người ta, cậu ba với ông Tính thì đi uống cafe sáng, mấy đứa nhỏ thì tụ tập ở nhà cậu ba đón coi phim hoạt hình bảy giờ của đài THVl,
Hai người đi ra nói với bà ngoại một tiếng, vì xe ông Tính với cậu ba lấy đi uống cafe nên hai người lội bộ ra nhà anh Luân mượn xe,
Anh Luân cũng không có hỏi nhiều mà dắt xe ra cho hai người mượn, Giang chở Thảo ra quán cafe Lê nơi cậu ba và ông Tính đang uống cafe,
Lúc này ông Tính đang đánh cờ với chú Bé Hai, đây là "bạn" của ông Tính, nhìn thấy chú Bé Hai thì b·iểu t·ình của Giang ngưng lại một chút, nhưng rất nhanh hắn lại trở lại bình thường,
Hắn làm như nhìn không thấy chú Bé Hai mà trực tiếp nói với ông Tính:" cha ơi, cho con mượn cái xe đi rước bạn tý."
Ông Tinh thấy hắn không lễ phép chào người lớn thì có chút không vui, nhưng ông cũng không có ở tại chỗ đông người nói hắn cái gì, ông Tính móc chìa khoá ra đưa cho hắn rồi nói:" đi đi, tý tao với cậu ba mày lội bộ tèn tèn về."
Giang "dạ" một tiếng rồi cầm chìa khoá đi ra ngoài, cả quá trình hắn cũng không có nhìn chú Bé Hai thêm một cái,
Chú Bé Hai nhìn hắn đi ra ngoài rồi làm như tùy ý nói:" con trai của ông đó hả? Lớn dữ rồi he."
Ông Tính có thể nghe ra ý trong lời, nhưng ông cũng qua loa mà trả lời:" ừm, mười bảy rồi còn gì."
Chú Bé Hai không nói gì thêm, hai người tiếp tục đánh cờ.
Hắn dẫn xe của ông Tính ra rồi đưa Thảo:" em chạy xe này đi, để anh chạy xe anh Luân cho."
Thảo nhìn thoáng qua chiếc wave tàn của anh Luân rồi lắc đầu:" thôi đi, em chạy xe nào cũng được mà."
Giang cũng không có kiên trì, hai người chạy dọc theo quốc lộ 61 đi ra Thới Lai, đường hơi xấu nên hai người mất gần một tiếng mới đi tới nơi, lúc hai người đến thì anh Tiến và chị Quyên đã đứng ở trước đợi bên cạnh còn có hai chiếc vali kéo.
PS: mình định ngưng một thời gian viết tồn, mấy bạn cho xin chút ý kiến được hông...