Chương 8 treo mùng
Chương 8
Rất nhanh hai cha con bắt tay vào việc.
Gia đình nhà hắn ở cuối cùng của kênh thủy lợi nên nước lớn thì lục bình trôi vô nước ròng lại kẹt lại không ra được.
Lâu dần sinh sôi ra lan tràn, hai người dọn lục bình cả tiếng đồng hồ mới dọn sạch.
Kênh thủy lợi rộng hơn ba mét nhưng khúc nhà nước không sâu, lúc nước ròng là thấy đáy bùn.
Hai người xách gàu múc đất, múc hơn năm sáu tất sìn non, lại lôi mấy cái nhánh tầm vông đấp đơn giản một cái đập.
Cái đập đấp cũng không cao, từ mặt sìn mới đào lên một thước nước lớn nước vào không ảnh hưởng, nước ròng thì mấy cái mùng ốc cũng không bị cạn nước.
Đấp đập đã hơn bốn giờ lúc này nước đã bắt đầu lớn.
Tô Đại Giang lên bờ lôi mấy nhánh tầm vông, hắn phụ trách cắm gần mé bờ, ông Tính phụ trách cắm hơn giữa kênh một chút xíu, chừa bảy, tám tất đễ chừa đường chống xuồng.
Cắm hơn bốn chục cây thì hai người lên bờ thở hì hụt.
Tô Đại Giang chạy ra mương nước sau nhà rữa tay rồi làm một phích trà đường đem ra.
Ông Tính móc từ trong túi áo ra một bịch thuốc dắn, ông vo một điếu đốt lửa, hút một hơi rồi nói:" Không biết có ra cơm cháo gì không chứ tao thấy cực quá!"
Tô Đại Giang cười hắc hắc nói:" Cha yên tâm con tính hết rồi."
Ông Tính bưng lên phích nước hớp một miếng nói:"Làm không nên thân táo cho mày ăn ốc trừ cơm."
Lúc này bà Mai xách cái giỏ xách về tới, bà nhìn hai cha con rồi nhìn hàng tầm vừa cắm nói:"Hai cha con mày xong chưa? tắm rửa nghĩ nghơi đi."
" Còn cột mấy cái mùng xíu nữa mẹ ơi"
Bà Mai "ừ" một tiếng hỏi: " Hai cha con mày cơm nước gì chưa?"
Tô Đại Giang mới nhớ tới hồi trưa về hắn quên ăn, không nhớ thì thôi nhớ tới lại đói hắn kéo qua cái giỏ của mẹ hắn lục lọi, nói:"Con quên ăn rồi! có gì ăn không mẹ?"
Bà Mai lướm hắn một cái, mắng: " Tao đi ruộng mày làm như tao đi chợ về, hỏi đồ ăn."
Tô Đại Giang đẩy cái giỏ quà một bên:
" Vậy chút xíu ăn cơm luôn!"
Nói hắn ôm mấy cái mùng thêm bó dây phổi đen ông Tính mới cắt, lội xuống buộc lên.
Bà Mai nói với ông Tính: "Coi buộc lên tiếp nó cho xong đi rồi tắm rửa ăn cơm."
Ông Tính búng điếu thuốc trên tay đi rồi theo lội xuống, bà Mai nhìn hai cha con hắn bận rộn thì cũng đi tắm rửa nấu cơm.
...
Hai người cột được hơn phân nữa thì trên nhà có tiếng chuông điện thoại, giọng bà Mai từ trong nhà nói:" Có điện thoại kìa Giang ơi."
Tô Đại Giang đang kéo căng cái mùng cho ông Tính cột, nghe vậy thì nói:
" Mẹ nghe giùm con đi, con đang lỡ tay."
Bà Mai từ nhà bếp chạy ra, bà không biết chữ cứ như vậy mà bắt máy:" Alo?"
Đầu bên kia Thảo còn mình gọi nhầm số đưa điện thoại ra trước mặt nhìn xem, xác định không nhầm cô yếu ớt hỏi:"Alo! có phải số Giang không ạ?"
Bà Mai nghe thấy trong điện thoại truyền ra giọng nữ ngọt ngào thì hỏi: "Đúng rồi, cô là mẹ nó, con kiếm nó có chuyện gì không?"
"Dạ Giang có nhà không cô?"
"Thằng Giang nó đang kẹt công chuyện, con tên gì lát nữa cô kiu nó gọi lại cho."
Vật tư nông nghiệp " Thu Thảo".
Thảo nghe bà Mai hỏi tên cô thì não bổ đủ loại lý do, khi não bổ tới việc Tô Đại Giang không có lưu tên mình nên mẹ hắn mới hỏi tên, cô ỉu xìu nói:"Dạ con tên Thảo, tý Giang hết bận cô nói Giang gọi lại cho con nghe cô!"
" Ừm, tí cô nói với nó!"
" Dạ, cám ơn cô."
...
Bà Mai cúp điện thoại cũng không suy nghĩ nhiều, bà đi ra nói với Tô Đại Giang: " Hồi nãy có con bé Thảo nó gọi kiếm con đó, nó kêu nào rãnh thì gọi lại cho nó."
Tô Đại Giang nghe vậy gật đầu:"Dạ, con biết rồi!"
Bà Mai gặn hỏi:"Con bé đó con ai vậy? nhà ở đâu?"
Tô Đại Giang đánh hơi được không thích hợp hắn qua loa nói:" Mẹ, tụi còn chỉ mới là bạn thôi"
Bà Mai bắt được điểm mấu chốt hỏi dò: " Chỉ mới?"
Có nghĩa là còn có không gian phát triển,
Tô Đại Giang cũng ngầm thừa nhận, hắn gật đầu xác nhận lại lần nữa: " Chỉ mới."
Bà Mai hiểu ra gì đó, nhưng con trai đã lớn biết phân biệt nặng nhẹ bà cũng không nói gì thêm.
...
Bận bịu tới gần sáu giờ mới xong.
Tô Đại Giang tắm rửa thay quần áo thì bắt đầu dọn cơm, hắn lúc này bụng đói meo cầm lên chén cơm, chán mấy muỗng canh ăn như hổ đói, bà Mai nhìn thẳng lắc đầu nói: " Lớn cái đầu rồi, sắp lấy vợ tới nơi mà ở nhà có cơm sẵn cũng không biết lục ăn."
Tô Đại Giang vừa lùa một ngụm cơm hàm hồ nói:" Hồi trưa về không thấy đói, cái con quên luôn."
Cả nhà cười cười nói nói ăn hết bữa cơm.
…
Ở một bên khác Thảo cũng đang cùng gia đình ăn cơm, cả bữa Thảo cứ buồn buồn không nói lời nào chỉ yên lặng gắp nhơi cơm, mẹ cô bà Hậu nhìn không được nói: " No rồi thì nghỉ đi, có ai ép ăn đâu mà gáng."
Thảo "dạ" một tiếng rồi buôn chén đũa ngồi thỏng tầm mắt, ba Thảo là ông Tuấn lo lắng hỏi: " Nay sao vậy Thảo? bệnh à?"
Ông đưa tay sờ sờ chán cô nói:"Đâu có nóng!"
Bà Hậu cười trêu ghẹo:" Hay là thất tình rồi?"
Thảo như bị đạp chúng cái đuôi phản bác:
"Con thất thất tình? Con không có!"
Nói nói cô giận đùng đùng bỏ vô phòng mỗi bước đi như có thù với cái sàn nhà, ông Tuấn bà Hậu hai mặt nhìn nhau, ông Tuấn thở dài:"A, còn gái lớn rồi!"
Bà Hậu b·iểu t·ình cổ quái hỏi:" Sao? Con gái sắp bị gạt đi tới nơi sao ông bình tĩnh vậy?"
Ông Tuấn lắc đầu than nhẹ:" Nguồn cung ổn định cũng tìm được rồi, bà coi ở nhà tâm sự nhiều nhiều với con, cái tuổi này nông nỗi bốc đồng tôi sợ nó bị mấy thằng không ra gì lừa gạt yêu đương sớm bỏ bê học hành."
Bà Hậu gật đầu:" Là nên! mặc dù tôi thích con nít nhưng cũng không muốn có cháu ngoại sớm đâu."
Hai vợ chồng nhìn nhau than thở, hai vợ chồng có duy nhất một đứa con gái nên rất thương yêu.
Nhưng hai vợ chồng bình thường bận rộn không có nhiều thời gian ở với con gái, dạo này vì chuyện mở cửa hàng bận có khi cơm không kịp ăn.
Thảo hiểu chuyện không nói, nhưng ông bà nhìn Thảo không nói thì càng lo lắng hơn.
...
Thảo bây giờ đang rất xoắn xuýt, cô đang suy nghĩ lời mẹ nói.
Cô thích hắn?
Nhưng mà họ quen biết bao lâu, một ngày không tới, nhưng người cô vừa mới quen biết nói chuyện với cô nhiều hơn sơ với trong lớp mấy bạn học mấy tháng trời cộng lại, vấn đề tới, tại sao cô thích hắn? Đẹp trai?
Thảo gật đầu: là có một chút,
Hắn cao lớn?
Ừm, là có cao hơn cô một chút.
Cô lấy gan tay chưa hơi dài hơn mười lăm phân đễ l·ên đ·ỉnh đầu, đứng trước cái gương trên cửa tủ quần áo hình dung một chút, cô đỏ mặt.
Là, là không phải chỉ có một chút!
Quan trọng là đi chung với hắn có cảm giác an toàn, mặc dù hắn có một chút thích động tay động chân, nhưng ánh mắt hắn không nhìn ra một chút tạp niệm, hắn còn biết đùa cho cô cười.
Cô vỗ vỗ mặt dứt khoát không thèm nghĩ nữa, cô trườn người lên đệm, vươn tay lên đầu giường lấy cái điện thoại cô ấn sáng màn hình lên, bảy giờ rồi?
Hắn sao còn chưa gọi cho mình?
Hắn chắc còn đang bận đi? cô vào nhật kí cuộc gọi bấm vô số điện thoại duy nhất được gọi hôm nay, bắt đầu xoắn xuýt, là có nên gọi cho hắn lần nữa không?
Hắn có hay không thấy cô phiền?
Thảo suy nghĩ suy nghĩ càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ môi cô càng cong xuống, rốt cuộc điện thoại vừa mới tối màn hình bổng nhiên sáng lên.
Hắn!
Là hắn gọi tới!
Hắn gọi tới, mình có nên treo hắn một chút tỏ vẻ con gái nên có thận trọng?
Nhưng tay cô vượt trước suy nghĩ, cô ấn nghe hắn chưa kịp mở miệng thì cô nói thật nhanh:" Thảo có đăng kí để Thảo gọi lại!"
Nói cô tắt máy, rồi lập tức gọi lại như không muốn hắn phải đợi cô một giây nào, điện thoại vừa kết nối thì hắn đã cười hề hề trêu chọc cô:
" Thảo đại mĩ nhân có phải hay không nhớ trẫm?"
Thảo cười nói:" Hoàng thượng đừng tự mình đa tình, dân nữ chỉ là vừa lúc đăng kí gọi cho bà ngoại, còn dư một chút thời gian, không muốn lãng phí thôi!"
Hắn cười hắc hắc hỏi: " Thảo ăn cơm chưa?"
Sến, nhưng rất thịnh hành.
" Thảo vừa ăn xong, bạn ăn chưa?"
Đầu dây bên kia Tô Đại Giang đang loay hoay cái gì đó, cô còn nghe được cả tiếng cộp cộp.
...
Tô đại đeo theo cái cái trên cổ, một tay xách cái vợt, một tay dẹt nhánh cam.
Điện thoại hắn mở loa ngoài đễ trong túi áo, hắn vừa mới bỏ mấy con ốc vào xô phát cá tiếng cộp cộp, nghe cô hỏi hắn không nghĩ nhiều nói:" Ăn xong hồi sáu giờ mấy!"
Giọng Thảo ngọt ngào hỏi:" Ăn cơm thì bạn làm gì?"
Ngụ ý: sao giờ mới gọi cho tôi?
Mặc dù âm thanh rất ngọt nhưng trong lòng hắn vang lên tiếng kèn báo động, như ở kiếp trước mấy anh khiên hòm đang đứng trước mặt nhảy múa.