Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh 2012, Tôi Làm Ruộng

Chương 81




Chương 81

Chương 81

Hai chiếc xuồng nhỏ được kéo lên ruộng, cậu ba một cái, một cái mượn nhà ông tư,

Bộ côn thì cậu ba làm hai bộ, là lấy tre dư hôm trước làm, hai đoạn tre dài mười lăm mét mỗi bên, trên đoạn tre treo theo mấy đoạn dây chì dài năm mươi phân to năm li, hai mươi phân treo một cọng,

Nguyên lý hoạt động của bộ côn rất đơn giản, căng hai đoạn tre ngang chiếc xuồng, thả dây chì vào trong nước, người kéo côn sẽ dùng sào chống, chịu chơi hơn nữa sẽ lội xuống nước đẩy luôn,

Chiếc xuồng đi tới thì mấy cọng dây chì sẽ rà xuống nước, mấy con cá như cá trê, cá lóc khi đụng phải dây trì sẽ chúi xuống bùn, nước chổ con cá chúi sẽ lên tim có khi cá to quá hoặc chổ nước không sâu thì cá chúi lên cả xìn đen một vùng nước,

Lúc này cái nơm ra sân, nơm được đan bằng tre, đáy nơm tròn rộng, mấy miếng trẻ xung quanh được vót nhọn để có thể nhấn sâu vào bùn, phần trên của cái nơm thì nhỏ lại, có một cái vòng tròn bằng trẻ rộng hơn miệng chén một chút, cái lỗ này là để thò tay vào trong bắt cá, khi thấy cá chúi thì phải ghi nhớ khu vực vừa rồi lên tim rồi dùng nơm nhấn mạnh xuống bùn của khu vực đó, lúc này con cá có chui khỏi bùn cũng sẽ bị vây ở trong cái nơm,



Ba người ôm hai bộ côn xuống xuồng, Giang đi chung với cậu ba, ông Tính đi một mình ở miếng đất khác,



Miếng đất của ông ngoại cậu ba tận dụng để nuôi cá nên không kéo được, hai cậu cháu chống xuồng lên kênh Chà, kênh Chà là con kênh nhỏ tách biệt hai khu đất khác nhau, đứng sau hè nhà ngoại có thể thấy được bờ của kênh Chà,

Hai cậu cháu bơi xuồng ra đầu đất, con kênh Chà rộng không tới hai mét, hiện tại nước nhiều nhìn không thấy chứ lúc trước nước ròng là lộ ra đáy kênh, đáy kênh Chà thay vì thấy bùn thì kênh Chà dưới đáy toàn là nhánh cây, từ nhánh cây ráo đến nhánh cây bạch đàn lấp kín đáy sông, đây cũng là lý do vì sao gọi đây là kênh Chà.

Vì hai bên bờ kênh nước ngập xem xép nên không mất quá nhiều công sức để kéo xuồng qua, qua tới dạt đất bên đây thì trống trãi hẳn, vì chủ đất ở đây toàn ở nơi khác nên không có người nào nuôi cá,

Giang với cậu ba cùng nhau lắp dàn côn, hai đoạn tre được cột ngang chiếc xuồng và cố định bằng dây dù, vì để cho thuận tiện di chuyển nên lúc bình thường cậu ba không có lắp dây chì vào, lúc này hai cậu cháu cầm trong tay mỗi người một bó dây chì móc vào mấy cái mắc xích tròn cậu ba cố định sẵn trên đoạn tre sẳn trên đoạn tre,

Lắp xong cậu ba hỏi:" mày đẩy xuồng hay là nôm cá."

Giang đương nhiên mà trả lời:" đương nhiên là nơm cá rồi."

"Nơm hụt con nào là cậu đá mày xuống ruộng đó nghe." Nói rồi cậu ba lội ra sau lái xuồng,

Nước dưới ruộng không sâu, chỉ mới tới eo của cậu ba, cậu ba đẩy cái xuồng gần một cây trụ đá, đây là dấu hiệu nhận biết bờ mẫu khi mùa nước nổi,

Cậu ba men theo bờ mẫu đẩy cái xuồng đi tới, Giang đứng trên xuồng, tay phải cầm cái nơm, tay trái che khuất nắng rọi vào mặt cho đở chói,



Đẩy một đoạn khá là dài vẫn chưa có động tĩnh cộng thêm giờ này cũng hơi nắng nên Giang bắt đầu chán nản ngồi xuống mũi xuồng, nhưng vừa đặt mông ngồi xuống thì mạn xuồng bên trái có động tĩnh,

Một luồng bong bóng nhỏ nổi lên khi dàn côn vừa kéo qua, Giang tập trung tầm mắt vào khu vực đó rồi xách nơm lội xuống, tới nơi thì tim đã không còn lên nhưng hắn đã nhớ kĩ vị trí vừa rồi ở trong đầu,

Hắn nhấn cái nơm thật mạnh xuống bùn cho đến khi không thể lại nhấn thêm, sau đó hắn thò tay vào miệng nơm, nước tuy không sâu nhưng mà cũng không cạn, ngang eo mà muốn chạm tay được xuống bùn thì phải hụp đầu xuống,

Hắn hít sâu một hơi rồi lặn xuống nước, cái nón bo hắn đội trên đầu nổi phiêu phiêu lên mặt nước,

Khi chạm tay vào đáy bùn, hắn dùng cái tay còn lại che kín lại miệng nơm, tay còn lại ở trong cái nơm thì thò xuống bùn dò xét, bỗng hắn chạm được cái gì đó, thứ đó khi bị tay hắn chạm vào thì chui ra khỏi mặt bùn điên cuồng bơi, nhưng nó đã bị chiếc nơm vây lại,

Giang luôn tay theo con cá, đến khi hắn gần như hết hơi thì con cá cũng đã kiệt sức hắn áp con cá vào thành nơm rồi cầm chặc cái đầu con cá kéo ra ngoài, tay còn lại thì dùng sức nhổ cái nơm rồi mới đứng người lên.

Từ lúc hắn đi nơm còn cá thì cậu ba cũng dừng chiếc xuồng lại mà đợi, thấy hắn nổi lên cầm theo con cá lóc bằng nữa cổ tay thì cậu ba khinh thường nói:" có con cá bây lớn cũng bắt cả buổi trời!!!"



Giang thả cái nơm qua một bên, lấy tay lau nước đọng trên mặt, vớt lại cái nón bo đang trôi tự do trên mặt nước đội lên đầu, nước từ cái nón bo chảy dọc theo mặt hắn, hắn lại không thèm để ý mà cười hắc hắc:" không có kinh nghiệm cậu ơi, bắt vài lần là quen chứ gì."

Nói rồi hắn vớt lại cái nơm rồi lẹo lên xuồng, lên tới xuồng hắn bỏ cái nơm quá một bên, một tay cầm phần đầu, một tay cầm phần thân của con cá "rắc" một cái, xương sống của con cá bị đoạn, làm như vậy còn cá cũng không có c·hết, nó chỉ là không còn sức để nhảy, bẻ xong hắn bỏ con cá xuống dưới sạp xuồng rồi không lại để ý tới.

Khoảng cách bắt con cá đầu tiên đã trôi qua hơn mười phút mà không lại có động tĩnh tiếp theo,

Đến khi cậu ba đẩy xuồng tới cùng bờ ruộng và bắt đầu đẩy xuống qua lối mới thì mặt nước mới một lần nữa lại động,

Lần này chắc là con cá lớn, bong bóng, nước bùn kèm theo hai ba cái gốc gạ nổi lên một lượt,

Giang ôm cái nơm lao xuống thật nhanh, vẫn theo trình tự ban đầu hắn nhấn cái nơm thật mạnh xuống bùn, nhưng sau khi hụp xuống cho tay xuống bùn mà vẫn không tìm được dấu hiệu của con cá, đến khi hắn hết hơi nổi lên mà vẫn không tìm được, hắn dùng một chân chặn lại miệng nơm rồi gọi cậu ba:" cậu ba ơi, cứu với!!"

Cậu ba thả cái xuồng ra đi tới, cậu luồng tay theo chân hắn, khi đụng tới miệng nơm thì cậu ra hiệu Giang bỏ chân ra, sau khi Giang bỏ chân ra thì cậu ba hụp xuống nước,

Con cá này có vẻ chúi hơi sâu, cậu ba quấy cái nơm lên xìn đen kịt mà vẫn chưa bắt được, Giang cứ nghĩ là con cá đã t·ẩu t·hoát thì lúc này cậu ba mới ngoi lên, nhưng cậu không kéo con cá lên mặt nước mà kêu:" kéo cái xuồng lại đây."

Giang gật đầu đi qua kéo cái xuồng cập lại gần cậu ba, cậu bây một tay vẫn để trồng cái nơm, một tay kéo cái nơm ra khỏi mặt nước, Giang nhìn thấy con cá thì cũng hết hồn, con cá lóc vẫn còn dính bùn trên mình, bự tới nổi mà kéo không ra khỏi miệng nơm,

Cậu ba úp hẳn cái nơm lên xuồng rồi lấy tay đè lại, con cá to mất đi sự không chế bắt đầu giãy dụa nhưng nó cũng không thoát khỏi cái nơm, cậu ba tạt một ít nước rửa sạch con cá, cậu nhìn con cá thì nói:" cá này cá lóc đầu vuông, người ta nuôi rồi nó xổ mùng ra ngoài hay sao á, chứ cá đồng mình đâu có loại này."

Giang gật gật đầu, hai cậu cháu nhìn nhau rồi cười hắc hắc, nếu như xổ nguyên mùng thì chứng tỏ trong khu đất này còn không ít,

Hai cậu cháu đổi vị trí cho nhau, Giang đẩy xuồng còn cậu ba nơm cá, hai cậu cháu nguyên buổi chiều phá lệ tinh thần.